Không gian dường như trở nên vắng lặng, hai ánh mắt chạm nhau không biết đã bao lâu, cả hai như muốn chỉ ngắm nhìn nhau thật kỹ.
Tiếng gõ cửa bất giác cất lên làm phá hủy không gian đó, Hàn Vũ Hi có chút khó chịu, anh ngồi dậy kéo lấy tấm chăn nhung phủ lấy Bạch Uyển Đình trên giường.
Cô đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn Hàn Vũ Hi cất giọng hỏi: “Đắp chăn cho em làm gì? Em vẫn đang mặc đồ mà.”
Đôi mày của Hàn Vũ Hi khẽ cau lại, anh cúi xuống khẽ vuốt lên mũi của Bạch Uyển Đình đáp: “Nhìn em xem, trên người chỉ có chiếc váy mỏng thế kia, từ đầu đến giờ trong mắt anh đều thấy là em không mặc gì.”
Khuôn mặt của Bạch Uyển Đình có chút ngại ngùng, cô tung chiếc chăn trên người ngồi dậy, chỉnh lại chiếc áo khoác ngoài che đi thân hình mảnh mai rồi đưa mắt sang Hàn Vũ Hi nói: “Anh mới là không mặc gì ấy.”
Trên người của Hàn Vũ Hi chỉ có chiếc khăn tắm quấn ở eo, đúng thật là không mặc gì nên anh cũng không buồn cãi lại Bạch Uyển Đình, khuôn mặt cam chịu bước lại tủ quần áo, anh lấy ra chiếc áo choàng tắm khoác lên người rồi đi ra mở cửa.
Hình dáng của người bên ngoài vẫn không ai khác là Triết Vỹ, anh định nói gì đó nhưng nhìn thấy Bạch Uyển Đình phía sau lại ngập ngừng.
Tinh mắt như Bạch Uyển Đình lập tức nhìn ra ngay, cô nói: “Sao anh có việc lại đến tìm Vũ Hi mà không là tôi? Anh biết anh ấy hồi phục trí nhớ trước cả tôi sao?”
Triết Vỹ lập tức suy nghĩ gì đó rồi cất giọng đáp: “Không phải, là do tôi tìm chị không có ở phòng, nên tôi đoán chị ở đây…” Nói rồi anh nhìn thấy ánh mắt của Hàn Vũ Hi ra hiệu cho anh cứ nói, Triết Vỹ hiểu ý liền gật đầu nói tiếp: “Cô Ngôn, hiện đang không được tỉnh táo, nhưng không bác sĩ nào đồng ý khám cả, nên ông Ngôn cầu xin chị Bạch và anh Hàn sử dụng mối quan hệ giúp con gái ông ấy.”
Trên khuôn mặt của Bạch Uyển Đình không giấu nổi bất ngờ, nhưng ngay sau đó cô liền hiểu ra gì đó, chính Ngôn Ngôn là người đưa thuốc hại Hàn Vũ Hi không thể nhớ lại, bây giờ để Hàn Vũ Hi biết được điều đó đương nhiên sẽ không sống yên với anh.
Đối với người thường sớm đã không còn mạng, nhưng có lẽ vì Ngôn Ngôn đã cứu Hàn Vũ Hi một mạng, nên anh đã giữa lại mạng cho cô ta.
Bạch Uyển Đình đưa mắt nhìn Hàn Vũ Hi trước mặt mình, đôi môi khẽ mỉm cười thầm nói: “Hàn súng trở lại thật rồi.”
Dường như bắt gặp được ánh mắt đó của Bạch Uyển Đình, Hàn Vũ Hi nhìn cô, đôi môi khẽ cong lên ý cười như ngầm thừa nhận.
Có lẽ thời gian làm cho mọi thứ dần nhạt nhòa để mang lại những khoảnh khắc mới, nhưng tình yêu là thứ duy nhất còn nguyên vẹn, nó có thể chữa lành tất cả những đau khổ trong quá khứ.
"Ba… ba…" Hàn Hằng đang đi chập chững ở vườn, ngước mặt nhìn Hàn Vũ Hi khó khăn nói.
"Đình Đình… em… em nghe thấy gì không?" Hàn Vũ Hi đưa đôi mắt sáng rỡ nhìn Hàn Hằng trước mặt, đôi môi run run cất lời.
Nụ cười tươi trên môi Bạch Uyển Đình nở rộ như một đóa hoa cúc trắng đón ánh bình minh, cô có chút nghẹn ngào đáp: "Có… em có nghe thấy…"
Hàn Vũ Hi lao đến ôm Hàn Hằng nhỏ bé trên tay, miệng cất tiếng cười chưa từng có trước đây: "Hằng Hằng của ba giỏi quá!"
Ngắm nhìn hai người yêu thương nhất vui vẻ, trong lòng Bạch Uyển Đình cũng trở nên nở hoa, cô nhẹ nhàng tiến đến, đưa tay sờ lên đôi má phúng phính của Hàn Hằng giả vờ làm điệu bộ giận dỗi nói: "Hằng Hằng hay lắm… ở với mẹ bao lâu nay, ba mới về đây đã biết nịnh nọt.
Tiếng kêu đầu tiên lại là ba chứ không phải mẹ nữa."
Nghe thấy vậy, Hàn Vũ Hi đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Uyển Đình bên cạnh cất giọng: "Vậy thì ba phải thương Hằng Hằng hơn mẹ rồi, mẹ của con còn chưa chịu gọi ba một tiếng ông xã nữa kìa."
Khẽ đưa mắt liếc qua Hàn Vũ Hi, Bạch Uyển Đình đáp: "Anh đúng là trẻ con."
Hàn Vũ Hi khẽ đặt Hàn Hằng xuống đất để cậu tự đi nô đùa với đàn bướm cạnh khóm hoa cúc trắng, dường như cậu cũng giống Bạch Uyển Đình, thích vẻ đẹp của loài hoa này, cứ quanh quẩn ở đó mà chơi.
Hàn Vũ Hi nhẹ nhàng nắm tay của Bạch Uyển Đình, dắt đến chiếc băng ghế cạnh đó rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
"Có chuyện gì sao?" Bạch Uyển Đình có chút tò mò, cô nhìn chăm chăm Hàn Vũ Hi trước mặt đang định làm gì đó.
Hàn Vũ Hi chỉ đưa mắt nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Uyển Đình không rời đi một giây nào, rồi anh nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt long lanh đang khẽ nhắm lại kia, rồi từ từ di chuyển xuống đôi môi mềm mại, dừng lại một chút như muốn lắng nghe từng hơi thở của cô, một lúc sau mới chịu dừng lại.
Không hiểu gì, Bạch Uyển Đình chỉ đưa mắt nhìn khuôn mặt anh tú trước mặt, rồi nhẹ nhàng cất giọng: "Anh có chuyện gì muốn nói với em đúng không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...