Trans: Hanna
Hơi ấm đọng trên khuôn mặt, lan tỏa từ trán xuống cằm, dịu dàng hôn lên cổ cô, Hạ May đã tỉnh lại. Đập vào mắt là trần nhà trắng muốt chào đón cô, những bức tường xanh lam, một cây ghi-ta đen treo lơ lửng trên đó, một giá sách với rất nhiều các loại sách khiến ánh mắt cô lưu luyến dừng lại trong giây lát.
Trông chúng mới yên bình làm sao. Chúng giúp cô cảm thấy được thư giãn , như đưa cô đến một nơi chỉ có sự yên tĩnh ngọt ngào, nơi cô gần như đánh mất chính mình.
Những chiếc đĩa CD, cả một bức tường tràn đầy trong sự hỗn loạn thuần túy nhất, nhưng cũng khiến bộ não đang đông đặc tắt ngấm của cô có thể hoạt động trở lại. Đây không phải là phòng của cô.
“Chào buổi sáng!” Một giọng nói nam tính vang lên sau lưng. Hạ May bị bất ngờ kinh hãi, tim đập thình thịch dữ dội trong lồng ngực. Cô quay đầu lại rồi chợt giật mình.
"Tưởng Gia!" Cô lập tức phun ra cái tên mà cô ghét cay ghét đắng: "Tôi đang ở đâu?"
Anh thản nhiên ngồi trên ghế sô-pha đơn bọc da màu nâu và gác một chân lên chân kia, hai tay dang ngang và tự hào nói: "Trong vương quốc của tôi."
Vương quốc của anh? Anh nghĩ mình là vua hay sao? Hay anh thực sự nghĩ mình là một ông vua? Đúng vậy, anh là một ông vua, là vua của loại người tệ hại như anh.
Hạ May không thể không bật cười khúc khích. Đôi mắt anh tràn ngập sự kiêu căng nhìn cô. Cô húng hắng giọng và tự hào rằng, cô có thể ngay lập tức kiểm soát được mình. Anh cũng cố tình tạo ra một âm thanh chán ghét và nâng cằm mình lên.
“Tại sao?” Hạ May vừa ngáp dài vừa ngồi dậy vì cô không còn muốn nằm trên giường của anh thêm một chút nào nữa. Cô tự hỏi trong lòng, không biết đã có bao nhiêu cô gái ngây thơ nằm ở đây rồi nhỉ? Sau đó lại tự gạt phăng câu hỏi một cách nhanh chóng.
“Chúng ta đã làm tình.” Tưởng Gia vừa nói một cách bình tĩnh vừa dùng thìa bạc khuấy cà phê trong cốc bằng tay phải, như thể điều đó là hoàn toàn bình thường.
"Cái quái gì?" Không khí tự nhiên trở nên khô khốc như bụi bẩn đọng trong cổ họng, cô há hốc miệng không thể tin nổi.
"Chúa ơi, không!!" Hạ May lẩm bẩm một mình, dùng tay vò vò tấm chăn lụa, đầu cúi xuống gục mặt vào trong chăn. Bây giờ nó đã trở thành một cái chăn nhàu nát, hy vọng Tưởng Gia là người thường xuyên thay vỏ chăn.
"Tôi thậm chí không biết anh đã hoang dã như thế nào." Cô bật người, lại đứng dậy lần nữa.
Anh nhiêng người về phía trước và bây giờ, cô mới nhận ra anh đang ở gần cô như thế nào, chóp mũi anh ở ngay trước mặt cô. Hạ May vội vàng lùi lại như thể anh bị bệnh truyền nhiễm.
Tưởng Gia ngay lập tức nhận ra điều đó. Đôi mắt xanh nhìn cô hằn học như một con thú nổi điên, quai hàm siết chặt, anh chậm rãi nghiêng người về phía trước đầy khiêu khích.
“Tôi không làm tổn thương em.” Anh nói một cách gay gắt, như thể cô đã làm điều gì đó cực kỳ vô lý và bây giờ, anh đang khiển trách cô vì điều đó. Tưởng Gia chăm chú nhìn những ngón tay của mình như để suy nghĩ xem, làm thế nào có thể giải thích chính xác cho cô hiểu. Nhưng có vẻ anh không muốn tiếp nhận sự phiền phức này, bởi vì anh chỉ im lặng.
"Đồ nói dối!" Hạ May hét lên giận dữ.
"Nếu em nghĩ thế ..." Anh nhìn lên, nhướng mày một cách ngạo mạn.
Hạ May thực sự rất ghét anh. Anh khiến cô cảm thấy ghê tởm.
"Tôi sẽ không bao giờ với anh ... Ôi, Chúa ơi, không bao giờ kể cả khi tôi say!"
Anh đặt ly cà phê của mình trên mặt bàn bằng kính, cơ bắp chắc khoẻ lộ ra dưới chiếc áo phông mỏng.
Tại sao cô lại để ý điều đó? Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu cô không nhớ được lần đầu tiên của mình? Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu cô có lần đầu tiên với ... Tưởng Gia?
Chết tiệt!!
Anh đứng dậy, tỏ ra không quan tâm rồi đi đến trước giường, sau đó chậm rãi, uyển chuyển, không rời mắt khỏi cô mà đến gần cô như một con mèo lớn. Hạ May cứ lùi lại cho đến khi lưng chạm vào tường. Cái lạnh buốt từ bức tường chạy khắp cơ thể cô.
"Tôi sẽ không bao giờ nghĩ rằng, em sẽ ..." Anh nói một cách bình tĩnh nhưng ẩn hiện vẻ nguy hiểm và ngăn cô trèo ra khỏi giường bằng cách thô bạo đẩy cô xuống: "...nằm ở đây."
Bây giờ anh đang đè trên người cô. Tưởng Gia nhìn chằm chằm vào mắt cô như đang thôi miên. Hàng mi dài và đen che đi một phần đôi mắt đang tiến gần về phía cô. Hạ May rất thích ép buộc anh phải nhìn thẳng vào cô, chỉ để nhìn vào đôi mắt ấy.
“Dừng lại!” Cô thì thầm nói, mắt dán xuống sàn và biết rằng, cô cũng có tâm tư riêng.
Tay anh đặt trên cổ cô, dịu dàng vuốt ve. Cách miệng anh chỉ một cm, cô bất giác nín thở. Hơi thở nam tính mơn trớn môi cô, lướt qua da thịt cô mát lạnh như kem đá.
Tưởng Gia lại gần, quay đầu lại. Mái tóc đen làm cô nhột nhột, thật mềm. Anh cẩn thận cọ má mình vào má cô một cách chậm chạp từ tốn, như thể cố gắng khiến thời gian ngừng lại.
“Tại sao?” Anh cũng thì thầm vào tai cô khiến cô nổi da gà khắp cổ. Và Hạ May rất ghét cơ thể ngu ngốc phản chủ của mình vì điều đó.
Cô cảm thấy nóng bừng người và một âm thanh rên rỉ rõ ràng bỗng nhiên thoát ra khiến cô giật mình ngạc nhiên.
“Em thích mà, phải không?” Anh vừa hỏi vừa nhẹ nhàng hôn lên mũi cô. Lần này anh cố ý nhìn thẳng vào mắt cô.
Sự ấm áp. Nó bắt cô trở thành tù binh mà cô thì không muốn chống cự, không thể tự bảo vệ bản thân.
Làm thế nào mà anh có thể vừa rất ... bạo lực vừa nhẹ nhàng dịu dàng đến vậy? Có, cô có thích nó. Tại sao anh lại có mùi thơm dễ chịu đến thế? Anh đã ngăn cản suy nghĩ của cô chỉ bằng mùi thơm đặc trưng của mình!
Một hình ảnh len lỏi vào những dòng suy nghĩ mơ hồ của cô, khi cô quỳ gối trước mặt anh. Khi cô nghe thấy giọng mình nói điều Tưởng Gia muốn. Sự kiện lặp đi lặp lại trong đầu cô như dư âm mãi không tan hết. Nó nhắc nhở cô về những điều kinh khủng mà cô đã phải chịu đựng.
Hôm nay đã là lần thứ hai cô phải tỉnh táo lại.
"Cút xuống khỏi người tôi, đồ biến thái! Hãy tìm người chịu được mùi cơ thể, điều tiếng và toàn bộ tính cách của anh!"
Anh bỗng dưng lúng túng lùi lại, như thể cô sẽ nhào lên đánh anh một trận nhừ tử. Đôi mắt màu xanh trở nên lạnh lùng và kiên định. Đôi mắt ấy xanh như đại dương nhưng cũng rất lạnh lẽo như đáy biển sâu. Hạ May nhăn mặt vì cái lạnh như băng ấy thẩm thấu vào cơ thể như những chiếc đinh cùn đóng vào đá cứng. Cô hy vọng anh không nhận ra điều đó.
"Anh đã biến tôi thành trò cười ngu ngốc trước toàn trường!" Cô gân cổ hét lên với anh: "và bây giờ, anh còn muốn biến tôi thành kẻ làm ấm giường?"
Anh vẫn chỉ nhìn thẳng vào cô khiến cô khó chịu cựa mình trên tấm đệm êm ái thoải mái của anh. Tại sao anh không nói gì ... làm kiêu ư?
“Đừng...có...mà...mơ...giữa...ban...ngày!!" Hạ May tiếp tục giận dữ và chọc chọc ngón trỏ vào lồng ngực rắn chắc của anh.
"Đó ... đó chỉ là một lời đe dọa. Em sẽ không bao giờ dám trêu đùa ác ý với tôi nữa!" Anh quát lên khiến cô nghĩ mình sẽ bị đóng băng dưới cái nhìn lạnh lẽo của anh.
"Tôi chưa bao giờ cho bất cứ ai xem đoạn video đó của anh, chó má!" Cô không nhịn được mà tức tối chửi bậy.
Bây giờ chính anh lại thành người bị đóng băng bất động, im lặng nhìn cô với đôi mắt mở to như thể bây giờ anh mới phát hiện, bản thân mình thực ra là con gái.
“Em… phải không?” Tưởng Gia khẽ lắp bắp nói, hai tay nắm lấy cột trên đầu giường như muốn bóp nát nó. Đôi mắt xanh ấy ở phía trên như hai hố đen vũ trụ có thể hút bất kỳ phản ứng nào của cô vào trong đáy vực sâu thẳm.
Hạ May mệt mỏi lắc lắc đầu và đó là sự thật. Cô sẽ không bao giờ làm điều đó. Thật ra, cô không thể làm được. Tại sao cô lại dễ mềm lòng như vậy? Đây có phải là điểm yếu của cô không?
“Em…có nhớ gì về tối hôm qua không?” Tưởng Gia hỏi một cách rụt rè, gần như là cẩn thận.
Hạ May chỉ chậm chạp lắc đầu: "Tôi chỉ nhớ cảm giác của ... sự lạnh lẽo và ... nhiều giọng nói khác nhau."
Anh gật gật đầu, gần như là dịu dàng.
“Một gã khốn muốn lột quần áo của em!” Anh gầm lên, chiếc cột của khung giường kêu cót két trong tay anh. Đôi mắt của Tưởng Gia sáng rực lên như thể anh muốn bẻ gãy cổ tên khốn đó: "Em đã say khướt nên hắn muốn lột quần áo của em." Anh lặp lại một lần nữa để bày tỏ sự bất mãn của mình, về việc tại sao một người có thể ... say đến thế?
Quai hàm anh bạnh ra, hai hàm răng nghiến chặt: "Tôi đã đánh hắn ta một trận và không nhận ra em bị rơi xuống ao. Em… suýt chút nữa đã chết đuối."
Ánh mắt hai người chạm vào nhau. Trong mắt anh có sự lo lắng cho cô phải không?"
“Chết đuối trong ao.” Anh bật cười khi tưởng tượng ra điều đó.
Không, chắc chắn không phải là lo lắng. Cô đang nghĩ gì vậy? Có phải di chứng bị ngấm nước sau đêm qua?
“Em thật ngây thơ và liều lĩnh quá! Tại sao em lại uống những thứ trên trời rơi xuống như vậy?” Anh đưa tay vuốt tóc tựa hồ đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó.
Hạ May nhún vai.
“Em không để tâm đến điều đó sao?” Tưởng Gia gầm lên và nắm lấy vai cô để bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Anh muốn làm gì vậy? Cô né tránh ánh mắt của anh, nhìn vào sàn nhà sáng bóng, nơi gương mặt cô được phản chiếu. Anh đang lo lắng điều gì?
"Đừng làm ra vẻ như thể điều đó khiến anh đâu muốn chết đi được ấy."
Và rồi…cô nhớ ra.
“Điều đó không khiến em lo lắng sao?” Một lần nữa anh lại vừa hung hăng vừa dịu dàng hỏi lại, một sự kết hợp kỳ lạ khiến cô bối rối một cách hiếm có.
Video và ... cuộc gọi. Não cô lặp lại hai từ ấy như một giai điệu bài hát. Mọi thứ lại diễn ra một lần nữa trong đầu.
Hạ May đang trên đường tìm đến Tưởng Gia để tính sổ nợ nần thì di động đổ chuông. Đó là số của bác sĩ. Anh ta báo tin rằng, mẹ của cô không còn trên đời này nữa.
Cô tự chuốc say bản thân. Thay vì ở bên mẹ, cô lại chạy theo một tên ngốc đốn mạt. Cô là đứa con gái tồi tệ nhất trên thế giới.
Tầm nhìn của cô trở nên mờ mịt tối tăm khi cô tưởng tượng ra mẹ của cô đã phải ra đi trong cô đơn. Cô đã không ở đó.
Tưởng Gia nghiêng đầu và quan sát cô cẩn thận. Lần này cô đã trả lời lại: “Tôi đã không còn ai nữa, tôi chỉ có một mình!” Hạ May nói thẳng vào giữa mặt anh và nhận ra những giọt nước mắt mặn chát chảy dài trên má như những viên ngọc trai tròn trịa lạnh lẽo.
Cô không hề muốn khóc. Cô có thể làm tất cả, chỉ là không thể yếu đuối và Tưởng Gia có thể nghĩ mọi thứ, nhưng không thể nghĩ cô là kẻ yếu đuối!
Anh chăm chú nhìn nước mắt của cô đang thi nhau tuôn rơi như mưa rào mùa hạ, cứ như thể điều đó rất hấp dẫn.
Sau đó, anh bất chợt nghiêng người ...chạm môi vào, liếm hết những giọt lệ còn vương lại, mắt vẫn không ngừng nhìn thẳng vào mắt cô, toàn bộ thời gian hai đôi mắt như đang giao lưu không lời với nhau. Môi anh chạm vào má khiến cô sững sờ vì ngạc nhiên. Hạ May không thể phát ra âm thanh gì. Bàn tay to lớn ấm áp tìm đến gần bàn tay cô, nắm chặt lấy nó nhưng ... cô bất động không làm gì cả.
Toàn thân cô thấm đẫm sự ấm áp bất tận và tận hưởng cảm giác ấm cúng sum vầy. Bởi vì điều đó chứng tỏ cô không đơn độc. Ngay cả khi anh là một thằng ngốc ... Nhưng hiện tại, vào giây phút này, anh đã ở bên cô và cô phải cảm ơn anh vì điều ấy ở trong tâm trí của mình.
Nói thẳng ra, cô sẽ không bao giờ!
Anh lùi lại, nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt bí ẩn như thể muốn quan sát thử phản ứng của cô.
"Tôi nên đi rồi." Hạ May đứng dậy trên đôi chân run rẩy của mình, để lại Tưởng Gia một mình bối rối khi cô chạy vọt ra ngoài. Chẳng lẽ bây giờ anh mới nhận ra, anh vừa đối xử tốt với một kẻ lập dị?
Bây giờ cô chỉ muốn về nhà, Hạ May tự động viên mình. Những suy nghĩ về chuyện gì vừa xảy ra bị cô ném ngay vào thùng rác, thứ vẫn luôn chiếm cứ, hiện hữu trong đầu.
"May!" Tưởng Gia gọi với theo cô muốn ngăn cô lại.
Cô ngẩng đầu, nhìn lên chỗ anh đang đứng, anh dựa người vào ban công và nhìn xuống. Ánh mắt của hai người lại vô tình mà như quen thuộc tìm được nhau.
Anh giữ chặt lấy ánh mắt cô. Vì vậy, cô cứ đứng ngây ngốc nhìn lên, cứ như bị dán chặt vào trước cửa nhà anh. Là một chàng trai thì không nên làm như vậy ... Bắt một người con gái tôn thờ anh như một vị thần ư?
"Đoạn video ấy ... là một sai lầm." Tưởng Gia nghiêm túc nói rồi biến mất khỏi tầm nhìn của cô. Anh vừa có ý xin lỗi cô sao?
-----------------------------
Đôi lời của tác giả:
+ Đó có phải là lời xin lỗi cuối cùng từ Tưởng Gia không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...