Phần A: Mùa Hè Vô Tận
CHƯƠNG 77: “NẾU CHỈ VÌ THƯƠNG HẠI.”
Edit: Mordred
Beta: V
Bạch Diên Huy cười gượng: “Văn Hạ, anh vẫn nghĩ có hiểu lầm gì đó ở đây, chuyện quan trọng thế này gặp nhau mới dễ nói chuyện, dạo này cậu có rảnh hôm nào không, để anh…”
Nghe vậy, Văn Hựu Hạ lập tức ngắt máy rồi ném điện thoại qua một bên.
Khâu Thanh nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, cậu ôm gối, thu chân ôm tay như một chú mèo con, giương mắt nhìn Văn Hựu Hạ.
Động tác của cậu tỏ ý không kiên nhẫn, ánh mắt khẽ chuyển động, sự tĩnh lặng trong gian phòng khách nhỏ bé hệt như đại dương cách đó không xa, nhẹ nhàng cuộn lên từng cơn sóng.
Tuy Khâu Thanh không định lên tiếng nhưng cậu không hề ngoan ngoãn chút nào.
Ánh mắt của cậu nói cho Văn Hựu Hạ biết, lúc này, trong lòng bọn họ không thể bình tĩnh, thậm chí Văn Hựu Hạ còn cảm nhận được nhịp thở gấp gáp mà cậu đang cố đè lại.
Khâu Thanh không thể không liên tưởng tới cảnh tượng và những lời nói hồi bốn năm trước, xuất phát từ kinh nghiệm của bản thân, mọi câu nói Bạch Diên Huy thốt ra sẽ thay đổi theo giọng điệu và từ ngữ của đối phương.
Tuy Khâu Thanh đã cố hết sức để quên đi, nhưng những nỗi đau từng chôn giấu sâu trong cõi lòng cậu đã tự định hình.
“Hay là cứ xuôi theo chuyện này đi…”
“Coi như các cậu thắng thì cái được chẳng bù cho cái mất…”
“Cậu là bạn trai của Văn Hạ, suy cho cùng cũng phải bảo vệ cậu ấy một lần…”
“Chúng ta ký một thỏa thuận…”
“Thà phá hủy cậu ấy chứ không để lại cho người khác.”
Khâu Thanh hít một hơi thật sâu, chợt bừng tỉnh lại, cậu trở tay nắm chặt lấy Văn Hựu Hạ để được truyền lại nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, tuy nó không mềm mại nhưng cảm giác ấm áp ấy giúp cậu cảm nhận được Văn Hựu Hạ, mạch của cậu cũng vì căng thẳng mà đập nhanh hơn.
Thì ra, Khâu Thanh nghĩ, cậu vẫn nhớ rõ ràng những lời ấy.
Nhưng đến tận hôm nay Văn Hựu Hạ vẫn không bị ai làm hại, không ai có thể hủy hoại anh.
“Sao không nghe anh ta nói trực tiếp?” Khâu Thanh thấy mình hỏi với vẻ do dự, với giọng điệu thoải mái đầy giả dối: “Anh không muốn gặp lại để đánh trả anh ta một cái à?”
Văn Hựu Hạ lắc đầu, đứng dậy đi vào phòng làm việc, sau đó mang ổ cứng và laptop ra ngoài.
Trông anh có vẻ không muốn liên quan đến Bạch Diên Huy, nhưng bọn họ đều chú tâm tìm kiếm manh mối về quá khứ của gã.
Đây là một điều mâu thuẫn, dường như bọn họ không nên làm vậy, sự cố chấp của Văn Hựu Hạ vượt ngoài tưởng tượng của Khâu Thanh, bởi anh từng hứa với cậu rằng: “Tôi sẽ đưa bài hát ấy trở về.”
Văn Hựu Hạ đeo tai nghe, phát lại bài hát của An Đông trong ổ cứng.
Dù không quá cũ kĩ nhưng bản ghi âm này đã từ mười lăm, mười sáu năm trước, một vài bài được thu bằng cassette, một số dùng điện thoại thu, còn lại chẳng biết sử dụng thiết bị gì mà lẫn cả tiếng điện tử.
Không quá đau tai, song nghe lâu cũng khó chịu nên Khâu Thanh chỉ cố nghe được một bài.
Văn Hựu Hạ cho rằng Bạch Diên Huy sẽ thừa kế giai điệu đặc trưng của An Đông ở một mức độ nào đó, bởi vậy mấy hôm nay anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe, đào lại từng nhạc phổ để phân tích cấu trúc bài hát.
Anh viết đầy một chồng giấy A4, dùng ba màu bút nhớ khác nhau để đánh dấu phần của An Đông.
Sống và làm nhạc trong giới underground, tay bass được chú ý đến đâu cũng chỉ nổi lên như một ngôi sao băng.
Tại sao Bạch Diên Huy có thể sống thảnh thơi đến tận bây giờ mà không bị ai phốt? Khâu Thanh chợt tỏ ra bất bình thay tay bass cậu chưa từng gặp mặt ấy.
Cậu đọc hết nhạc phổ mà Văn Hựu Hạ tìm lại, nghiêng đầu sang một bên, rồi lại không kìm được ngắm anh chăm chú.
Dáng vẻ tập trung làm việc của anh đã hấp dẫn Khâu Thanh, nhất là lúc này đây.
Buổi sáng những ngày nghỉ, việc Văn Hựu Hạ ngồi trên bục cửa sổ, ôm laptop nghe demo đã trở thành một thói quen.
Những lúc có nắng, bờ vai và lọn tóc hơi dài của anh nhuốm một màu vàng mềm mại, và khi anh nhíu mày, những nếp gấp hơi khóe mắt xô lại thành bóng râm nho nhỏ; vào lúc trời âm u, Khâu Thanh bật đèn, trong phòng chỉ có tiếng thở của hai người, công việc dần tiến triển, hơi thở của bọn họ dần có chung một tần số.
Khâu Thanh không muốn thừa nhận, song từ khi Văn Hựu Hạ trở lại bên cậu, cơn ác mộng đã quấn lấy cậu rất nhiều năm và những cảm xúc tiêu cực như gặp phải mối đe dọa to lớn, chúng tạm thời thu mình lại, không dám ngoi ra quấy phá.
Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, đôi khi Văn Hựu Hạ là một liều thuốc an thần có dược lực cho riêng cậu.
Hôm nay là buổi hoàng hôn cuối cùng của kỳ nghỉ tháng giêng, 2 tiếng sau khi dập máy của Bạch Diên Huy, Văn Hựu Hạ uống một ngụm nước nóng anh cầm trong tay rồi ngẩng đầu: “Tìm thấy rồi.”
Khâu Thanh nhìn anh đến thất thần, thoạt tiên cậu không nghe thấy, anh bèn đưa hẳn loa điện thoại cho cậu.
Ấy là một bản demo gần như đã thành hình, nằm ở dưới cùng của thư mục, Khâu Thanh chỉ cần nghe 30 giây để khẳng định rằng nó gần như giống “Anthony” như đúc.
Có thể ngày ấy Bạch Diên Huy chắc chắn nó không bao giờ xuất hiện nữa, hoặc vì đó là lần đầu gã làm chuyện này nên không quen tay, chỉ sửa qua loa vài hợp âm.
Nhưng giai điệu và ý tưởng chung của bài nhạc đều lấy từ thành phẩm của An Đông.
Bên tai Khâu Thanh vang lên tiếng “lạch cạch” rất nhỏ, dường như một cánh cửa vẫn luôn đóng kín vừa được mở ra, bóng tối luôn trói buộc cậu cũng chen khỏi cánh cửa ấy, cậu chợt có thể hít thở bình thường.
Tiếng bass dày nhưng không mãnh liệt bao quanh đoạn riff chính như giằng co, rồi chợt buông tay, tựa vệt sáng xuyên qua vết nứt giữa hang động chật hẹp.
Song sau đó, giai điệu không những không dồn dập hơn mà còn trở nên trống trải, âm thanh của keyboard chảy vào, tiếng bass theo sát lập tức đưa người nghe trở về sự êm đềm ban đầu.
U ám và dịu dàng, cậu không biết làm thế nào để bài hát này có thể kết hợp hai thứ cảm xúc cực đoan ấy.
Tuy mới là phiên bản sơ khai nhưng đã được xử lý rất hài hòa, Bạch Diên Huy chỉ học được phần nổi, vốn không thể sánh bằng.
Tháng sáu năm 2002, mà tháng bảy An Đông qua đời.
Nhận ra điều ấy, yết hầu Khâu Thanh chợt đau nhói, cậu hỏi: “Bài hát này tên gì?”
Văn Hựu Hạ cúi đầu, đọc tên file: “Escape to Yangon.”
Khâu Thanh không nghe rõ: “Hả?”
“Lần trước gặp Lạc Đà, anh ta nói với anh rằng nguyện vọng của An Đông là kiếm được nhiều tiền rồi đưa mẹ đi Yangon.
Cuộc sống và chi phí thuận lợi, khí hậu cũng đẹp, mẹ anh ấy bị bệnh rất nặng, không biết giờ còn sống hay không.” Văn Hựu Hạ nói với giọng điệu nghiêm trọng, rõ là thời điểm ấy cách không quá xa, nhưng mọi thứ đã không còn khả năng vãn hồi.
Khóe môi Khâu Thanh khẽ giật, đau đớn và chua xót khiến cổ họng cậu như bị đốt cháy, cậu khàn giọng: “Không chỉ mỗi em… An Đông, và bao nhiêu người khác, sao anh ta có thể không kiêng dè gì mà…”
“Anh biết.” Văn Hựu Hạ nói, anh buông mắt nhìn xuống tài liệu trên laptop thật chăm chú.
Người đã mất không thể trở lại, nhưng bọn họ chẳng thể vờ như chuyện chưa từng diễn ra.
“Sao vừa nãy anh lại từ chối gặp Bạch Diên Huy?” Khâu Thanh hỏi đột ngột.
Văn Hựu Hạ nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu.
Nói đến chuyện này, Khâu Thanh chợt trở nên sắc bén: “Em muốn hỏi, anh ta hẹn anh để nói chuyện, sao anh lại từ chối?”
Văn Hựu Hạ hỏi lại: “Em nghĩ Bạch Diên Huy sẽ nói gì?”
Khâu Thanh ngẩn người, á khẩu, không trả lời được.
“Nói chuyện với anh ta có ý nghĩa gì đâu.”
Một lát sau, Khâu Thanh nói nhỏ như muỗi kêu: “Xin lỗi.”
Người ngạc nhiên chuyển thành Văn Hựu Hạ: “Hửm?”
“Không bàn bạc với anh đã ký thỏa thuận, chuyện này hoàn toàn là do em sai.”
Khâu Thanh vừa dứt lời, sức lực vẫn luôn chống đỡ bản thân cậu đột nhiên bị rút hết.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc xin lỗi Văn Hựu Hạ, dù thật lòng hay chỉ là hình thức, cậu chưa từng cảm thấy mình có lỗi với anh.
Hai chữ ấy không nằm trong từ điển của Khâu Thanh, nó đồng nghĩa với “nhu nhược”, cậu không muốn thừa nhận mình có điểm yếu như vậy.
Làm sai là làm sai, xin lỗi cũng không giải quyết được vấn đề, miễn cậu có thể gánh vác trách nhiệm và nhận mọi hậu quả, câu “xin lỗi” có hay không cũng chẳng quan trọng đến vậy.
Nhưng bác sĩ tư vấn đã khuyên cậu: “Cậu có thể thử nhận sai, đừng mãi nghĩ rằng mình đang làm điều tốt cho người khác”, “Cậu cần nói chuyện thêm với người mình tin tưởng, nói về những điều cậu băn khoăn và suy nghĩ cho đối phương”, “Hãy để người khác bước vào vùng an toàn, cậu phải tin rằng mình có thể làm được”.
“Nhận sai không phải giả bộ đáng thương hay tìm kiếm sự thương cảm.” Bác sĩ Chương nói như thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Khâu Thanh: “Không ai thương hại cậu đâu, cậu đã quá kiên cường rồi, Khâu Thanh ạ.”
Cậu chỉ thừa nhận mình từng sai thôi.
Tuy hơi khó mở lời nhưng không khó khăn như cậu nghĩ.
Ánh mắt của Văn Hựu Hạ chất chứa sự kinh ngạc, ngày trước khi cậu nói với Cố Kỷ rằng “anh tự quyết định đi”, biểu cảm của anh ta cũng không khác lắm.
“Gì thế?” Khâu Thanh gượng cười để che giấu sự hoang mang trong lòng: “Em không thể nói hai chữ đấy à?”
Văn Hựu Hạ đóng laptop lại: “Nhưng chuyện đó chấm dứt ở đây thôi.”
Khâu Thanh ngẩn người, hiểu được điều ẩn sau câu nói của anh - việc bọn họ đang làm không chỉ vì hai người và một bài hát, mà còn vì những người khác.
Nghe hơi vĩ đại, nhưng không ai có thể thể làm thay bọn họ được.
“...!Được.” Khâu Thanh nói nhỏ.
“Anh thật sự không trách em.”
“Biết rồi, anh tự trách bản thân hơn là trách em.” Khâu Thanh muốn cười để an ủi Văn Hựu Hạ, nhưng tâm trạng của cậu quá nặng nề nên không thể nhấc nổi khóe môi.
Văn Hựu Hạ nói: “Thật ra bây giờ chúng ta biết rất nhiều thứ, Endless Summer, lời nói của Lạc Đà, những bài hát này của An Đông, còn với tình cảnh khi ấy của chúng ta, anh có thể mường tượng được anh ta uy hiếp em ở “Sơn Trà Trắng” thế nào.
Nếu là anh, có lẽ cũng không thay đổi được điều gì, sẽ quyết định giống em thôi.”
Khâu Thanh gõ tay lên bàn một cách bất an.
“Anh vẫn luôn tự chối bỏ bản thân mình, nhưng em lại có sự dũng cảm và kiên định với tất cả mọi thứ, anh không sánh được.” Lần đầu tiên Văn Hựu Hạ nói với Khâu Thanh những điều này: “Em hỏi tại sao anh phải đi, vì lúc đó không còn cách nào khác, anh không giống em, không thể làm lại từ đầu, cứ tiếp tục như vậy thì anh sẽ… tiêu đời mất, chắc chắn anh sẽ liên lụy đến em.”
“Không đâu!” Khâu Thanh gào lên: “Sao anh lại nghĩ như vậy?”
“Vì anh thật sự không xứng với sự bao dung của em.” Văn Hựu Hạ nói: “Anh đã làm tổn thương em, nhưng lại không tự tin là mình có thể chữa lành được, và anh nhu nhược, kích động, chạy trốn.
Anh không có ý muốn làm em buồn, thật sự anh muốn em có thể giữ sức khỏe… Chúng ta cứ cố chấp ở bên nhau thì hậu quả càng nghiêm trọng, em cũng hiểu mà, đấy cũng là lý do trước đó em không dám tìm anh.”
Khâu Thanh sợ anh hiểu nhầm nên vội ngắt lời: “Văn Hựu Hạ, anh sửa vậy là được rồi, anh có thể thay đổi, nhưng đừng nói rằng anh muốn đi nữa! Mỗi khi nghe anh nói vậy, em sợ anh lại…”
“Anh không đi, Khâu, anh sẽ ở lại bên em.”
“Vì em bị bệnh sao?” Khâu Thanh hỏi rồi lắc đầu: “Em không cần anh thương hại, đừng cảm thấy em đáng thương!”
Hoàng hôn ở Đông Hà, ánh mặt trời dần tắt, căn phòng không bật đèn như được bao phủ lên bởi một lớp kính lọc cũ kĩ, thoáng chốc khiến người ta mất đi nhận thức về thời gian, hồi tưởng lại, không biết mình đang ở nơi nào.
Phía sau tầng mây, ánh nắng vào thời khắc cuối cùng của hoàng hôn rực rỡ không gì sánh nổi.
Văn Hựu Hạ khẽ thở dài, anh đưa tai nghe cho Khâu Thanh - mấy năm trước khi bọn họ mới quen, anh đã nhắc cậu phải chú ý bảo vệ màng nhĩ, sau đó tìm nút tai trong hộp đàn.
“Cho em nghe một bài.”
Khâu Thanh nhìn anh, một tay níu lấy vạt áo của Văn Hựu Hạ, đầu ngón tay vân vê cúc áo của anh đầy bất an.
Một giây sau, trong tai nghe truyền tới tiếng bánh răng chuyển động.
Khâu Thanh im lặng lần thứ hai.
Trong khoảnh khắc khi giai điệu piano quen thuộc vang lên, viền mắt cậu trở nên nóng hổi, đôi môi run rẩy.
Khâu Thanh đã vô số lần tưởng tượng về cảnh được nghe bài hát này lần thứ hai.
Tuy file ấy vẫn ở sâu trong thư mục máy tính của cậu, nhưng cậu chưa bao giờ gom đủ dũng khí để mở nó ra.
Đối với Khâu Thanh, nó không chỉ là một “bài hát” mà còn đại diện cho ký ức đẹp đẽ và đau khổ nhất của cậu, kết thúc bằng cảnh cây bass vỡ làm đôi.
Bài hát không được biểu diễn ấy đã được Văn Hựu Hạ phối lại, thêm rất nhiều âm thanh kỳ lạ:
Tiếng xe buýt thông báo trạm dừng: “Đã đến giao lộ đường Quang Minh.”
Bước chân hỗn tạp xen lẫn tiếng nói chuyện ầm ĩ.
Tiếng bia rót vào cốc thủy tinh, ùng ục, ùng ục.
Chuông cửa phòng tập luyện.
Tiếng huyên náo của đám đông chờ buổi diễn bắt đầu.
Gió thổi trên mặt biển khiến lớp sóng bạc đầu xô lên đá ngầm.
Tiếng động cơ gào thét phóng đi.
…
5 phút 37 giây, âm thanh cuối cùng là tiếng cụng ly, vang vọng giữa con phố trống trải, sau đó là tiếng sàn sạt của tuyết rơi.
Hồi còn bên nhau, Khâu Thanh nói là muốn thử một lần “phối bài hát của chúng ta với thật nhiều sample, thêm tất cả vào”, “anh và em cùng làm”.
Cậu không ngờ Văn Hựu Hạ đã tự hoàn thành ở nơi cậu không biết, giai điệu ấy như hòa vào cuộc sống hồi đó của bọn họ, sử dụng tiết tấu cũ, hồi ức cũ.
Mà tất cả những chi tiết ấy đều viết lên rằng “anh yêu em”.
Khâu Thanh tháo tai nghe, hỏi một cách thẫn thờ: “Anh có ý gì?”
“Nếu chỉ thương hại, anh sẽ không tốn thời gian làm cái này.” Văn Hựu Hạ rũ mắt, rồi nhìn về phía Khâu Thanh: “Trong những ngày em nghỉ ngơi, anh đã đi một vòng quanh những nơi chúng ta từng đi để góp nhặt những âm thanh này… Chờ đến khi phối xong, đặt tên là “Ngao Du” được không?”
Người anh yêu không giỏi ăn nói, luôn trầm mặc, dễ lui bước, cũng từng trải qua nhiều sai lầm ngốc nghếch.
Nhưng em ấy cũng mềm yếu, dịu dàng, cố gắng vượt qua sự yếu đuối của mình để chịu đựng nỗi đau, vượt qua khốn cảnh.
Anh đã dành rất nhiều buổi tối mà Khâu Thanh không hay biết để đi qua những nơi khó quên trong hồi ức của bọn họ hoặc những góc hai người vội vàng lướt qua, sắp xếp thành một giai điệu trong quá khứ, đặt trước mặt cậu thay lời muốn nói: Giờ anh đã có đủ can đảm để ở bên em cả đời.
Khâu Thanh tự cắn bản thân đến mức đau đớn, một ngón tay khô ráo lập tức vuốt lấy bờ môi cậu: “Nếu chỉ thương hại, anh sẽ không muốn hôn em như thế này.” Văn Hựu Hạ ra lệnh cho cậu với giọng khàn khàn: “Nhắm mắt lại đi.”
Sự uất ức bao năm kết thành một viên đá thâm căn cố đế, bỗng hóa thành bột mịn ngay tại chỗ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...