Phần A: Ngao Du Biển Bạc
CHƯƠNG 66: “ANH KHÔNG NGHĨ NỔI ĐÁP ÁN, NHƯNG ANH MUỐN ĐƯỢC GẶP EM.”
Edit: Mordred
Beta: V
Hồ Nhất Trạch đẩy Thịnh Tiểu Mãn khiến đối phương bị một chiếc xe con đâm xa mấy mét.
Đến khi báo chí đưa tin, anh ta vẫn hôn mê bất tỉnh, được cấp cứu trong bệnh viện.
Tin tức này chiếm trang đầu các mặt báo, còn bị đào bới sâu hơn, lộ ra cả câu chuyện “máu chó” về một tay trống nổi tiếng và một người từng là thần tượng cùng tranh giành một người phụ nữ.
Các bên truyền thông chầu chực tại Bệnh viện Số 3 thành phố để chờ đưa tin, nhân viên của Thái Quả cũng sứt đầu mẻ trán.
Đêm Giao thừa này bỗng trôi qua thật gian nan.
Buổi diễn ở “Pandora” không thể kết thúc mỹ mãn, nhân viên công tác vốn định sắp xếp cho Ngân Sơn cứu lại buổi diễn, song chẳng biết ai có được tin tức mà gào lên một tiếng.
Hứa Nhiên vẫn không hay biết gì lập tức xông ra cửa, khán giả cũng đã tản đi, hành động ấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Khâu Thanh định sang năm mới sẽ ăn khuya rồi về ngâm nước nóng, bèn đi thẳng về nhà ngủ.
Cậu thừa nhận bản thân mình chẳng rộng lượng gì, sau đi đọc tin tức từ đầu đến cuối, chỉ có một suy nghĩ với cái tên “Hồ Nhất Trạch” này: Đúng là báo ứng, lên voi xuống chó.
Bốn năm trước, cậu dần hồi phục lại sau quá trình chữa thương dài đằng đẵng, nhưng rất nhiều cảm hứng đã mất đi.
Để kiếm sống, Khâu Thanh nhận lời Liễu Vọng Dư tiếp tục hợp tác với Thái Quả, rút về sau hậu trường.
Tiếc rằng, khoảng một năm sau đó cậu không thể sáng tác được bất kỳ ca khúc hay nào, phần lớn là những bài “nhàng nhàng”.
Cũng bởi vậy mà không ít người trong giới từng kỳ vọng vào Khâu Thanh hay nhóm người hâm mộ cùng cảm thán: Thời kì hoàng kim của cậu ca sĩ tài hoa hơn người này thật ngắn quá.
Khi ấy, cậu bị so sánh với Hồ Nhất Trạch đang nổi phần phật, tuy tác phẩm bình thường nhưng lúc nào cũng được nhắc tên, Bạch Diên Huy còn sáng tác một bài hit cho hắn, đi đến đâu cũng có người săn đón.
Bốn năm sau, Khâu Thanh đã hồi phục từ nỗi đau thương tích đầy mình, cái tên Hồ Nhất Trạch lại không còn ai thấy.
Từ việc những thần tượng liên tiếp xuất hiện như món hàng theo dây chuyền sản xuất thả vào một thị trường đã chia thành nhiều mảng, những tác phẩm sau của Hồ Nhất Trạch không thể cản được sự nổi tiếng dần đi xuống.
Chưa đến vài năm sau, nam minh tinh từng ở đỉnh cao ngã xuống khỏi ngai vàng.
Nhưng có còn hơn không, tuy hiện tại hắn chỉ có được vài vai phụ, cũng chẳng có ca khúc tiêu biểu nào, cơ mà vẫn sống thoải mái như xưa.
Giới giải trí trần trụi đến tàn khốc.
Một năm trước, Hồ Nhất Trạch bị phanh phui việc lái xe khi say rượu đã là một kích trí mạng đối với hình tượng của hắn.
Từ đó về sau, những tin tức xấu cứ lũ lượt kéo đến với tốc độ mà mắt thường không thấy nổi, dính chặt lấy hắn.
Vụ tai nạn này đúng là cọng rơm cuối cùng đè chết Hồ Nhất Trạch.
Phần lớn bình luận trong mục tin tức kịch liệt lên án hắn, thêm cả những lịch sử đen tối trước đây, còn có vài tài khoản Weibo liệt kê tất cả chuyện xấu xa của hắn.
Vì mãi không có tin tức của Thịnh Tiểu Mãn, fan của Woken bắt đầu gọi hắn là “kẻ giết người”, thậm chí yêu cầu cấm hoạt động.
Tất cả người quen của Hồ Nhất Trạch đồng loạt im lặng, ngay cả Bạch Diên Huy mà hắn từng vô cùng biết ơn gọi những tiếng “thầy”, “ân nhân”.
Khâu Thanh thử nhấn vào trang cá nhân của gã, nó cũng chỉ dừng lại ở bức ảnh chụp bãi cỏ ở lễ hội âm nhạc tại Lâm Cảng.
Trong hình, gã đứng cạnh chàng trai có duyên gặp ở khách sạn.
Mấy năm nay, Khâu Thanh vẫn tự ngược đãi bản thân mà chú ý sát sao từng động thái của Bạch Diên Huy, lúc này cậu mới giật mình: Chẳng biết từ khi nào, gã đã không còn quan tâm đến sống chết của Hồ Nhất Trạch nữa – bài hát ấy, tiền bản quyền kiếm được từ nó đã giúp gã kiếm bộn túi, cả danh và lợi, rồi gã lập tức vứt bỏ “đối tượng hợp tác” lúc nào cũng có thể bùng nổ này.
Ăn cháo đá bát, y hệt việc rời khỏi Táo Thối năm ấy.
Cơn buồn nôn bỗng trào lên từ dạ dày.
Khâu Thanh ném phắt điện thoại đi, nó đụng vào tấm khăn lông trải trên tủ, xoay hai vòng rồi im lặng nằm xuống.
Cậu lấy nước ấm uống thuốc, cái đắng trên lưỡi thật lâu mới biến mất.
Khâu Thanh chịu đựng cơn buồn nôn, đứng dậy, bước về phía phòng ngủ sau giá sách.
Ngoài phòng làm việc và phòng tắm có cửa, cả căn nhà cậu thông với nhau thành một không gian mở, phòng ngủ cũng chỉ là một khoảng hẹp cạnh cửa sổ có kê thêm tấm đệm, cả hai phía đều chật chội.
Khâu Thanh nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà đến khi khoảng cách ngày càng thu hẹp, cảm giác nơi này như một cái hộp đựng tro cỡ lớn.
Kéo rèm cửa lại, toàn bộ nguồn sáng đến từ chiếc đèn hình bán cầu trên vách tường tạo ra một vài hình chiếu ngôi sao.
Khâu Thanh không thích nó lắm, nhưng nó do Thúy Thúy tặng, mong rằng phòng ngủ của cậu có thể “ấm áp” hơn một chút.
Song có vẻ chẳng có tác dụng gì.
Ánh đèn suốt đêm không tắt, Khâu Thanh cũng mất ngủ cả đêm.
Quá nửa đêm, mưa tuyết rơi xuống, báo hiệu một mùa đông khắc nghiệt.
Mãi đến 9 giờ sáng, Khâu Thanh mới dậy khỏi giường để tắt đèn, hâm nóng tô canh xương và màn thầu còn thừa, ăn hết rồi mới thấy hơi buồn ngủ.
Đang định nằm lại thì bị đánh thức bởi tiếng rung thông báo.
Mắt cậu đỏ quạch vì buồn ngủ, nhấc điện thoại lên, là thông tin về tình hình mới nhất của Thịnh Tiểu Mãn.
Rèm cửa vẫn chưa được kéo ra, Khâu Thanh nheo mắt lại để tránh đi ánh sáng chói mắt, cậu vùi vào chăn cố phân biệt những chữ cái trên màn hình: [Trước mắt đã thoát khỏi cơn nguy kịch…], [Hứa Nhiên đến bệnh viện chăm sóc…], [Hồ Nhất Trạch sẽ phối hợp điều tra…].
Chỉ có một chữ trong bài khiến trái tim Khâu Thanh hẫng một nhịp.
[… Theo nguồn tin, tay trái Thịnh Tiểu Mãn gãy xương nghiêm trọng, có khả năng tàn tật cả đời.
Là một tay trống, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cả sự nghiệp của anh.]
Mắt Khâu Thanh hơi xót, cậu vừa lấy tay xoa thì thấy một tin nhắn Wechat nhảy lên: [Mọi người dậy chưa?]
Tin nhắn đến từ nhóm chung của bốn người bọn họ và A Liên, để kịp thời thông báo một số công việc cần chú ý.
Tai nạn ngày hôm qua đã làm phai nhạt đi không khí ngày lễ, chẳng ai có tâm trạng quan tâm một năm mới đã đến.
Lúc rạng sáng, Cố Kỷ gửi một câu [Chúc mừng năm mới], chỉ có Văn Hựu Hạ mất ngủ trả lời anh ta.
Với nghề của bọn họ, gặp tình huống bất ngờ phải mất ngày nghỉ là chuyện thường tình, huống chi vụ lùm xùm của Thịnh Tiểu Mãn quá lớn.
Công ty tìm đến lúc này, khả năng cao kế hoạch và lịch trình sắp tới phải điều chỉnh.
Woken rơi vào khó khăn, tài nguyên ắt nghiêng về phía Ngân Sơn, nhưng nghĩ đến cái giá phải trả thì Khâu Thanh chẳng vui nổi.
Cậu ngồi xuống, giấu việc mình đã thức cả đêm: [Dậy rồi.]
Những người khác lục tục thể hiện mình đã rời giường, tin được bao phần thì Khâu Thanh cũng có dự đoán đại khái.
Chẳng biết vì cảm xúc dao động khi sáng sớm hay gì, cậu bỗng muốn khóc khi thấy những câu trả lời tương tự này.
Cậu vẫn cho rằng ban nhạc là của mình, những người khác chỉ là “người chơi cùng”, mang theo sự dung túng đối với một bệnh nhân hoặc sợ cậu xảy ra chuyện sẽ khiến mình hối hận.
Song ngay tại thời khắc này, Khâu Thanh cảm thấy, dù là Lư Nhất Ninh từng nói “tôi trở lại chỉ vì Văn Hựu Hạ” hay Cố Kỷ dọa dẫm rằng “cậu mà bỏ mặc bản thân nữa anh sẽ mặc kệ đấy”…
Cả nhóm đã cùng đi qua một giai đoạn, giờ đây chặt chẽ không thể tách rời.
A Liên gửi tiếp: [10 giờ, mọi người cố gắng đến công ty họp nhé, có chuyện rất quan trọng phải bàn.]
Thấy tin nhắn này, mắt trái Khâu Thanh bỗng giật mạnh.
Sau đó ngoài khung chat nhảy ra một chấm đỏ khác, Văn Hựu Hạ mới đổi ảnh đại diện hỏi cậu: [Anh đi cùng em nhé?]
Khâu Thanh không chút do dự đáp lại: [Được.]
Sau đó cậu hỏi: [Sao anh lại thay ảnh đại diện?]
[Năm mới rồi.] Văn Hựu Hạ đáp.
Hai chuyện ấy có liên quan gì à? Khâu Thanh không nghĩ được, nhìn chằm chằm vào cục màu trắng xám kia.
Ấy là một con mèo, vì quá gần ống kính nên khuôn mặt nó mờ đi, chỉ hiện rõ đôi mắt xanh lam.
Cậu thấy bọn mèo trông con nào cũng giống nhau, nhưng con này hẳn không thuộc giống quý hiếm gì, vừa gầy vừa nhỏ.
[Mèo của anh à?]
Văn Hựu Hạ: [Không phải, thấy bên đường.]
Sao tự dưng lại thích mèo, trông con mèo nào trên đường cũng có hứng chụp lại hả?
Khâu Thanh thấy hành động của Văn Hựu Hạ hơi lạ, hơn nữa vùng lông trên mặt con mèo này trông thế nào cũng thấy quen, song cậu nghĩ mãi vẫn không nhớ ra nên đành bỏ qua.
Lúc rời giường để dọn dẹp, bước chân Khâu Thanh có phần chao đảo, cậu bèn uống hai viên Alprazolam.
Uống thuốc này cùng thuốc trị đau dạ dày khiến cậu hơi không thoải mái.
Sau khi trở lại từ Vịnh Á, đã rất lâu cơn đau dữ dội không tái phát nên Khâu Thanh không cho rằng đó là chuyện to tát gì, giờ nghĩ lại mới thấy hai ngày nay đúng là đau hơi bất thường.
Cậu định sẽ quan sát vài ngày, nếu chưa ổn hơn sẽ đến bệnh viện kiểm tra.
Khâu Thanh đội nón, quàng khăn, che chắn mình thật kỹ trước khi ra khỏi cửa.
Gió bấc thổi mạnh đến mức cậu thở không ra hơi, thấy trang phục của Văn Hựu Hạ thì chợt xấu hổ trong giây lát.
Trông cậu vừa mập mạp vừa cồng kềnh, anh lại chỉ khoác bên ngoài một chiếc áo mỏng.
Văn Hựu Hạ mặc màu đen rất gợi cảm, có lẽ bởi chính khí chất của anh đã hơi u ám, màu đen lại như tôn anh lên.
Gió ở khu mới Tân Hải lạnh thấu xương hơn cả chỗ cũ, tóc anh bị thổi tứ tung, anh đứng dưới một gốc cây, đút tay vào túi hút thuốc, ánh mắt xa xăm, trông như một cảnh trong bộ phim điện ảnh hai mươi năm trước.
Thấy Khâu Thanh, anh dụi điếu thuốc, giơ tay bắt một chiếc taxi.
Hai người lần lượt vào trong rồi nói địa chỉ, hơi ấm trong xe khiến Khâu Thanh như sống lại.
Chuyên mục tin buổi sáng trên đài thông báo những cung đường ra khỏi nội thành đang ùn tắc.
Khâu Thanh ngồi sau ghế tài xế, thấy trên vai Văn Hựu Hạ hơi ẩm như dính sương, bèn kéo khăn quàng cổ xuống một chút để hỏi: “Anh chờ lâu rồi à?”
“Hôm nay đến lúc tám giờ.”
Cõi lòng Khâu Thanh như bị khều một cái: “Sớm vậy…”
“Vốn muốn mua đồ ăn sáng cho em, nhưng hàng xíu mại hồi trước hình như chuyển đi rồi, tìm không thấy.” Văn Hựu Hạ lẩm bẩm: “Đông Hà thay đổi nhiều thật, anh lại rất ít đi qua khu bên này, đành đi loanh quanh trên đường.
Sau đó A Liên gửi tin nhắn nên muốn hỏi bao giờ em đi.”
“Em mới tỉnh ngủ.” Khâu Thanh nói dối.
Điện thoại trong túi rung lên, đủ tin tức về Thịnh Tiểu Mãn được đẩy lên đầu đề.
Cậu chỉ nhìn thoáng qua, phản ứng của dân mạng đã quá rõ ràng.
Cậu cho rằng Văn Hựu Hạ cũng sẽ thờ ơ với những việc này, song đối phương đột nhiên hỏi: “Thịnh Tiểu Mãn có hồi phục được không?”
“Không nói trước được.”
“Vậy ban nhạc của bọn họ khó đi tiếp rồi.” Văn Hựu Hạ nói.
Khâu Thanh “ừ” một tiếng.
Cậu đoán Woken có thể sẽ đổi tay trống, hoặc Hứa Nhiên bùng phát, ban nhạc ấy sẽ chấm dứt vì chuyện của Thịnh Tiểu Mãn.
Những thứ ấy đều là những cách mà Khâu Thanh từng nghĩ đến khi rơi vào khốn cảnh ấy, không còn cách nào khác – tiếp tục tổn thương đến khi tất cả mọi người suy sụp, hoặc chấm dứt nó lúc mọi người đau nhất.
Khi ấy, Khâu Thanh chọn vế trước, cố chấp muốn dùng sức mình ngăn cơn sóng dữ, song vẫn sống sờ sờ mà mang theo vết thương không thể lành lại.
Một ngôi sao như Hứa Nhiên có khi nào chọn vế sau không?
Khâu Thanh giễu cợt nghĩ: Cho dù bọn họ và Woken khác nhau, nhưng vẫn sa vào cùng một cái hố như ma xui quỷ khiến.
Taxi băng qua một ngã tư, Văn Hựu Hạ hỏi: “Anh vẫn hâm mộ Woken.”
Âm cuối của Khâu Thanh cao hẳn lên: “Hâm mộ bọn họ kiếm được nhiều tiền chắc?”
“Cũng một phần.” Văn Hựu Hạ cười, vẻ mặt như rơi vào một suy nghĩ xa xăm: “Anh thích mối quan hệ giữa Hứa Nhiên và Thịnh Tiểu Mãn, khi bọn họ bên nhau, chẳng cần nói chữ nào cũng biết đối phương cần gì.
Anh thấy bọn họ hợp nhau như vậy, ăn ý hơn bất kỳ ban nhạc có thâm niên nào khác trong nước.
Có lẽ anh… chưa từng gặp được một người như thế.”
Ăn ý, hai chữ này khiến Khâu Thanh khó chịu, cậu đè lên dạ dày đang đau nhói, bất mãn đâm chọc anh một câu: “Nói nhảm, anh nghĩ bạn thân mười lăm năm dễ tìm vậy sao?”
“Không phải ý đó, anh…” Văn Hựu Hạ muốn nói rồi thôi: “Quên đi.”
Khâu Thanh quay mặt đi, vờ như đang ngắm cảnh.
Thế là vế câu Văn Hựu Hạ chưa nói ra cũng không còn giá trị, quả thực anh chưa thể thu dọn hoàn toàn giá trị quan vụn vỡ.
Sau khi trở về Đông Hà, thế giới anh xây dựng thật vững chắc lại đổ vỡ lần hai: Ban nhạc từng có phong độ tốt nhất đã bị xé tan tành trước mặt anh, thái độ lý trí suốt hai mươi năm đã mang lại kết cục thảm thiết cho anh trong quá khứ.
Nếu tất cả chỉ là sự tàn phá nối tiếp sụp đổ, bản thân anh kiên trì có ích gì?
Văn Hựu Hạ đấu tranh nội tâm dữ dội, chợt nhớ đến một buổi tối ở vườn hoa, ánh mắt Khâu Thanh ngẩng đầu nhìn anh sáng vô cùng, như chú mèo anh vô tình gặp hôm nay.
Quật cường, kiên định, song ở nơi sâu thẳm vẫn ẩn giấu một sự mềm mại không dễ nhận ra.
Khi ấy, Khâu Thanh nói: “Chúng ta làm hòa nhé?”
Đoạn ùn tắc kéo dài 350 m ở đường cao tốc số 3 khu Bắc Thành.
Cửa ra số 2 nút giao Đồng Lâm khu Tây Thành đã bị đóng.
Ở đại lộ Nam Đoàn mới có hai xe đâm nhau, gây ùn tắc kéo dài.
Những âm thanh trong radio như gần như xa, giọng của Văn Hựu Hạ gần như hòa vào những âm thanh dồn dập ấy: “Khâu, em có nghĩ nếu chúng ta thật sự không còn cách nào với bài hát kia… nó sẽ trở thành một vết thương vĩnh viễn không?”
Bác tài nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu, vặn to âm lượng của radio.
Khâu Thanh hỏi lại: “Anh nghĩ sao?”
“… Anh không biết.” Văn Hựu Hạ nhìn về phía cậu, hàng ghế chật hẹp của chiếc taxi không thể chứa nổi cảm xúc sục sôi của anh: “Cả tối qua anh không ngủ, nghĩ đến Thịnh Tiểu Mãn, nghĩ đến Hứa Nhiên, nếu anh hâm mộ bọn họ như vậy thì bộ dạng hiện tại của bọn họ là thứ anh muốn sao, liệu một ngày nào đó chúng ta có bị giống bọn họ hay không? Bài hát của anh phải làm sao bây giờ? Anh yêu bài hát đấy đến mức không chịu nổi việc mất đi nó, nếu nó trở thành nuối tiếc cả đời, vậy sau đó làm sao anh có thể đối diện với em đây?”
“…”
“Anh không nghĩ nổi đáp án, nhưng anh muốn gặp được em vào ngày đầu tiên của năm mới.”
Trái tim Khâu Thanh chợt siết lại.
Cho dù bị xoay quanh bởi bao nhiêu thứ, Văn Hựu Hạ cần cậu, thật sự cần.
Đệm ghế sau của taxi màu đen, áo khoác của anh cũng trùng màu, làm nổi bật lên mu bàn tay tái nhợt, gân xanh lộ rõ, ngón trỏ và ngón giữa tay trái hơi chai vì đánh đàn.
Trước buổi diễn hôm qua, anh mới cắt móng tay thật sạch sẻ và bằng phẳng – Đây đúng là bàn tay mà cậu yêu sâu đậm.
Mấy tháng trước, Văn Hựu Hạ từng nói với cậu: “Không thể, Ngân Sơn là ban nhạc của mình cậu.”
Mà giờ đây anh nói: “Anh muốn gặp em.”
Mũi Khâu Thanh hơi cay, vì đang trong đợt trị liệu nên tâm trạng cậu nhạy cảm hơn, một việc nhỏ không đáng kể cũng có thể khiến cảm xúc của cậu dao động rất nhiều.
Ngón tay cậu khẽ co lại, chạm vào đối phương, rồi sau đó được bọc lấy.
Phần lớn thời gian, tay Văn Hựu Hạ rất ấm, dù đang là mùa đông cũng mang nhiệt độ giúp cậu an tâm.
Bài hát ấy vẫn là lỗ hổng còn thiếu, bệnh của cậu chưa khỏi, bọn họ vẫn không chắc chắn về sự “dài lâu” của mối quan hệ này.
Nhưng ít nhất ngay lúc này đây, Văn Hựu Hạ đang ở bên cậu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...