Biển Của Anh

Tôi cảm thấy Trang Đàm chán ghét Lục Tử An, không phải kiểu chán ghét rõ ràng, mà là ngầm chán ghét.

Ví dụ như lúc nói chuyện trời đất với hắn, Trang Đàm sẽ nhắc đến Lục Tử An, đầu tiên là khẳng định năng lực kiếm tiền của anh ta, cuối cùng mới nói, mặc dù anh ta rất có tiền, nhưng tính cách dữ dằn, thuận tiện còn nhắc đến chuyện anh ta đã hù dọa hắn trong toilet của bệnh viện kia.

Tôi nhìn Trang Đàm không chớp mắt, không thể không nói, người cá là một sinh vật rất đẹp, làn da trắng nõn không tì vết, lúc ánh mặt trời chiếu vào, dưới góc độ nhất định, thậm chí sẽ phản xạ ra ánh sáng nhạt.

Hắn thuần khiết như vậy, không nên sinh hoạt tại thế giới bị con người quấy rầy.

Có lẽ trước lúc hắn vô ưu vô lo sống ở biển cả, chờ đợi cô gái mình gặp khi còn nhỏ, nhưng sau đi vào đám người, hắn có thêm rất nhiều phiền não.

Hơn nữa trong viện hải dương, từ trong mắt hắn tôi đã nhìn thấy, rõ ràng hắn hướng tới biển cả.

Tôi nên nhanh chóng dẫn hắn về biển của hắn.

Tôi đang định gọi điện thoại xin phép ông chủ nghỉ, không ngờ ông ấy lại gọi điện cho tôi trước.

Ông ấy nói Lục Tử An không hài lòng với bản thảo phỏng vấn lần trước, yêu cầu phỏng vấn lần nữa.

Dùng bàn chân nghĩ cũng biết, anh ta cố ý khó xử tôi!

Tôi muốn cự tuyệt, ông chủ lại nói Lục Tử An điểm danh muốn tôi phỏng vấn.

Đang lúc tôi do dự, ông ta còn nói, nếu như tôi nhận công việc này, sẽ cho tôi nghỉ vài ngày.

Đúng lúc tôi dự định đưa Trang Đàm trở về, thế là tôi đồng ý.

Lúc Trang Đàm biết tôi lại phải đi phỏng vấn Lục Tử An, tức giận đến mức cuộn trong bồn tắm, quay đầu không để ý tới tôi, còn nhổ ra bong bóng.


Tôi cảm thấy buồn cười, dùng mười con cá con mới dỗ dành hắn được.

Sau khi ăn cá xong, hắn nói hương vị cá do người nuôi này không ra sao cả, ngày mai muốn tự mình đi câu.

Đúng là rất kén chọn!

Trước một khắc còn phụng phịu, bây giờ lại tràn đầy phấn khởi lôi kéo tôi ra cửa mua dụng cụ câu cá.

Gặp một người ôm mèo ở trước tiểu khu, hắn bị dọa đến mức chạy nhanh như chớp.

Tôi buồn cười, mặc dù mèo ăn cá, nhưng người cá cũng sợ mèo sao?

Chờ mèo rời đi, hắn mới nơm nớp lo sợ đi tới, vỗ ngực một cái: "Khá lắm, làm tôi sợ muốn chết."

"Mèo rất đáng yêu, nó lại không ăn cậu, sợ cái gì?"

Hắn trừng lớn đôi mắt trong suốt, không thể tưởng tượng nổi: "Sinh vật đáng sợ như vậy, chị còn nói nó đáng yêu?!"

Tôi phản bác: "Rõ ràng rất đáng yêu, tôi đang thiếu một vật nuôi, nuôi mèo rất tốt."

"Cá cũng có thể làm vật nuôi mà." Hắn nói xong liền đưa đầu đến, cười hì hì, "Tôi không ngại làm cá của Bội Bội đâu."

Hắn đến quá gần, khuôn mặt tôi đỏ lên: "Tôi để ý, cá không đáng yêu bằng mèo."

"A? Tôi không đáng yêu sao?"

Thấy hắn chọc cười như vậy, tôi giả vờ dùng sức véo tai hắn: "Tôi cảm thấy cậu rất ngon miệng."

Hắn cười vô cùng gian tà: "Phương diện kia ngon miệng?"

Nghe hắn nói chuyện, tôi mới ý thức được lời tôi nói có nghĩa khác, mặt càng nóng thêm, tôi đẩy hắn ra: "Ngon miệng hơn nước sôi chút."

Miệng hắn vểnh lên, cuối cùng cũng chịu yên lặng đi sau lưng tôi.

Chương 8

Chúng tôi vừa mua xong dụng cụ câu cá từ cửa hàng đi ra, thế mà lại gặp Lục Tử An.

Anh ta nhìn thấy chúng tôi cầm dụng cụ câu cá, mặt dày mày dạn muốn đi cùng, còn mời chúng tôi lên xe anh ta.

Trang Đàm hơi quyệt miệng, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt của hắn giống như đang nói: "Chỉ hai chúng ta đi có được không?"

Thế là tôi cự tuyệt Lục Tử An, bắt một chiếc taxi, đến một hồ cá. Đang định đóng tiền vào câu, thì chủ hồ lại nói, có người đã đóng tiền cho chúng tôi rồi.

Tôi nhìn qua, Lục Tử An ngồi ở bên hồ cách đó không xa, tháo kính râm xuống, vẫy tay về phía tôi.

Người này, làm sao lại âm hồn bất tán như thế!


Trang Đàm không vui vẻ, lắc ống tay áo của tôi lẩm bẩm: "Bội Bội, tôi không muốn ngồi cùng một chỗ với anh ta."

"Hình như cậu rất ghét anh ta." Tôi nói.

Hắn gật đầu: "Ừm, nhìn thấy anh ta đã thấy phiền rồi, nhất là khi nhìn thấy anh ta giống như con ruồi bay qua bay lại bên cạnh chị, tôi liền muốn đánh anh ta!"

Trái tim tôi không khỏi nhảy lên, không đợi tôi kịp phản ứng, hắn đã giữ chặt tay tôi, cầm dụng cụ câu cá đến chỗ cách Lục Tử An xa nhất, yên lặng thả câu.

Không ngờ chúng tôi vừa ngồi câu một lát, Lục Tử An lại đi tới.

Anh ta nói: "Bội Bội, tôi muốn đơn độc nói chuyện với em."

"Chúng ta đã chia tay." Tôi vừa nói vừa nhìn Trang Đàm, mím môi, "Hơn nữa tôi lo lắng bạn trai của tôi sẽ ghen."

Nếu như tôi không nhìn lầm, khi Trang Đàm nghe thấy tôi nói đến "Bạn trai", khóe miệng điên cuồng cong lên.

Vẻ mặt Lục Tử An ảm đạm: "Nói mấy câu cũng không được sao?"

Tôi đang muốn nói không được, lại cảm thấy cần câu trong tay trầm xuống.

Có cá cắn câu!

Tôi hưng phấn đến mức đứng lên muốn kéo cá, nhưng dưới chân trượt đi, ùm một tiếng rơi vào trong hồ.

Nước bẩn tràn vào trong tai, trong mũi và trong miệng tôi, tôi bị sặc nước bọt.

Nhưng đáng chết nhất chính là, tôi không biết bơi!

Tôi sợ hãi giãy dụa, cảm giác ngạt thở càng ngày càng nghiêm trọng, tôi cảm thấy tôi không còn khí lực, dần dần tuyệt vọng, không cách nào giãy dụa nữa.

Ngay khi tôi cho rằng mình sắp chết, lại nhìn thấy phía xa có một thiếu niên tuyệt mỹ bơi về phía tôi, hai chân thon dài thẳng tắp dần dần hóa thành đuôi cá mỹ lệ, rạng rỡ ánh sáng.


Hắn dịu dàng ôm tôi vào trong ngực, môi kề lên môi tôi, truyền khí cho tôi.

Chúng tôi nổi lên mặt nước, nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người, nhao nhao ném cần câu dài về phía chúng tôi, muốn kéo chúng tôi lên bờ.

Nhưng hiện tại Trang Đàm như vậy, sao có thể lên bờ được?!

Tôi chợt phát hiện, trong đám người không có bóng dáng của Lục Tử An.

Đám du khách nhiệt tình hô lên với chúng tôi: "Còn có thể bơi không? Mau bám vào cần câu!"

Vẻ mặt Trang Đàm kinh hoảng, ôm tôi cực lực bơi về phía trung tâm, không chịu bắt lấy cần câu cứu mạng của bọn họ.

Cũng may nước hồ rất đục, từ mặt nước không thể nhìn thấy tình cảnh dưới nước.

Tôi âm thầm tự trách, nếu tôi cẩn thận một chút sẽ không rơi xuống nước, Trang Đàm cũng không cần tới cứu tôi.

Chỉ thấy sắc mặt Trang Đàm trắng bệch, trên thái dương chảy ra mồ hôi, trên cổ nổi gân xanh, giống như đang chịu đựng đau đớn cực lớn.

Tôi bỗng nhiên ý thức được cái gì, cúi đầu nhìn lại, trông thấy đuôi cá dưới nước đang dần dần biến thành hai chân của con người.

Nhưng như vậy, nửa người dưới của hắn vẫn trong trạng thái để trần.

Bỗng nhiên, Lục Tử An từ phía xa chạy tới, tách đám người ra, ánh mắt kiên định ném một cái quần về phía chúng tôi.

Trang Đàm thấy thế, khuôn mặt tái nhợt càng không có huyết sắc.

Tôi khẽ giật mình, chẳng lẽ Lục Tử An đã phát hiện bí mật của Trang Đàm...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận