Biên Giới 18
[Tối đó là lần đầu tiên cả bốn người nhà họ Phó ngồi ăn chung một bữa cơm. Phó Quân mấy năm nay làm việc ở đại đội S chẳng mấy khi về nhà, Như An cũng ở nước ngoài làm việc nên chỉ có dịp này bọn họ mới có thể quây quần cùng nhau ăn bữa cơm.]
[Sau bữa ăn bà Phó bắt tay vào làm sủi cảo, Hạ Y thấy vậy cũng hào hứng làm chung. Một lát Phó Quân, Như An và cả bố anh cũng xuống làm cùng mọi người. Hạ Y chợt cảm thấy Phó gia những ngày Tết cũng rất vui, cảm giác mọi người quây quần cùng nhau làm sủi cảo khiến cho Hạ Y hiểu được niềm hạnh phúc của hai chữ gia đình.]
[Hạ Y trước nay chưa từng làm sủi cảo nên rất vụng về, cô được bà Phó chỉ dạy tận tình, Như An nhìn thấy còn ghen tị, cô cũng làm nũng kêu mẹ chỉ cách gói. Cứ như vậy mà trong phòng bếp tràn ngập tiếng cười đùa của họ, không khí Tết tràn về cùng với cái lạnh thấu xương.]
[Đến khuya mọi người đều quay trở về phòng nghỉ ngơi. Hạ Y đang ngủ lại cảm thấy đói liền ngồi dậy rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Cô rón rén bước xuống phòng bếp tìm bịch bánh hôm trước vừa mua để ăn chống đói.]
[Hạ Y vừa khui một cái ra ăn ngon lành thì bỗng có bàn tay lạnh đặt lên vai cô. Hạ Y giật mình quay lại nhìn thì ra là Như An, cô nàng kia cũng đói nên xuống tìm đồ ăn. Như An lúc đầu ngồi đối diện Hạ Y nhưng sau đó vì quá lạnh mà chạy sang ghế bên cạnh cô ngồi. Nhân cơ hội Như An còn ngồi xích lại gần cô hơn rồi áp sát vào người Hạ Y, Hạ Y biết cô nhóc lạnh nên cũng chia sẻ một góc áo choàng bông đang khoác trên người cho Như An.]
[Hai người cứ vậy mà im lặng ăn hết bịch bánh đó. Như An cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi Hạ Y.]
“Chị Hạ Y, anh em cả năm đều ở đại đội thì hai người gặp nhau kiểu gì vậy?” - Như An giương đôi mắt long lanh hỏi.
“Chị làm cùng đội với anh ấy.” - Hạ Y cười nói.
“Ui thế à, chị làm gì trong đó vậy? Chị tham gia nhập ngũ hả?”
“Không có, chị là bác sĩ tới công tác thôi.”
“À ra vậy. Thật ra bên cạnh anh ấy có rất nhiều phụ nữ theo đuổi nhưng cuối cùng anh ấy vẫn chọn chị. Chứng tỏ chị khác so với những người phụ nữ đó. Tuy vậy thì chị cứ yên tâm, kẻ nào dám quyến rũ anh trai em em tuyệt nhiên sẽ loại trừ giúp chị hết.” - Như An vừa nói vừa nhếch lông mày tỏ ý sẽ cùng hội với Hạ Y.
[Hạ Y cười không nói gì, hai người ăn xong liền lên lầu chuẩn bị ngủ lại nhưng tiếng chuông điện thoại lại reo lên.]
“Alo Mễ Mễ?” - Hạ Y nhấc máy.
“Vẫn còn thức hả, mình không ngủ được muốn nói chút chuyện với cậu.” - Mễ Uyên bên kia giải thích.
“Ừ cậu nói đi, mình nghe.” - Hạ Y vừa nói vừa mở cửa phòng vệ sinh rồi vào đó đóng cửa nói chuyện.
“Cậu biết tại sao năm đó Phó Quân không từ mà biệt không?” - Mễ Uyên cất giọng hỏi.
“Mình vẫn chưa hỏi? Cậu biết gì hả?” - Hạ Y có chút nóng lòng.
“Ừm, mình vừa hỏi được từ chỗ Lăng Triết. Phải tra mãi anh ta mới chịu nói cậu nhất định đừng khai là mình kể đấy.” - Mễ Uyên cười cười nói.
“Được, cậu kể nhanh đi mình hóng sắp dài cổ rồi đây.” - Hạ Y gõ gõ lên thành bồn tắm hối thúc.
“Là như này, năm đó sau khi tụi mình tốt nghiệp cấp ba xong anh ấy bị bố bắt về thành phố Ánh Sáng học đại học rồi kế thừa gia nghiệp nhưng Phó Quân lại kiên quyết từ chối, một mực muốn học đại học cùng cậu nhưng bị bố anh ấy chặn tất cả đường bay nên họ có thoả thuận chỉ cần Phó Quân học đại học ở thành phố Ánh Sáng xong sẽ cho anh tự do muốn đi đâu thì đi. Vậy nên anh ấy sau khi thi xong liền không thấy đâu nữa đấy.” - Mễ Uyên chậm rãi kể lại.
[Sau khi Mễ Uyên kể xong Hạ Y liền nhìn vào giờ trên điện thoại rồi trả lời.]
“Ừm kệ đi, năm mới vui vẻ nhé. Đi ngủ đi Mễ Mễ.” - Hạ Y.
“Được năm mới vui vẻ Hạ Hạ!” - Mễ Uyên chúc năm mới Hạ Y.
[Hạ Y cúp máy đã là hơn hai giờ sáng, cô cất điện thoại rồi tiếp tục lên giường đi ngủ. Trời bắt đầu sáng hơn, hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, Phó gia chuẩn bị đến chúc tết bà nội của Phó Quân.]
[Bà nội là người ít nói, không hay cười nhưng lại rất quan tâm tới những người con người cháu của bà. Năm đó việc Phó Quân bị bố bắt về thành phố Ánh Sáng học cũng là nhờ bà nói giúp mà bố anh chấp nhận thoả thuận.]
[Tới nơi đã gần mười giờ trưa, căn nhà nhỏ nằm sâu trên một ngọn đồi xanh mướt, khác xa với cái phồn hoa của thành phố. Hạ Y liên tục cảm thán trước vẻ đẹp thiên nhiên nơi nhà bà.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...