Một ngày trước Tết Dương lịch, 8 giờ tối, Nhất Túc đóng cửa, từ quán trà sữa trở thành cửa hàng tạp hóa.
Vu Tình, Vương Vũ Điềm và vài cô gái chơi với nhóm người bên cửa hàng lướt sóng tới thảo luận xem hôm party sẽ ăn mặc thế nào.
“Sếp, chị thấy em nên mặc cái màu hồng nhạt hay là màu đen?”
Không chỉ có Vu Tình hỏi mà bảy tám cô gái khác cũng hỏi cô.
Mọi người ngồi cạnh nhau, cô một câu tôi một câu, âm thanh quá lớn y như ngoài chợ.
Sao lại không ngồi ở Trùng Lãng Đi3m?
Vu Tình nói Trùng Lãng Đi3m còn phải trang trí nọ kia, không còn phòng trống, thế nên đành phải tới đây.
Mới đầu Vô Niệm không hiểu nổi, dành ra một phòng cũng không được ư? Bây giờ cô mới hiểu, không phải không có phòng mà là không dám có, bên tiệm đồ uống suýt bị mấy cô nàng quậy banh nóc.
Cuối cùng cũng tới buổi tiệc.
Vì Vu Tình và Vương Vũ Điềm đều tham gia nên ngày 31 tháng 12 quán Nhất Túc không mở cửa.
Tới 3 giờ chiều, Trùng Lãng Đi3m đông vui nhộn nhịp, còn có cả người nước ngoài.
Dạo này chú hề đang là hot trend, trong buổi tiệc đã có 5 – 6 người hóa trang thành chú hề, thế nên phải hóa trang thành thứ khác mới nổi bật, mới được người khác hâm mộ.
Vu Tình biết đạo lý này, thế nên cô nàng trang điểm theo điểu con rết, cũng chẳng quan tâm Triệu Hải Khoát và Điền Triết Kiệt biến thành kiểu gì, một người là Spiderman, người còn lại là Batman, chẳng sáng tạo gì cả.
Mấy cô gái kia nói, hai người họ cứ hóa trang thành hòa thượng cũng chẳng ai thèm ngắm.
Mấy năm nay Vương Vũ Điềm đều hóa trang theo style cô công chúa đáng yêu ngoan ngoãn, mỗi năm đều có anh chàng nào đó add Wechat nhưng kết quả lại chẳng ra sao.
Buổi chiều là lúc cả đám cũng xuất hiện, mọi người bình chọn xem trang phục của ai nổi bật nhất, sau đó tới tối, ánh đèn nhấp nhoáng sáng khắp Trũng Lãng Đi3m, tiếng nhạc sôi động vang lên, buổi party chính thức bắt đầu.
Vô Niệm ngồi ở trên lầu, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi, sáng nay cô viết truyện, buổi chiều đọc sách nhưng lại hay nhìn về phía bờ cát tấp nập người đi lại.
Có người hóa trang thành bộ xương khô, còn có người mặc bộ quần áo Hoàng hậu độc ác, còn có những nhân vật mà cô không biết tên.
Nhìn bọn họ trang điểm tinh tế, cô kinh ngạc hồi lâu, không biết bọn họ kiếm trang phục này từ chỗ nào, cũng không biết tại sao họ lại hưng phấn như thế.
Vô Niệm tò mò, cô đặt sách xuống, xuống lầu nhìn khung cảnh mình chưa thấy bao giờ.
Người đông tới mức cô không thấy Vu Tình và Vương Vũ Điềm đâu cả.
Vu Tình hóa trang thấy con rết mấy chân, Vô Niệm trông thấy cô nàng, bằng không nếu Vu Tình đi theo mấy style bình thường, có khi tới cuối buổi cô cũng không nhận ra.
“Sếp, chị đến rồi à? Em còn tưởng chị không đến cơ.” Vu Tình đứng trên sân thượng, vội vàng chụp ảnh cùng người khác, “Triệu Hải Khoát ở đằng kia, chị đi tìm anh ý đi.” Nói rồi, cô nàng đắm chìm vào công cuộc chụp ảnh.
Vô Niệm không tới tìm anh, ‘Batman’ Triệu Hải Khoát chủ động đi tới chỗ cô, anh tháo mũ trên đầu cô xuống, đeo mặt nạ con mèo cho cô, coi như là tạo hình của cô.
“Lại đây, tôi dẫn cô đi dạo.” Triệu Hải Khoát nhẹ nhàng nắm tay cô, kéo cô đi vòng quanh.
Cô chưa từng gặp qua khung cảnh này.
Ở làng chài nhỏ, cô chưa từng thấy nhiều điều, mà cũng có những chuyện ngoài tầm kiểm soát của cô.
Nơi này như thế giới mới.
Vô Niệm đi theo Triệu Hải Khoát, từ đông đến tây, từ sân thượng tới trong nhà.
Sắc màu của đồ vật trang trí làm cô hoa cả mắt, Triệu Hải Khoát giới thiệu qua một vài nhân vật, cũng kể vài chuyện làm Vô Niệm cười khanh khách.
Tới đêm, cả đám uống rượu, Trùng Lãng Đi3m chìm trong tiếng reo hò hoan hô cùng âm nhạc sôi động vang tới tận bờ cát.
Mọi người nói chuyện thì phải nói vào tai đối phương để nghe rõ.
Triệu Hải Khoát là ông chủ, anh được người khác tiếp rượu, uống hết ly này tới ly khác, may mà tửu lượng khá tốt, còn ‘Spiderman’ Điền Triết Kiệt lăn ra ngủ từ lâu.
Vô Niệm bị Vu Tình kéo đi, cô nàng giới thiệu cho cô rất nhiều người bạn mới.
Có thể vì đeo mặt nạ, không ai quen biết, Vô Niệm từ từ hòa vào bầu không khí này, cô buông mọi đề phòng, chơi đùa thỏa thích.
“Sếp, để em giới thiệu nhé, đây là chị Vi Vi, lướt sóng giỏi lắm, số 1 Trung Quốc đó.” Vu Tình uống hơi nhiều, giọng nói cũng thay đổi.
“Còn đây là chàng trai sexy nhất bờ cát này đó, sếp, chị sờ cơ ngực đi, chắc khỏe lắm luôn.”
“Thật hả?” Vô Niệm cũng uống nhiều, giọng nói y hệt Vu Tình, hai người duỗi tay sờ ngực anh chàng kia.
Cô chạm ngón trỏ vào người anh ta, khẽ nói với Vu Tình: “Cứng quá, tôi không chọc được này.”
Anh ta nắm tay cô, để cô sờ ngực mình.
Tay cô vừa bị anh ta chạm vào, Triệu Hải Khoát bước tới, anh gạt tay anh ta ra, “Xin lỗi nhé, hai cô ấy uống nhiều quá.”
Anh tống Vu Tình cho Tiểu Vũ, còn mình ôm Vô Niệm ra chỗ không người.
Anh đặt cô lên ghế, thở hổn hển bảo: “Dạo này cô béo lên rồi, bế một lát mà tôi mệt quá.”
Sao cô không béo lên được, hôm nào cũng bị Triệu Hải Khoát giám sát, một ngày 3 bữa no căng bụng, thỉnh thoảng còn đi ăn khuya, béo lên cũng là chuyện bình thường.
Vô Niệm tháo mặt nạ xuống, mái tóc tung bay, cô túm một góc áo ‘Batman’ của Triệu Hải Khoát.
“Triệu Hải Khoát, anh cởi áo ra đi, tôi sờ xem ngực anh có như anh chàng vừa nãy không.” Vô Niệm còn định cởi giúp anh.
“Đừng động lung tung, cô say rồi.” Mặt anh đỏ bừng.
“Anh cởi đi, nhanh lên.” Vô Niệm dỗi, mà cô còn uống say, trông quyến rũ hẳn.
Triệu Hải Khoát không chống cự nổi, anh cởi áo ‘Batman’ ra, để lộ thân trên chắc nịch.
Vô Niệm sờ tay lên ngực anh, tay cô khá lạnh làm Triệu Hải Khoát hít một hơi.
Vô Niệm sờ trái sờ phải, nhớ lại ngực của anh chàng khi nãy, “Ngực anh không rắn như anh ta.” Vô Niệm lắc đầu, giọng điệu kinh thường.
Lòng tự trọng của con trai cực kì mãnh liệt, anh đứng thẳng người, dùng chút sức, cơ ngực run rẩy theo.
Vô Niệm ngạc nhiên, yêu cầu anh làm lại.
“Triệu Hải Khoát, tôi vẫn muốn nhìn, anh làm lại được không?”
Xem xong cơ ngực, ánh mắt cô chuyển xuống dưới, chọc vào cơ bụng anh.
“Một, hai.
ba, bốn… ôi trời, Triệu Hải Khoát, anh cũng có 8 múi nha.”
Triệu Hải Khoát cảm thấy người mình nóng lên, vội vàng gạt tay cô ra, mặc áo vào.
“Sao anh lại mặc áo, tôi đã sờ xong đâu.” Vô Niệm không ngờ lúc say mình sẽ thế này.
“Vô Niệm, sao cô dựa vào gần người tôi thế, tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Triệu Hải Khoát nhìn môi cô chằm chằm.
“Tôi cứ dựa vào người anh đấy, làm sao?” Vô Niệm đứng lên ghế, gương mặt hai người sát vào nhau.
Triệu Hải Khoát không kiềm chế được, anh xoa mặt cô, hôn cô.
“Lục Hàng, anh còn có mặt mũi làm thế với tôi à?” Vô Niệm bật khóc, cái hôn này làm cô nhớ tới quãng thời gian kia.
Triệu Hải Khoát định nói chuyện thì Vô Niệm giơ tay giơ chân đấm anh, còn nói: “Sao anh đối xử với tôi như thế, anh là đồ tồi, đồ tra nam.”
“Vô Niệm, bình tĩnh nào, cô nhìn kĩ lại xem tôi là ai?” Anh siết chặt tay cô, kích động nói.
Nước mắt rơi lã chã, Vô Niệm nhìn Triệu Hải Khoát.
“Tôi không biết em đã trải qua những gì, gặp phải tên đàn ông thế nào, nhưng từ nay trở đi, tôi sẽ bảo vệ em, làm bạn gái của tôi nhé?” Ánh mắt anh vừa chờ mong vừa bất an, tỏ tình mà như cầu xin cô.
Vô Niệm nhếch môi, cười đáp: “Tôi sẽ không yêu đương lần nào nữa đâu, tôi không tin tình yêu.”
Cô lau nước mắt, nằm dài trên ghế nhìn biển rộng, nói: “Lục Hàng mang tình yêu của tôi đi rồi, tình yêu đó làm trái tim tôi tan nát, không ai có thể bước vào trong được.
Tôi rất sợ yêu đương, tôi không dám lại gần nó.” Hồi ức hóa thành nước mắt, không thể nào ngừng rơi.
Câu nói của cô tựa như sét đánh giữa trời quang.
Anh nắm tay mình, siết chặt tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay làm máu chảy ra.
Anh chửi mắng cái tên Lục Hàng mà mình chưa từng gặp kia.
Anh ngồi trên ghế, ôm Vô Niệm khóc thút thít, cô khóc làm anh cực kì đau lòng.
Dỗ cô ngủ xong, Triệu Hải Khoát mới đi ra, bữa tiệc vẫn đang tiếp diễn, đám người nhiệt tình sôi động như hóa thành hư vô, anh cầm mấy chai bia ngồi ở một góc, uống một mình.
Vô Niệm tuyệt vọng, cô không tin tình yêu, từ xưa tới nay anh là người kiên cường không chịu thua, lần đầu tiên anh định từ bỏ.
Tới sáng, Vô Niệm tỉnh lại trong căn phòng quen thuộc, cô nhớ mình uống say, cũng nhớ Triệu Hải Khoát đeo mặt nạ cho cô, Vu Tình giới thiệu cô với mấy người khác, chuyện sau đó thì cô không nhớ nữa.
Nhưng lần này ngủ dậy lại không thấy anh đâu cả.
Vô Niệm ra khỏi phòng, sau bữa tiệc tối qua, Trùng Lãng Đi3m hỗn độn, mọi thứ rối tung rối mù, có mấy nhân viên trong quán ngủ dưới sàn nhà hoặc trên sô pha.
Vô Niệm tìm một lúc lâu mới thấy Triệu Hải Khoát mặc bộ đồ ‘Batman’ ngồi ở một góc, anh cầm chai bia chưa uống hết, còn có một đống chai lọ xung quanh.
“Triệu Hải Khoát, sao anh lại ngủ ở đây, tối qua anh uống nhiều lắm hả?” Vô Niệm ngồi cạnh nhéo mũi anh.
Triệu Hải Khoát tỉnh lại, mắt anh đỏ bừng, anh ngủ ở đây cả đêm, giờ cả người đều đau nhức.
Có đôi khi anh hy vọng Vô Niệm sẽ nhớ anh tỏ tình với cô, hiểu được tình yêu của anh, nhưng lại sợ cô biết, sợ cô sẽ đẩy anh ra xa.
Tối hôm qua, anh nói với bản thân, mình không thể yêu một người mà không yêu mình.
Nhưng tới sáng, lúc thấy bộ dạng đáng yêu của Vô Niệm, anh lại đổi ý, anh nhìn cô chằm chằm, anh nghĩ, bất luận cô có yêu anh hay không, chỉ lần anh ở bên cô là được.
Tình yêu chính là như vậy, một người đắm chìm trong tình yêu sẽ không dễ buông tay, mà anh lại là Triệu Hải Khoát, chỉ là anh thấy rất mất mát.
“Cô đỡ tôi đi, chân tôi tê rồi.” Triệu Hải Khoát dựa vào người Vô Niệm.
“Triệu Hải Khoát, anh nặng quá.”
“Không có, vẫn bình thường mà.” Triệu Hải Khoát cười, dựa đầu vào người cô.
Về tới phòng, Triệu Hải Khoát ngồi trên giường, anh có chuyện muốn nói với cô nhưng lại không biết mở lời thế nào, mà Vô Niệm đang tìm gì đó.
“Triệu Hải Khoát, cái mặt nạ mèo hôm qua ở đâu thế, trông đẹp lắm, tôi muốn giữ làm kỉ niệm.” Vô Niệm tìm kiếm quanh phòng nhưng không thấy.
Triệu Hải Khoát nhớ hôm qua cô cởi ra, đặt trên mái nhà.
“Ở đây không có đâu, để tôi tìm cho, tìm thấy rồi đưa cô.” Triệu Hải Khoát giả vờ không biết.
“Cũng được, tôi về đây.” Vô Niệm hơi thất vọng, “Anh nhất định phải tìm được đấy.”
“Được, tôi sẽ tìm.” Triệu Hải Khoát nằm trên giường, duỗi chân cho bớt đau, “Thế lúc nào học bơi?” Huấn luyện viên Triệu cực kì trách nhiệm, lúc nào cũng không quên công việc của bản thân.
“Chờ anh tỉnh ngủ đã, anh bây giờ dạy bơi được hả?” Triệu Hải Khoát không để ý dáng vẻ thảm thương nhếch nhác của mình.
Triệu Hải Khoát không biết nói gì, vẫy tay chào cô.
Tới giữa trưa, Triệu Hải Khoát cầm hộp cơm và chiếc mặt nạ đứng trước cửa nhà cô.
Bữa tiệc tối qua làm cho Vô Niệm có linh cảm viết truyện, cô ngồi trên bàn chăm chú gõ chữ.
“Vô Niệm, mở cửa đi, tôi tìm thấy mặt nạ rồi này.” Triệu Hải Khoát hắng giọng gọi, sợ Vô Niệm không nghe thấy.
Nghe thấy chữ mặt nạ, Vô Niệm vội vàng ra mở cửa, cầm chiếc mặt nạ thoang thoảng mùi rượu.
“Oài, đây là lần đầu tiên cô mở cửa nhanh thế đó.” Triệu Hải Khoát chiều chuộng nhìn cô, anh đặt đồ ăn lên bàn, nói: “Bây giờ tôi mới biết tầm nhìn bên nhà cô tốt thế đó, tôi đứng đây cũng nhìn thấy cảnh đẹp ngoài biển nữa, đẹp thật đó.”
Triệu Hải Khoát dựa vào bàn ăn, anh khoanh tay trước ngực, nhàn nhãn ngắm biển, tựa như tối qua chưa xảy ra chuyện gì.
“Lúc tôi tới phải biết nhìn mặt tiền để mở quán chứ.” Vô Niệm ăn sủi cảo, nói tiếp: “Tôi nhìn trúng căn nhà này, tiền thuê hơi đắt nhưng mà có view đẹp, xứng đáng cả.”
Triệu Hải Khoát nhìn dáng vẻ tham ăn của cô, anh rót nước, nói: “Cô ăn từ từ thôi, đừng để nghẹn, có ai cướp của cô đâu mà lo.”
“Triệu Hải Khoát, anh nói gì thế, bây giờ tôi rất thèm ăn, còn rất nhanh đói, trước kia tôi không như vậy đâu.” Vô Niệm vừa nói vừa ăn một miếng sủi cảo.
Triệu Hải Khoát ngồi đối diện, anh do dự, nói: “Thật ra hôm qua tôi ôm cô về phòng, thấy cô béo lên rồi.”
Anh vừa nói xong, ánh mắt cô sắc như dao, cô đặt đũa xuống sờ bụng mình, hình như to hơn rồi.
Vô Niệm hay mặc quần áo màu trắng rộng thùng thình, nhìn bề ngoài cũng không biết mình béo lên.
Nhà cô không có cân, giờ ngồi yên ở đây, ngẩn người nhìn đĩa sủi cảo.
“Cô không mập đâu, tôi nói đùa đấy, dáng người cực kì thon thả, rất gầy luôn, hôm qua tôi uống nhiều, lại mặc đồ batman, thế nên lúc ôm cô mới thấy hơi mệt.
Không liên quan gì tới cô đâu, cô cứ ăn đi.” Triệu Hải Khoát bê đĩa sủi cảo lại gần cô.
“Anh không lừa tôi đấy chứ?” Vô Niệm hỏi vì muốn chắc chắn rằng mình không béo, con gái có béo hay không cũng hay lừa bản thân rằng mình không béo.
“Không, sao tôi lừa cô chứ?” Triệu Hải Khoát còn giơ 3 ngón tay lên thề.
“Thế nên anh đừng có nói đùa, tôi dễ tin lắm.” Vô Niệm hoàn hồn, tiếp tục ăn sủi cảo.
“Cô lấy mặt nạ làm gì?”
“Đây là lần đầu tiên tôi tham gia hoạt động kiểu này, rất vui nên muốn giữ làm kỉ niệm.” Vô Niệm nhìn chiếc mặt nạ hình con mèo, cô cầm lên, “Triệu Hải Khoát, anh treo nó lên cửa sổ hộ tôi được không?”
“Được, treo ở đâu?”
“Ở đây này.” Vô Niệm đứng dậy, chỉ cửa sổ hướng ra biển, muốn treo ở đó.
Từ góc nhìn của hai người, ngoài bờ biển xanh lam mênh mông còn có cả chiếc mặt nạ đáng yêu nữa.
Sao lại treo ở đây ư? Vô Niệm cảm thấy nhìn chiếc mặt nạ này cũng giống như ngắm biển, làm cô cảm thấy hạnh phúc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...