(1)
“Em chào cô.” Lôi Ninh ngồi trong lòng Lôi Tư Chiêu huơ tay chào.
Cô giáo nhìn lướt qua Lôi Tư Chiêu, cười chào tạm biệt Lôi Ninh.
Lôi Ninh xoay người ôm cổ Lôi Tư Chiêu: “Hôm nay cô giáo hỏi em anh có bạn gái chưa đấy.”
Lôi Tư Chiêu bế nhóc mập vào xe: “Sao nữa?”
“Em trả lời là tối nào anh cũng lén lút đi trộm người.” Lôi Ninh trề môi, “Cơ mà không quan trọng, đợi em lớn rồi sẽ cưới cô.”
Lôi Tư Chiêu: “… Em học đâu ra cách nói ấy vậy? Trộm người?”
Trẻ con mẫu giáo giờ chẳng khác nào con khỉ thành tinh, Lôi Tư Chiêu bắt đầu nghĩ đến việc giảm bớt thời gian xem ti-vi của Lôi Ninh.
Lôi Ninh nhún người trên ghế: “Tối nay ăn gà rán~”
“Không ăn.” Lôi Tư Chiêu nói, “Anh mua cà-rốt rồi, tối nay nấu cà-ri.”
“Ăn cà-ri, ăn cả gà rán nữa.” Lôi Ninh kì kèo.
“Em có mấy cái bụng?” Lôi Tư Chiêu liếc nó.
“A a a a a em muốn ăn gà rán…” Lôi Ninh bắt đầu ngọ nguậy, “Mấy hôm rồi anh không ăn cơm với em…”
Lôi Tư Chiêu: “…”
Gần đây anh hợp tác với bạn bè mở cửa hàng, giờ đang là lúc bận rộn nhất, đúng là đã lạnh nhạt đứa nhóc được một thời gian.
Lôi Ninh quệt nước mắt: “Anh không ăn cơm với em, em không yêu anh nữa.
Em về mách bố…”
Lôi Tư Chiêu: “…”
Lôi Ninh luôn biết cách đối phó với anh trai.
Bản thân Lôi Tư Chiêu cũng biết Lôi Ninh hơi mập, nhưng anh luôn nghĩ từ nhỏ em đã theo mình, chỉ cuối tuần mới về với bố mẹ chứ không như những đứa trẻ khác được bố mẹ chăm sóc mỗi ngày, vì thế anh thường chiều theo ý nó.
“Chỉ mua hai cái cánh.” Lôi Tư Chiêu nói với Lôi Ninh, “Anh một cái em một cái.”
Lôi Ninh mở to mắt: “Em đói.”
“Về nhà ăn cơm hết đói.” Lôi Tư Chiêu đáp.
Không phải anh cấm cản gì Lôi Ninh, mà vì Lôi Ninh không biết no với đói là gì, chỉ cần bày đồ ăn trước mặt nó và không cảnh cáo là Lôi Ninh sẽ ăn đến khi no phưỡn bụng mới thôi.
Nhưng đầu óc Lôi Ninh rất đơn giản, chỉ cần cho nó cái cánh gà là nó sẽ quên ngay chuyện anh trai mới cướp mất của nó cái cánh còn lại.
Lôi Tư Chiêu đang định tính tiền thì Lôi Ninh lại ôm lấy đùi anh.
Mỗi khi Lôi Ninh làm thế đều là đã được voi rồi lại muốn đòi thêm tiên.
“Em muốn cái kia.” Lôi Ninh chỉ vào đồ chơi trên quầy hàng.
“Hiện tại mua một suất ăn sẽ được tằng kèm đồ chơi, anh mua cho bạn nhỏ một suất đi ạ.” Chị thu ngân cười tươi như hoa.
“Về nhà còn phải ăn cơm.” Lôi Tư Chiêu từ chối.
Lôi Ninh cúi đầu: “Mẹ toàn mua cho em…”
Lôi Tư Chiêu: “…”
Chị thu ngân ngó Lôi Tư Chiêu.
“Em nhớ mẹ.” Lôi Ninh đáng thương nói, “Em nhớ mẹ lắm.”
Những người đằng sau đều đang chú ý.
Tuần trước mới về cơ mà?!
Lôi Tư Chiêu rất muốn thảy nhóc mập này ra ngoài cửa.
“Các bạn nhỏ đều rất thích loại đồ chơi này.” Chị thu ngân lại nói, “Nó thể phát sáng đấy~”
Lôi Ninh ngẩng đầu, si mê nhìn quầy hàng.
Lôi Tư Chiêu: “…”
*
“Ai thế?” Lê Đại Phi đi đến bên cửa.
Lại có mấy tiếng đập cửa.
Lê Đại Phi nghi ngờ.
Lẽ nào là Lôi Tư Chiêu dạo này thường tới gác cổng? Đệt, cuối cùng anh ta cũng quyết định xông vào nhà à?
Không đúng, vẫn còn sớm, còn chưa đến giờ anh ta gác cổng.
Lê Đại Phi nhìn qua mắt mèo.
Bên ngoài không có ai hết!
Lê Đại Phi khiếp vía, tiếng đập cửa lại vang lên.
Lê Đại Phi lại đi ngó.
Vẫn không có người!
Lẽ nào là yêu quái?
Trộm cướp thì Lê Đại Phi còn dè chừng, chứ nếu đúng là yêu quái quấy phá thì anh lại càng bình tĩnh.
Anh luôn mang cái kính bát diện báu vật gia truyền theo mình, yêu quái gì cũng chấp hết…
“Mở cửa.” Một giọng nói non nớt vang lên.
Lê Đại Phi: “…”
Lôi Ninh xách theo cái túi, một tay cố gắng đập cửa: “Mở cửa đi…”
Nó không với tới chuông cửa.
Lê Đại Phi mở cửa: “Sao em lại tới đây?”
“Cho anh cái này.” Lôi Ninh nói.
Lê Đại Phi vừa nhìn thì thấy… “Suất cơm trẻ em?”
“Anh em cho anh.” Lôi Ninh nói.
“Anh em đâu?” Lê Đại Phi cảnh giác hỏi.
“Dưới tầng.” Lôi Ninh đáp.
Lê Đại Phi: “…”
Là sao?
Sau gác cổng là tặng suất cơm trẻ em?
Bình thường nên là hoa hồng với sô-cô-la chứ nhỉ? Tuy đúng là Lê Đại Phi không thích hoa với sô-cô-la, nhưng suất cơm trẻ con là sao? Nghe mới lạ phết nhỉ.
“Suất của em hả?” Lê Đại Phi trả lại túi cho Lôi Ninh.
Lôi Ninh lắc đầu: “Cho anh.”
“Anh không lấy đâu.” Lê Đại Phi dở khóc dở cười, “Em ăn đi.”
“Anh ăn đi mà…” Lôi Ninh nháy mắt.
Lê Đại Phi: “Anh lớn rồi, không ăn suất cho trẻ con.”
“Anh phải ăn.” Lôi Ninh kiên trì.
“… Tại sao?” Lê Đại Phi vò đầu.
“Anh ăn rồi em mới lấy được.” Lôi Ninh nói.
Lê Đại Phi: “???”
Lôi Ninh kiễng chân lục túi, lấy đồ chơi tặng kèm ra: “Anh ăn rồi anh trai mới cho em cái này.”
Lê Đại Phi: “…”
“Anh ăn đi nhé?” Lôi Ninh lấy lòng anh, “Em yêu anh nhất luôn.”
Lê Đại Phi: “… Thế này nhé, cho em đồ chơi, đồ ăn cũng cho em luôn.
Anh em cho anh rồi thì là của anh, giờ anh lại cho em.”
Lôi Ninh lắc đầu: “Em chỉ muốn đồ chơi thôi, về nhà anh em nấu cà-ri.”
Lê Đại Phi: “…”
Đệch mọe, Lôi Tư Chiêu chơi anh đúng không? Tặng anh suất cơm trẻ em còn mình về nhà nấu cà-ri? Đã thế suất cơm còn là hàng tặng kèm khi muốn mua đồ chơi cho em trai!
“Thôi được, anh cố gắng nhận vậy.” Lê Đại Phi vò đầu Lôi Ninh, “Đây là anh nể mặt em đấy nhé, nếu chỉ có gà rán thì anh không mở cửa đâu, ít nhất phải là xương sườn mới được.”
Lôi Ninh hớn hở giơ đồ chơi xoay vòng vòng, Lê Đại Phi bế nó vào thang máy xuống tầng, đến khi thấy đứa nhỏ nhảy chân sáo vào xe rồi anh mới vội vàng ấn nút đóng thang máy, chỉ lo đứa lớn cũng xuống xe theo anh lên tầng.
Ngày hôm sau.
“Sao lại là em?” Lê Đại Phi hỏi.
Lôi Ninh nói: “Anh em…”
“Anh không cần.” Lê Đại Phi vội vàng từ chối, “Đừng được voi đòi tiên, xách túi xuống tầng đi.”
Lôi Ninh: “Vâng vâng, anh em vừa đi rồi.”
Lê Đại Phi: “?!”
“Anh em không về nhà ăn cơm.” Lôi Ninh nói, “Bận.”
“Anh em không về ăn cơm thì liên quan gì đến anh?” Lê Đại Phi nhức đầu.
Lôi Ninh nháy mắt: “Xương sườn.
Cho anh, cho cả em nữa.”
Lê Đại Phi: “…”
Lôi Ninh giơ túi cho anh xem.
Đồ ăn của quán Nhất Phẩm Hiên!
Lê Đại Phi thèm ăn đồ Nhất Phẩm Hiên đã lâu, chỉ tiếc là mới được đi một lần hồi cuối năm với bệnh viện, chứ bình thường ăn một bữa cũng đủ tốn cả nửa tiền cơm.
Lôi Ninh ôm túi chen vào nhà.
“Anh đã cho em vào chưa?” Lê Đại Phi quay lại liếc nhóc mập.
Lôi Ninh quay đầu: “Anh trai bảo có xương sườn anh sẽ cho em vào.”
Lê Đại Phi: “…”
Lôi Ninh trèo lên sô-pha: “Không cần khách sáo không cần khách sáo.”
Lê Đại Phi: “… Em… Bao giờ em về? Ăn xong rồi anh em sẽ đón em à?”
Lôi Ninh nghĩ: “Em không biết.
Anh em bảo em ngủ dậy là về đến nhà.”
Lê Đại Phi: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...