Bước vào nhà, Vô Niệm giới thiệu qua cho ba mẹ Nghiêm nghe, hai người nhìn chỗ ở của con gái, thấy không tệ lắm, đây cũng là niềm an ủi lớn nhất của hai người họ.
Mấy năm không gặp, vừa nãy con gái còn ‘lên án’ mình, ba mẹ Nghiêm đứng trong phòng thấy không vui lắm, nhưng không biết nên thể hiện tình cảm với Vô Niệm thế nào, cũng không biết nên bù đắp ra sao.
Bầu không khí gượng ngạo tới cực điểm, Triệu Hải Khoát nhìn 3 người, xoa tay mình, nói: “Hai bác, chúng cháu đang ở Trùng Lãng Đi3m, hay là hai bác dọn hành lý trước đi, sắp tới giờ cơm trưa rồi, dọn xong rồi chúng ta đi ăn nhé.”
Nhắc tới cơm trưa, ba mẹ Nghiêm tới đống đồ ăn mang tới.
“Không cần đi ăn ở ngoài đâu, hai bác chuẩn bị xong rồi.” Mẹ Nghiêm hứng khởi nói: “Nam Nam, à không, Niệm Niệm, con cũng biết mẹ không biết nấu nướng mà, trước lúc tới dì Phương nấu mấy món con thích, ba mẹ cũng mang đặc sản ở Thượng Hải tới, để ba con đi lấy nhé, hâm nóng lại là ăn được.”
“Ừ, để ba đi lấy cho.”
Ba Nghiêm cuống quýt chạy xuống tầng 1, Triệu Hải Khoát đi sau phụ ông một tay.
“Bác trai, để cháu cầm cho.” Triệu Hải Khoát khỏe mạnh cầm chiếc vali nặng nhất, anh khiêng trên vai.
“Cảm ơn cháu nhé.”
Mang vali lên tầng, người anh đổ đầy mồ hôi nhưng gương mặt vẫn vui vẻ kiên nhẫn làm ba Nghiêm càng quý anh hơn.
“Cháu tên là gì ý nhỉ?” Ba Nghiêm hỏi, tuy lúc ở sân bay anh từng nói một lần nhưng ông không để ý lắm.
“Cháu tên là Triệu Hải Khoát, ‘Hải Khoát’ trong trời cao biển rộng ạ.”
“Triệu Hải Khoát, cảm ơn cháu đã chăm sóc con gái bác nhé.” Đây là lời cảm ơn chân thành của ông, “Mấy năm nay hai vợ chồng bác có lỗi với nó.”
Nói tới đây, mắt ông ngấn lệ.
“Bác trai, quá khứ qua rồi chứ để mọi chuyện qua đi, về sau cháu với hai bác cùng yêu cô ấy nhé.” Dứt lời, anh mỉm cười, cực kì tin tưởng vào tương lai tươi sáng, cũng làm ba Nghiêm yên tâm hơn.
Đồ đạc chuyển hết lên lầu, mẹ Nghiêm cuống cuồng tìm thức ăn để đâu.
“Đây là sườn xào chua ngọt con thích này.
Với cả có thịt kho tàu, cá hấp, thịt đông nữa.” Mẹ Nghiêm cầm mấy hộp thức ăn liền, “À với cả, dì Phương gửi đồ cho con nữa đấy, đợi mẹ tí.”
Bà lại mở vali khác ra, bên trong toàn là đặc sản ở Thượng Hải.
“Mẹ còn mua quần áo cho con nữa này.” Bà mở vali khác ra, đều là quần áo đủ màu sắc, “Con thích không?”
Bà nhớ tới cái gì, vội vàng cầm chiếc hộp tinh xảo từ trong túi xách ra, “Mấy năm nay con không ở đây, dì Phương lên chùa xin bùa bình an cho con, nhờ mẹ đưa cho con đấy.”
Vô Niệm cầm bùa bình an, nhìn thức ăn trên bàn, cả quần áo để trên sô pha, tình thương của cha mẹ lấp đầy não cô, đôi mắt hoen đỏ, nước mắt lã chã.
Thấy cô khóc, mẹ Nghiêm lại gần ôm cô vào lòng, khẽ nói: “Mẹ xin lỗi, con gái, là mẹ sai rồi, mẹ không có tư cách làm mẹ.”
Hai người ôm nhau một lúc lâu, ba Nghiêm lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn hai mẹ con.
“Được rồi, không khóc nữa, con đói không, mẹ hâm lại cho con nhé.” Mẹ Nghiêm mỉm cười, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Bữa trưa toàn món Thượng Hải, ba mẹ gắp đồ ăn cho Vô Niệm, nghe Triệu Hải Khoát kể chuyện cô ở đây thế nào.
Cả hai đều vui mừng, không ngờ cuộc sống của con gái lại phong phú đẹp đẽ thế này.
Buổi chiều, cả nhà ngồi quây quần bên nhau, kể cho nhau nghe mấy năm nay thế nào.
Vô Niệm mỉm cười, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ là gia đình cô đi du lịch một chuyến tới Tam Á, nhưng những thứ này không thể xoa dịu trái tim tổn thương ngay được, cũng cần phải có thời gian.
“Niệm Niệm, ba mẹ bàn bạc kĩ rồi, ba mẹ sẽ không đi nữa, sẽ mãi ở bên cạnh con.” Ba mẹ Nghiêm bàn nhau, bán nhà ở Thượng Hải, cũng từ chức, chuyển tới Tam Á sống.
“Ba mẹ đừng nghĩ là mình nợ con cái gì, cũng không cần phải dành hết thời gian cho con.
Sau khi bỏ đi con mới phát hiện mình làm gì cũng không cần phải để ý ánh mắt suy nghĩ của người khác, chỉ cần quan tâm bản thân là được.
Thật ra từ trước tới nay con không hợp với Thượng Hải, sai thì cũng sai rồi, cứ để mọi chuyện trôi qua đi.
Ít nhất là bây giờ con sống vì bản thân con là được.”
Vô Niệm nhìn bất an ba mẹ mình, chủ động nắm tay họ, cô nói: “Ba mẹ cứ tin con, con có thể trải qua quãng đời còn lại thật bình an mà không phải là bảo bối ba mẹ phải nâng niu trong lòng.
Con đường này tự con đi cũng không sao hết, ba mẹ cứ dõi theo con là được.”
Nghiêm Chiến Quân chưa từng nghĩ thế bao giờ, không ngờ con gái sẽ nói vậy, lại rất kiên định và tự tin.
Ông chưa từng tự hào về cô con gái của mình, nhưng khoảnh khắc này, đột nhiên ông thấy, đây mới là con gái của Nghiêm Chiến Quân.
Dưới sự thuyết phục của Vô Niệm, ba mẹ Nghiêm không chuyển tới đây nữa, chỉ ở lại mấy ngày rồi về.
Giữa 3 người không còn vướng mắc gì nữa, ba mẹ Nghiêm nhìn Triệu Hải Khoát.
Đôi mắt họ sáng lên, tò mò hỏi: “Triệu Hải Khoát, nhà cháu có mấy người? Ba mẹ làm gì? Trước đây cháu là vận động viên hả?”
Ba mẹ Nghiêm hỏi như điều tra hộ khẩu, Triệu Hải Khoát lau mồ hôi, kể hết gia phả, tài sản của bản thân cho hai người nghe.
“Hay là tối nay hai bác gặp ba mẹ cháu nhé?” Anh nói.
Vô Niệm tròn mắt nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi: Đột ngột thế à?
“Được nha, vậy để tối nhé.” Mẹ Nghiêm không ngờ anh lại chủ động tới thế.
Triệu Hải Khoát đứng dậy gọi cho mẹ, mẹ Triệu quát: “Con nói sớm thì chết à, đột nhiên tập kích như thế sao mẹ chuẩn bị kịp?”
“Con cũng không nghĩ là nhanh thế mà, con về đón ba mẹ nhé.”
Mẹ Triệu vừa cầm điện thoại vừa mở tủ quần áo ra, “Bà thông gia ở Thượng Hải đúng không, không thể ăn mặc tùy tiện được, sợ người ta không yên tâm gả Vô Niệm cho nhà mình.”
Ba Triệu bị bà kéo đi thay quần áo, ông mặc áo sơ mi và quần tây, đeo giày da màu đen.
Mấy chục năm không mặc bộ này, ba Triệu thấy hơi lạ, không ngừng vặn vẹo chỉnh lại cổ áo.
Mẹ Triệu không có nhiều thời gian, bà lục tung tủ quần áo tìm chiếc váy sang trọng nhất, còn đeo cả trang sức, thoa son môi, trông như phu nhân nhà quyền quý.
“Ôi lần đầu tiên tôi thấy bà mặc thế này đấy, giống như chúng mình thời trẻ nhỉ, lúc ấy bà thích nấu nướng, còn trách tôi không giỏi giang thành phú ông nhà giàu để bà sống an nhàn thỏa thích.” Ba Triệu ngẩn ngơ dựa vào cửa nhìn vợ mình.
“Tôi có bảo không tốt đâu, sống thế nào làm mình hạnh phúc là được rồi.
Ông ngắm xem được chưa, có làm bà thông gia xem thường nhà mình không?” Bà lo lắng hỏi.
“Không đâu, trông bà…” Ba Triệu ho mấy tiếng, “Giống tiểu thư nhà giàu, nếu như bây giờ là thời dân quốc thì chính là cô gái nổi tiếng khắp bến Thượng Hải đó.”
Mẹ Triệu cười khanh khách, không thấy căng thẳng nữa.
Triệu Hải Khoát đi đón ba mẹ mình, trong nhà chỉ còn ba mẹ Nghiêm và Vô Niệm.
“Đứa nhỏ này trông thành thật lắm, ba mẹ cũng yên tâm.” Nghe mẹ Nghiêm nói thế, ba Nghiêm gật đầu theo.
“Con gái, hay là ba mẹ mua một căn nhà ở Tam Á cho con nhé, nhà này nhỏ lắm, về sau hai đứa kết hôn không đủ chỗ đâu.” Hai vợ chồng làm quần quật hơn nửa đời, cũng tiết kiệm được không ít tiền.
“Không cần đâu mẹ, con cũng có tiền mà, cũng có thể mua nhà to hơn, nhưng mà nơi này có cảnh đẹp, cũng có người con không muốn rời đi nữa.
Con cũng không lo mai sau sẽ thế nào, cứ hưởng thụ hiện tại là được.”
Vô Niệm đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời xanh thẳm, quay đầu bảo: “Cuộc sống ở Thượng Hải rất vội vã, chuyện gì cũng phải mau mau chóng chóng tìm cách giải quyết.
Nhưng mà nhịp sống ở đây rất chậm, đi từng bước tới tương lại thôi, nhìn ngắm phong cảnh ven đường.
Thế nên ba mẹ đừng lo, con sẽ sống rất tốt.”
“Con cứ sống cuộc sống mà con thích đi, ba sẽ ủng hộ con.”
Từ nhỏ tới lớn, đây là lời khích lệ cô muốn ba nói với mình, cuối cùng hôm nay cũng đợi được.
Chạng vạng, ba mẹ Triệu chờ trước cửa nhà hàng, Triệu Hải Khoát lai hai người tới đây rồi lại vòng về đón Vô Niệm và ba mẹ cô.
Vốn dĩ chờ trong phòng bao cũng được nhưng mẹ Triệu lo lắng không thôi, bảo chồng đứng đây chờ với mình.
“Lão Triệu, kia là ô tô của Hải Khoát đúng không?”
“Ừ, đúng rồi.”
“Này, ông thấy tôi thế nào, sẽ không làm con trai mất mặt chứ?” Bà căng thẳng sờ tóc mình, chỉnh lại váy vóc.
“Đẹp mà, bà cứ yên tâm đi.” Ba Triệu nhìn ô tô đi tới.
Chiếc xe dừng lại, ba mẹ Nghiêm bước xuống, nói chuyện với gia đình thông gia.
“Chào ông bà, tôi là Nghiêm Chiến Quân, ba của Vô Niệm.”Giọng ông hùng hồn mạnh mẽ làm mẹ Triệu cảm nhận được Vô Niệm trước đây sống thế nào.
Giới thiệu xong, hai bà mẹ cười nói đi trước, ba Triệu và ba Nghiêm xấu hổ theo sau, còn Triệu Hải Khoát và Vô Niệm im lặng đi cuối cùng, xem cuộc ra mắt phụ huynh đôi bên này thế nào.
Đây y như sân nhà của hai bà mẹ, cả hai khen con mình không ngớt, còn khen cả con dâu và con rể tương lai.
Bữa cơm thuận lợi hơn tưởng tượng, cha mẹ hai bên thống nhất để Vô Niệm và Triệu Hải Khoát kết hôn càng sớm càng tốt.
Buổi tối, Triệu Hải Khoát đưa ba mẹ mình về rồi tới lượt ba mẹ Nghiêm, cuối cùng cô và anh cũng có thời gian nhàn hạ ở cạnh nhau.
Hai người đi dạo bên bờ biển, nói tới chuyện tương lai.
Chẳng bao lâu sau, Triệu Hải Khoát cầu hôn Vô Niệm, dưới sự chứng kiến của cha mẹ đôi bên, cả những lời chúc của bạn bè, bên biển rộng bao la, hai người bước vào quãng đường hôn nhân tươi đẹp hạnh phúc.
Sau đó, cả hai chào đón sinh mệnh mới, là một cô con gái đáng yêu, thế rồi lại có thêm một bé trai kháu khỉnh, nắm tay bầu bạn cả đời.
—
~ TOÀN VĂN HOÀN ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...