Tiếng mưa bên ngoài bắt đầu nặng hạt, tách cà phê trong tay Bạch Uyển Đình có lẽ bây giờ nó là thứ ấm áp nhất.
Khuôn mặt của Mạn Sương là một nét đẹp cổ điển, vẻ sang trọng đó khiến những món trang sức trên người bà trở nên có giá trị và lấp lánh, đôi môi của bà bắt đầu mấp máy cất giọng: “Thật ra, thời còn trẻ, tôi và Bạch Thiên là một đôi.”
Mặc dù thừa biết được điều đó, nhưng Bạch Uyển Đình vẫn muốn cất giọng hỏi: “Vậy trước khi lấy mẹ tôi, ông ấy đã từng có với bà một đứa con, chính là Bạch Lâm Quyết đúng không?”
Đến nước này rồi, Mạn Sương cũng không muốn giấu nữa, bà khẽ nhìn Bạch Uyển Đình rồi cất giọng: “Năm đó, Bạch Thiên không có gì trong tay, nhưng tôi vẫn bất chấp gia đình ngăn cản… thời còn tuổi yêu đương, chúng tôi không nghĩ nhiều được đến vậy.
Thế rồi đến một ngày mẹ của tôi bắt đầu mạnh tay hơn, bà ép tôi lấy chồng, một người giàu có và là ông chủ lớn ở Thượng Thành này.”
Đôi mày của Bạch Uyển Đình khẽ chau lại, cô hỏi: “Đó chính là chồng hiện tại của bà sao?”
Nghe được câu hỏi của Bạch Uyển Đình, bên trong cổ họng của Mạn Sương bắt đầu có chút nghẹn lại, bà hít thở sâu một hơi, khẽ gật đầu rồi nói tiếp: “Sau đó tôi đã chủ động rời bỏ Bạch Thiên, mà không hề biết rằng trong bụng đã mang con trai của ông ấy.
Chồng tôi hiện tại là một người gia trưởng, nên chuyện tôi từng có con riêng trước khi kết hôn không thể nào để ông ấy biết được, ông ấy sẽ giết chết tôi.”
Khuôn mặt của Bạch Uyển Đình không thể giấu được vẻ căng thẳng, cô cất giọng: “Vậy bây giờ, Bạch Lâm Quyết đang ở đâu?”
Ánh mắt Mạn Sương bắt đầu rưng rưng, bà nói tiếp: “Từ lúc sinh ra đến giờ, Lâm Quyết nhà tôi đều phải do nhà ngoại chăm sóc, sự xuất hiện của nó đến cả Bạch Thiên cũng không biết được.”
Giọt nước mắt của Mạn Sương cuối cùng cũng rơi xuống, bà ngừng một chút khẽ lau đi rồi cất giọng tiếp tục: “Năm đó, Lâm Quyết bị phát hiện là ung thư não, cơ hội chữa trị gần như không có.
Bác sĩ nói, nếu có thể tìm não bộ thích hợp để thay thì mới có cơ hội sống tiếp… tôi… lúc đó rất rối, tôi không biết giải quyết thế nào nên hết cách phải đi tìm Bạch Thiên, nói sự thật cho ông ấy biết, và nhờ ông ấy giúp đỡ.
Vì lúc đó tôi nghĩ, Bạch Thiên có mối quan hệ rộng, Lâm Quyết là con trai của ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ không bỏ mặc nó.”
Nét mặt của Bạch Uyển Đình giờ đây cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, cô lập tức cất giọng: “Vậy… ý bà là, ba tôi chính là hung thủ thật sự sao?”
Mạn Sương khẽ cúi đầu: “Tôi không biết, ông ấy nghe được tin, chỉ dặn tôi yên tâm, sau đó mất tích rất lâu sau mới có người liên hệ với tôi, người ấy cũng không nhắc gì đến Bạch Thiên, chỉ kêu tôi đưa Lâm Quyết đến bệnh viện Thượng Thành làm phẫu thuật, và đòi tôi một số tiền rất lớn.”
Không giữ nổi bình tĩnh nữa, Bạch Uyển Đình lập tức cất giọng: “Người liên lạc với bà là ai?”
Mạn Sương bắt đầu nhớ lại, một lúc sau môi bà mới khẽ mấp máy: “Hình như là họ Khương…”
Lập tức Bạch Uyển Đình buộc miệng: “Khương Lỗi?”
Lúc này ánh mắt Mạn Sương bỗng sáng lên, bà nói: “Đúng! Đúng vậy, là Khương Lỗi.”
Bạch Uyển Đình đưa mắt nhìn ra cửa sổ, hạt mưa cũng dần vơi đi, chỉ còn đọng lại những vệt nước chảy dài trên khung cửa kính, mọi thứ trong đầu óc Bạch Uyển Đình đến giờ như một thước phim không có hồi kết.
Những chuyện mà Mạn Sương nói cho cô biết, trước đây hoàn toàn cô không nghe bất cứ gì từ ba của cô.
Bạch Uyển Đình từ từ nhìn sang Mạn Sương: “Vậy Bạch Lâm Quyết hiện tại đang ở đâu?”
Mạn Sương cầm lấy tách cà phê trên bàn, khẽ đưa lên môi uống một ngụm như để cảm nhận hơi ấm của nó, rồi cất giọng: “Lâm Quyết hiện tại đang đi du học ở nước ngoài.”
Ánh trăng đêm đã đến đỉnh đầu, làn gió khẽ lùa qua cửa sổ vẫn còn mở trong phòng Bạch Uyển Đình mang theo một hơi lạnh nhè nhẹ của mùa thu, Bạch Uyển Đình ngồi trên sô pha, cô không buồn mở đèn, trên tay là một ly rượu vang đỏ, ánh đỏ óng ánh hòa cùng ánh trăng bên ngoài trở nên mê hoặc.
Đôi mắt đã gần như chứa tất cả sự phiền muộn của Bạch Uyển Đình nhìn ra cửa sổ, hàng vạn dấu chấm hỏi từ lớn đến nhỏ xuất hiện trong đầu của cô, khẽ đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm, vị đắng ngắt ở đầu lưỡi, nhưng khi xuống đến cổ họng lại biến thành một hương ngọt ngào của hương nho thanh khiết.
Bạch Uyển Đình cũng không biết được cô đang làm đúng hay sai, có phải ba cô vì tình riêng cho Bạch Lâm Quyết mà ra tay giết người cứu anh ta, một chút không quan tâm đến cuộc sống sau này của đứa con gái này của ông ra sao hay sao? Những chuyện cô vừa biết được, ông dù nửa câu cũng không muốn nói với cô.
Nghĩ rồi cứ thế cô đưa ly rượu trên tay môi uống cạn, như muốn nếm hết cái vị đắng chát của nó.
Trong màn đêm tĩnh lặng, chiếc điện thoại trên bàn của cô bừng sáng, phút đầu Bạch Uyển Đình đã làm ngơ, nhưng vì cái tên trên màn hình mà cầm lên, là tin nhắn của Hàn Vũ Hi: “Ngày mốt anh sẽ về, nhớ giữ sức khỏe.”
Sống mũi của Bạch Uyển Đình có chút cay cay, đôi mắt bắt đầu ánh lên một ánh sao lấp lánh trong đó, đây có lẽ là lần đầu tiên trong những năm qua cô cảm thấy bản thân mình yếu đuối như vậy.
Bạch Uyển Đình nhìn lên trời cao nơi có ngôi sao đêm đang chớp nháy, thầm cất giọng: “Có phải ba đang trêu đùa còn không? Những năm qua con đều tìm mọi cách để chứng minh sự thật, nhưng giờ sự thật mà con theo đuổi bao năm qua là gì con cũng chưa chắc nữa.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...