Trans: Hanna
---------------Hồi tưởng quá khứ-----------------
Hôm đó là một ngày nắng chói chang, Hạ May thả lỏng người tựa vào thành ghế, cô cực kì háo hức chuẩn bị cắn một miếng bánh Muffins vị việt quất trên tay. Đột nhiên có người chen lấn đập mạnh vào vai cô, thiếu chút nữa đã hất bay cả chiếc bánh nhỏ xinh của cô.
“Này, này, nhìn xem ai đây nào?”
Giọng nói trầm khàn lên tiếng hỏi cô. Hạ May khá thích âm thanh ấy. Cô ngẩng đầu nhìn lên, cảm giác khuôn mặt người con trai này rất quen, nhưng cô vẫn chẳng thể nhớ ra.
“Không nhận ra?”
Anh tự hỏi nhưng giọng điệu lại là khẳng định chắc chắn, khuôn mặt nâng lên mỉm cười rực rỡ như ánh sáng mặt trời. Đôi mắt màu xanh dương nhìn Hạ May nhiễm ý cười tinh ranh. Dường như anh có thể đọc được mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô… đặc biệt là cô đang có những tưởng tượng táo bạo về việc này nọ với anh. Tận sâu trong lòng cô phải thở dài thật phiền phức.
Nhưng lúc đó anh vẫn đang mỉm cười với cô. Liệu anh có thể tưởng tượng ra, Hạ May đang vẽ lên bức tranh gia đình có những đứa trẻ của hai người họ luôn rồi không? Thật là muốn lên trời cao! Tại sao Hạ May lại bị những suy nghĩ này quấy rối dù cô không hề mong muốn như thế?
“À, ừ, anh nói đúng, tôi thật sự không nhớ…”
Cô cười nói lấp lửng với giọng điệu trêu chọc, lông mi cong cong nhướng lên, mà trong tưởng tượng của cô là đỉnh cao của sự kiêu ngạo.
Vậy mà anh lại bật cười thích thú như phát hiện ra một trò đùa thú vị. Anh bắt lấy cánh tay cô khi cô gấp rút lướt qua, định rời khỏi đó. Cô giật nảy mình kinh ngạc.
“Này, tôi muốn ăn cái bánh Muffins vị việt quất này… À ừm, coi như chúng ta cùng nhau ăn.”
Anh mỉm cười nhìn xuống cô như ban ơn. Có lẽ anh cho rằng đó là vinh dự to lớn nhất mà cô có thể nhận được trong đời. Làm gì có đề nghị nào có thể tốt hơn là được phép cùng thưởng thức bánh ngọt với một người đẹp trai như anh!
Anh gật gù tỏ ý có thể hiểu được, khi cô há hốc miệng nhìn lại, ánh mắt cô còn sơ ý lướt qua cơ ngực rắn chắc bị che phủ dưới lớp áo phông kia. Nói một cách công bằng thì anh rất đẹp trai, nếu anh không tỏ ra kiêu căng, ngạo mạn, tự luyến quá mức chấp nhận.
Nụ cười kiêu căng được anh diễn tả trọn vẹn hơn bao giờ hết, chiếc lưỡi linh hoạt liên tục tự liếm môi dưới đầy đặn, tự cho là quyến rũ.
Anh làm cô quá nể phục rồi, đến mức cô suýt thì không kiềm chế được mà nôn vào bộ mặt đáng đánh đòn ấy.
“Theo ý kiến chân thành của tôi thì tôi và anh không hít thở chung một bầu không khí đâu. Tất nhiên tôi thà một mình ăn hết bánh Muffins còn hơn là phải chia sẻ với anh.”
Hạ May nhăn mặt chán ghét, đẩy anh tránh xa ra. Điều này chỉ thực hiện được bởi vì anh còn chưa thoát khỏi trạng thái kinh ngạc tột độ. Cô cảm thấy tự hào vì làm được điều đó, trước khi bước chân đi còn nhìn anh như thể nhìn chiếc thùng rác kinh tởm.
“Cô sẽ phải hối hận.”
Anh gào lên tức giận sau lưng cô. Hạ May chẳng mảy may phản ứng, bởi vì cô cảm thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian với một tên ngốc thảm hại. Anh vẫn cứ lầm bầm nhưng cô thản nhiên tiếp tục đi về lớp học.
Lẽ ra cô đã đối xử lịch sự và tử tế hơn, nếu cô biết trường học này thuộc về anh và mỗi học sinh đều phải tình nguyện nghe lời anh.
------------------Hồi tưởng kết thúc-----------------
Thứ hai,
“May, chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”
Cô bạn thân nhất - bởi vì cô ấy là người duy nhất còn chịu chơi chung với Hạ May - lên tiếng hỏi. Thực ra cô ấy cũng chỉ dám liên lạc với cô ở bên ngoài trường học, nhưng không sao cả.
Cô ấy kéo cô đến nhà vệ sinh nữ, đóng chốt cửa từ bên trong. Đôi mắt màu nâu hạt dẻ của Tâm Băng lo lắng quan sát Hạ May một lượt, trán nhăn lại cực kì lợi hại.
“Sao vậy, Tâm Băng?”
“Dáng vẻ của cậu như thể cả đêm không ngủ vậy.” Tâm Băng tỏ ra quan tâm.
Hạ May nhún vai bất cần và nhìn chằm chằm vào kiến trúc ngoài cửa sổ, cô rất hâm mộ ngôi trường đang học này.
“Mẹ cậu…?”
Tâm Băng do dự hỏi lại, tay ngượng ngùng vuốt mái tóc màu vàng mượt mà.
Hạ May gật đầu tỏ vẻ tán thành, nhắm hai mắt lại đầy mệt mỏi. Bà ấy không đáng phải chịu dày vò, đau đớn. Bà ấy xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.
“Bà ấy hoàn toàn gục ngã và phải nằm ở nhà dưỡng bệnh rồi.”
Hạ May ghét việc bản thân phải tỏ ra yếu đuối.
Cô càng lo sợ một ngày nào đó sẽ không còn nhìn thấy mẹ mình nữa. Cô luôn luôn cho rằng, bà ấy đã bỏ được rượu. Lần cuối cùng cô bắt tận tay là hơn một tháng trước đây. Cô từng nghĩ bà ấy đã khỏe lại. Nhưng cô sai rồi.
Tâm Băng ôm choàng lấy thân thể nhỏ bé của Hạ May, mùi tử đinh hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi cô. Sau một giây thất thần ngắn ngủi cô cũng vòng tay ôm chặt cô bạn thân, tham lam cảm nhận sự an ủi ngắn ngủi này. Cô tự cho phép bản thân được hưởng thụ khoảnh khắc an bình ít ỏi ấy, mà không phải lo lắng suy nghĩ về ai, về bất kì điều khó khăn gì. Cô thầm hi vọng thời gian tốt đẹp này có thể mãi mãi dừng lại.
“Tớ rất lấy làm tiếc, May.”
Hạ May nhẹ gật đầu tỏ vẻ cô đã hiểu được sự quan tâm của Tâm Băng. Cô dựa đầu lên vai cô bạn, tay vẫn ôm chặt không buông, từ từ kể lại buổi tối ra ngoài ăn cơm với Hàn Lệ. Tất nhiên với sự góp mặt của Tưởng Gia nhằm phá hủy nó tan tành. Thêm một lần nữa!
“Tên khốn nạn!”
Tâm Băng không nhịn được bật thốt ra tiếng.
“Hắn không thể cứ mãi mãi phá đám cậu đi hẹn hò được.”
Hạ May chỉ gật đầu buồn bã, mặc dù cô còn cảm thấy may mắn khi không phải trực tiếp cực tuyệt Hàn Lệ chỉ vì tâm lý chưa sẵn sàng.
Tâm Băng cuộn chặt hai bàn tay mềm mại thành nắm đấm nhỏ. Cô ấy nhẹ nhàng đẩy Hạ May ra, ánh mắt tìm tòi nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Ừm…Hàn Lệ với cậu…?”
Cô ấy do dự mở miệng hỏi, hai hàng lông mày nhăn lại ép sát vào nhau. Hạ May cũng không hiểu vì sao cô bạn lại bận tâm tới việc đó như vậy.
Cô chỉ im lặng lắc đầu mà không muốn trả lời câu hỏi ấy. Kỳ lạ, cô cảm giác như Tâm Băng vừa thở phào nhẹ nhõm.
“Tớ phải đi rồi.”
Tâm Băng cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại rồi vội vàng nói. Cô ấy nhanh chóng ôm Hạ May tạm biệt, sau đó chạy ra khỏi nhà vệ sinh nữ.
Trong gương phản chiếu hình ảnh ngược của cô, vẫn như mọi khi, không phải buồn rầu hay mệt mỏi. Mà giống như một con rối hình người hoàn toàn không có cảm xúc, đối với nó, tất cả biểu cảm bị niêm phong trong hộp kín, lại được may kĩ sau lớp vải bông dày, bởi vậy không có thứ gì có thể làm ảnh hưởng đến nó. Chính bản thân Hạ May còn phải bất đắc dĩ rời tầm mắt khỏi mặt gương.
Hôm nay có món mì trộn sốt cà chua trong căng tin, đó là món ăn ưa thích của cô. Nhưng cô lại không có cảm giác đói, chỉ vô thức đảo đảo vài cái trong bát, một núi mì nhỏ hình thành từ sợi mì mềm dai.
Hạ May chăm chú thưởng thức tác phẩm nghệ thuật trong bát như một kỳ quan của thế giới. Cô tự tưởng tượng ra nó đang kéo cô đến một thế giới khác.
Nơi có bầu trời trong xanh, cô được tắm mình trong ánh nắng chan hòa ấm áp, trước mặt cô là bãi cỏ xanh rì trải rộng cùng muôn ngàn loài hoa khoe sắc thơm, cũng như có một nhóm thanh thiếu niên tràn đầy sức sống đang ngồi trên mặt cỏ trò chuyện vui đùa, họ điên cuồng vẫy tay, hò hét gọi tên Hạ May.
“May, anh rất xin lỗi.”
Một giọng nói yếu ớt đột ngột vang lên bên cạnh khiến cô giật thót mình bừng tỉnh.
Trái tim cô đập nhanh bang bang trong lồng ngực như vừa chạy nước rút 100m, cô thật sự bị dọa không nhẹ. Hạ May thở dài, liếc mắt sang nhìn người bên cạnh. Anh ta không hề hay biết rằng, anh ta vừa cứng rắn kéo cô ra khỏi ảo mộng vô cùng tươi đẹp của cô.
Hàn Lệ đặt người ngồi xuống ghế trống ngay sát Hạ May, ánh mắt buồn tủi nhìn cô mang hàm ý xin lỗi. Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cô bằng cái nhìn đáng thương ấy, như thể anh ta cực kì hối hận vì đã bỏ cô lại một mình mà chạy mất mật như đứa trẻ con bị dọa sợ, chỉ vì hắn thân bất do kỉ. Sau đó có thể vì quá xấu hổ nên anh ta nhìn xuống đất tỏ vẻ đang mải mê suy nghĩ.
Hạ May biết rõ, bất kì học sinh nào nghe đến cái tên Tưởng Gia thì đều sợ sệt phải chống đối lại hắn. Hơn nữa là cô cũng không cần ai đó phải bảo vệ hay bởi vì cô mà bị kéo xuống vực sâu tăm tối.
Hàn Lệ dè dặt cẩn thận nắm một tay Hạ May đặt vào tay kia của mình, sau đó né tránh ánh mắt cô mà nhanh chóng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô.
“Anh thật sự rất xin lỗi em, Hạ May.”
Hạ May quá đỗi kinh hãi, cô phải cố gắng lắm mới không khiến khuôn mặt trở nên méo mó vặn vẹo. Cảm giác kinh tởm khó có từ nào diễn tả nổi lan tràn toàn thân, giống như có ai đó vừa liếm láp vừa gặm nhấm hai bên má cô.
Hàn Lệ chân thành nhìn sâu vào mắt cô, nhưng kéo dài lâu hơn dự đoán của cô, bởi vậy cô cảm nhận được càng nhiều con mắt tò mò hóng chuyện của các học sinh khác xung quanh. Tất cả chỉ vì anh ta muốn chứng minh cho cô thấy là anh ta bị buộc phải bất đắc dĩ như thế nào.
Hạ May đành miễn cưỡng gật đầu chấp nhận lời xin lỗi thì anh ta mới mỉm cười thỏa mãn mà buông tay. Cô sởn gai ốc nhận ra có một ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm không rời từ đầu đến cuối khiến toàn bộ cơ bắp trên người cô đều căng cứng khó chịu.
Không biết những người khác sẽ tự biên tự diễn như thế nào, ví dụ như Hàn Lệ bị cô cắm sừng chẳng hạn.
Hàn Lệ lại nắm chặt lấy tay Hạ May một lần nữa rồi không tiếng động đứng dậy khỏi ghế, trên mặt xuất hiện nụ cười bi thương, nhấc chân ra khỏi cửa.
Hạ May thở dài quay người lại, nhìn thẳng về phía trước, va chạm vào đôi mắt màu xanh dương lạnh lùng, cay độc như muốn xuyên thủng cả cơ thể lẫn linh hồn khiến cô cảm giác nhói đau như bị gai nhọn đâm, cả người như bị vùi dưới hầm băng, thậm trí còn chôn sâu dưới lòng đất.
“Hắn ta nói gì vậy?”
Tưởng Gia nhìn cô rồi tỏ ra hài hước hỏi, khuôn mặt hiếm có khi nhăn lại, anh hoàn toàn bỏ qua toàn bộ quá trình vừa chứng kiến.
“Không có gì.”
Hạ May không thèm liếc mắt nhìn, coi anh như không khí. Tưởng Gia mím chặt đôi môi, hàm răng trắng khỏe như muốn nghiền nát cánh môi dưới đầy đặn. Hình như cô còn nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của anh khiến suýt nữa thì cô đã bật cười to thành tiếng. Tưởng Gia luôn luôn muốn biết từng chi tiết dù là nhỏ nhất, có lẽ là để cười nhạo cô cho thỏa thích, vì vậy anh mới nhiệt tình quan tâm cô đến thế.
“Chẳng lẽ hắn ta muốn tận mắt chứng kiến xem liệu cô còn có thể trở nên xui xẻo hơn nữa hay không à, hả?”- Hạ May thầm nghĩ.
Tưởng Gia không nhịn được nữa, tức tối hét lên, đồng thời đập bộp hai tay xuống cái bàn đằng sau Hạ May tạo thành tư thế ôm trọn cô vào lòng nhưng không hề chạm vào người cô.
Cảm giác ghê tởm len lỏi khắp ngóc ngách trong cơ thể cô, trong khi anh từ từ đưa khuôn mặt ghé sát gần cô, nụ cười nhếch mép tà ác bắt giữ lấy cô khiến cô quên mất phải phản ứng lại, cô yên lặng ngồi bất động.
Sự tức giận nhen nhóm trong người rồi từ từ khuếch đại như cơn bão tố không có dự báo trước mà ập đến, cơ thể cô như vừa bị sét đánh cháy khét, như ai đó đấm mạnh vào lá phổi từ sau lưng khiến cô thở hổn hển, điên cuồng muốn hít lấy không khí mới.
Con người, đồ vật, tất cả mọi thứ xung quanh Hạ May đều biến thành một màu đỏ rực. Cơn tức không kiểm soát được tập trung vào hai mắt của cô như dung nham nóng bỏng đang phun trào. Tưởng chừng có thể phụt lên cao, thẳng tắp lên tận trời, khiến vạn vật nhuộm sắc đỏ của sự chết chóc.
Hạ May gằn giọng khẳng định: “Anh là thằng khốn chết tiệt.”
“Ha, hắn ta kết thúc với cô, vì cô là người xấu xí à?”
Lần thứ n Tưởng Gia nhướng cao lông mày, quan sát Hạ May như nhìn một con kiến dưới chân, sau đó anh gật gật đầu như đã tự đưa ra được một kết luận chính xác nhất.
“Mỗi người đều có quyền được xấu, nhưng thực ra thì anh…”
Cô cố tình dừng lại một chút, nhìn anh một lượt từ đầu đến chân rồi tiếp lời: “đã vượt qua khỏi khái niệm xấu một cách ngoại mục.”
Cô tỏ ra không hề hứng thú với anh, quay đầu sang bên cạnh và tiếp tục cười khiêu khích.
“Ừ nhỉ, tôi phải nói với cô điều này, thực ra thì con khỉ không hề xinh đẹp một chút nào…”
Anh bắt chước cách nói chuyện của cô, nâng cằm nói:
“Nhưng khi tôi nhìn cô… tôi lại thấy nó xinh hơn đấy.”
Hạ May nghe được tiếng cười khúc khích truyền đến từ những học sinh đang đứng vây xem xung quanh, giống như họ đang ngồi ở rạp xiếc, còn cô là con hề phải biểu diễn.
Tưởng Gia tự mím chặt môi thành một đường thẳng, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô như thanh kiếm sắc bén, lạnh lùng, cực kì bất mãn giống như nhìn mầm bệnh dịch gớm ghiếc.
Sâu trong lòng Hạ May cũng đang có một ngọn lửa tức giận bừng bừng cháy, thiêu đốt mọi cơ quan nội tạng, cô đang cố gắng tránh né những câu nói sắc bén làm tổn thương mình.
Tất cả đều quá sức chịu đựng của cô. Tưởng Gia, luôn luôn là Tưởng Gia, Tưởng Gia… Cái tên đáng ghét của hắn cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến cô bị tê liệt không thể suy nghĩ, chỉ còn lại thứ duy nhất là sự tức giận và phẫn nộ, như nước sôi sùng sục, và sớm muộn cũng phải bùng nổ bắn tung tóe…
3
2
1
Hạ May không thể tiếp tục kiềm chế cơ thể mình, cô úp bát mì trộn trên bàn lên đầu Tưởng Gia, không kịp suy xét đến bất cứ hậu quả nào.
Từng sợi mì trơn trượt rơi xuống từ trên đầu xuống cổ, nước sốt cà chua bắn tung tóe lên bộ quần áo đắt tiền, để lại những dấu vết vàng vàng đỏ đỏ trên đôi giày thể thao bóng loáng. Tệ nhất là mặt anh bị phủ kín nước sốt nhầy nhụa như vừa chui ra từ bùn lầy.
Chiếc bát sứ màu trắng úp ngược trên đỉnh đầu hắn trông giống như đang đội mũ, trong cả quá trình xuyên suốt ấy, Tưởng Gia đơ người nhìn Hạ May không chớp mắt.
Hiện tại anh cực kì giống chú chó lông xù đáng yêu. Tự nhiên cô lại không kìm chế được mà bật thốt ra suy nghĩ trong đầu:
“Nhìn anh… ha ha... y hệt…ha ha… một chú chó lông xù! Ha ha”
Cả căng tin đông đúc ồn ào bỗng nhiên lặng ngắt như tờ. Mọi người đều đứng hình nhìn mọi việc vừa diễn ra, chỉ còn lại tiếng cười điên cuồng của Hạ May vang vọng khắp nơi. Tiếng cười đánh dấu bản án tử hình cho cuộc đời cô.
Đôi mắt cô long lanh ánh nước vì cười chảy cả nước mắt. Cô nhìn từ khóe mắt cũng thấy Tâm Băng đang mỉm cười thì thầm với đám bạn xung quanh cô ấy.
Vết bẩn do nước sốt cà chua để lại không thể gột rửa, bám chắc trên bộ đồ hiệu đắt tiền. Chắc chắn Tưởng Gia sẽ không bao giờ mặc lại chúng và sẽ không thèm luyến tiếc mà thẳng tay vứt vào sọt rác.
Hạ May càng nghĩ càng buồn cười mà đúng là cô đã bật cười thật to.
Ai đó gầm gừ. Tưởng Gia! Anh đang gầm gừ giận dữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...