Tiếng sóng biển không ngừng dập vào bờ tạo nên tiếng rì rào, âm thanh quen thuộc của buổi tối cầu hôn hôm đó khiến Bạch Uyển Đình nghe thấy tim bất giác đập mạnh hơn.
Đôi chân của Bạch Uyển Đình nhanh chóng tiến lại gần đám đông.
Đôi mắt của cô đặt lên chiếc xe trước mặt, là xe của Triết Vỹ và Hàn Vũ Hi.
Cảnh tượng trước mắt làm Bạch Uyển Đình hốt hoảng, cô cố gắng hít thật sâu.
Trước mắt cô là người của Hàn Vũ Hi, trên tay đang cầm súng chĩa thẳng vào đám người ở đối diện tay cũng đang lâm lâm khẩu súng không chút lơ là.
“Chị Bạch, sao chị lại đến đây, mau về đi.” Triết Vỹ từ xa thấy bóng dáng của Bạch Uyển Đình liền không màn gì mà lao đến kéo tay Bạch Uyển Đình vào trong xe.
Khuôn mặt của Bạch Uyển Đình đã trở nên không giữ nổi bình tĩnh nữa, cô vùng tay không chịu đi theo Triết Vỹ, giọng nói run run: “Có chuyện gì vậy? Vũ Hi đâu?”
Khuôn mặt căng thẳng của Triết Vỹ đủ để Bạch Uyển Đình đoán được chuyện nghiêm trọng đến thế nào, cô nhìn theo ánh mắt của Triết Vỹ, hướng đến vách đá giáp nơi bờ biển, bóng dáng đó dù có ở trong bóng đêm cô vẫn có thể dễ dàng nhận ra dù là một ánh mắt.
Trên vách đá cao hơn nhiều so với mực nước biển, Hàn Vũ Hi đang đứng chĩa súng vào tên đội một chiếc nón đen che hết mặt đứng đối diện, phía đất liền, sóng không ngừng đánh vào vách đá ngày càng mạnh, thật không thể tưởng tượng nếu rơi xuống từ nơi Hàn Vũ Hi, đừng nói tới mực nước sâu, chỉ cần sóng mạnh thế này cũng có thể đánh cho một quán quân bơi lội không còn cơ hội vào bờ.
Giọng nói Triết Vỹ có chút run run: “Chúng ta bị gài bẫy rồi, nhưng câu thời gian thêm một chút, người của chúng ta đang tới rồi, cô về trước đi.”
Không suy nghĩ nhiều nữa, Bạch Uyển Đình đưa tay lấy khẩu súng vắt nơi thắt lưng rồi cất bước chạy về hướng của Hàn Vũ Hi, nhưng chưa cất bước đi được, cô đã sớm bị Triết Vỹ kéo lại: “Cô không được lên đó, nguy hiểm lắm.”
Ánh mắt của Bạch Uyển Đình bắt đầu đỏ hoen, cô nhìn khuôn mặt căng thẳng trên đó không thể kìm lòng được, cô cố vùng vằng để thoát khỏi tay của Triết Vỹ nhưng không thể, giọng nói nghẹn lại ở cổ họng như nói không nên lời: “Anh biết nguy hiểm, sao lại để anh ấy ở đó một mình? Anh có biết nếu rơi xuống biển từ chỗ đó sẽ không sống nổi không?”
Giọt nước mắt của Bạch Uyển Đình bắt đầu làm Triết Vỹ bối rối, anh cố cất giọng trấn an cô: “Chỉ có anh Hàn mới có thể giải quyết được chuyện này, cô yên tâm, người của chúng ta đã bố trí thợ lặn dưới chỗ đó, trường hợp xấu nhất cũng sẽ không vấn đề gì.” Dừng một chút, Triết Vỹ hạ giọng khẽ nói: “Cô về đi, ngủ một chút, trời sáng tôi sẽ đưa anh Hàn.
Khi mặt trời ló dạng, cô nhất định phải là cô dâu đẹp nhất.”
Lòng của Bạch Uyển Đình giờ đây nóng như lửa đốt, cô chỉ mong những gì Triết Vỹ nói là thật, nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng.
Ánh mắt xinh đẹp quan sát tên đối diện với Hàn Vũ Hi không rời, đột nhiên có vẻ cuộc đàm phán không mấy thuận lợi, ở góc độ này cô không thể nghe rõ được hắn ta nói gì với Hàn Vũ Hi, nhưng dường như hắn đang bị kích động, không ngừng gào lên.
Đột nhiên Bạch Uyển Đình nhận ra điều khác thường, ngón tay trỏ của hắn ta đang dần dần bóp cò.
Nhanh như chớp không suy nghĩ nhiều Bạch Uyển Đình giơ súng lên bắn vào chân hắn ta một cái làm không gian vang lên tiếng súng “đùng” vang vọng đầu óc.
Những tên đàn em dưới đây thấy vậy cũng không nể nang nữa bắt đầu nổ súng.
Bạch Uyển Đình thừa cơ hội vừa chạy lên phía Hàn Vũ Hi vừa thét lên: “Vũ Hi! Hướng này, nhanh lên.”
Lập tức ánh mắt của Hàn Vũ Hi bắt được tình huống, nghe thấy giọng của Bạch Uyển Đình anh không chần chờ dù là một giây, lập tức chạy về phía cô.
Tên nón đen đang ôm lấy chân bị trúng đạn kêu lên đau đớn, thấy vậy hắn ta giơ súng lên hướng thẳng về phía Bạch Uyển Đình.
Nhưng chưa kịp nổ súng đã bị Hàn Vũ Hi nhanh nhẹn một phát bắn vào đầu ngã xuống chết tại chỗ.
Tên nón đen vừa nằm xuống, một tiếng súng nữa lại nổ lên “đùng”, viên đạn bay vút qua phía Bạch Uyển Đình, xuyên thẳng qua ngực trái của Hàn Vũ Hi đang đứng ngay vách đá.
Ánh mắt hoảng hốt của Bạch Uyển Đình nhìn vết máu đỏ tươi từ từ loang ra trên ngực trái của Hàn Vũ Hi, anh từ từ ngã xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi Bạch Uyển Đình dù chỉ một chút, ánh mắt vẫn dịu dàng như vậy, đôi môi khẽ cong lên mỉm cười với cô như một lời chào tạm biệt, rồi từ từ đứng không vững mà ngã xuống vách đá, thân hình to lớn rơi xuống biển không chút níu lại.
“Vũ Hi!” Bạch Uyển Đình mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, miệng hét lớn tên anh trong đau đớn.
Đầu óc cô trống rỗng, cô không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, nhanh như chớp lao đến vách đá, nước mắt không ngừng tuôn ra mờ cả không gian.
Cô khụy xuống tại nơi Hàn Vũ Hi rơi xuống, đưa mắt nhìn xuống nước biển mênh mông, một màu đen huyền của màn đêm, sóng không ngừng đánh vào vách đá tạo nên âm thanh ầm ầm, âm thanh của mất mát.
Không nghĩ được gì nữa, Bạch Uyển Đình đứng dậy để nhảy xuống nhưng nhanh chóng Triết Vỹ đã chạy đến kịp thời ôm cô lại, anh hét lên: “Nguy hiểm!”
Khuôn mặt đau đớn của Bạch Uyển Đình gào lên trong màn đêm trước mặt: “Vũ Hi… Hàn Vũ Hi… anh quay lại đây cho em!” Nước mắt không ngừng tuôn ra, trái tim cô giờ đây dường như cảm nhận được tất cả sự đau đớn nhất từ trước đến giờ, đôi chân không còn sức lực mà khụy xuống đất, đôi mắt không ngừng tìm một hình bóng ngoi lên khỏi mặt nước, dù biết là không thể nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...