Bích Vân Thiên


Vừa vào tới nhà Hàn, Hạo Thiên đã ngã phịch xuống ghế. Chàng nhìn quanh. một chiếc giường, hai chiếc tủ nhỏ, một bàn trang điểm và hai chiếc ghế để tiếp khách. Đó là tất cả đồ đạc trong nhà Hàn. Cách bài trí giống như ở những căn phòng ở khách sạn, có lẽ đây là cư xá đặc biệt dành cho vũ nữ thuê. Hạo Thiên thở dài, tim đau nhói. Chàng thấy với bất cứ giá nào cũng phải đưa Hàn về, không thể mặc tình để Hàn nhem nhuốc trong vũ trường, chung đụng với đám ca sĩ vô loại, mấy cai gà và những ông giàu tiền chỉ biết mua vui.
Bích Hàn rót một cốc nước mang lại cho Thiên, giọng nàng ấm:
- Uống chút trà giải rượu đi anh. Xưa nay anh đâu thích uống rượu, sao hôm nay lại uống nhiều thế?
Hạo Thiên đỡ ly trà đặt xuống bàn, chàng giữ chặt lấy Hàn:
- Căn nhà này em thuê?
Hàn gật đầu, Hạo Thiên hỏi tiếp:
- Trả hết tiền nhà chưa?
Hàn ngạc nhiên:
- Em mới đóng cả một năm tiền thuê nhà mà?
- Có nghĩ là em không thiếu tiền thuê?
Hàn gật đầu. Thiên đứng bật dậy:
- Tốt lắm! Thế thì để anh phụ em thu xếp đồ đạc. Va li em đâu rồi? Xách tay nữa? Thôi được rồi, bỏ hết cũng được, ở nhà vẫn còn. Quần áo của em? Mang theo những thứ này về làm gì?
Bích Hàn nắm tay Thiên, ngồi xuống mép giường giọng nhỏ nhẹ nhưng cương quyết:
- Anh Thiên! Anh suy nghĩ kỹ một chút được không?
- Anh đã suy nghĩ rất kỹ.
Hàn nhấn mạnh:
- Em phải nói rõ anh biết, em không thể theo anh về, không bao giờ về với anh nữa, vì vậy xin anh đừng đụng đến đồ đạc, cũng đừng mong lay chuyển em, anh cứ coi như chưa bao giờ biết em, chưa bao giờ ở với em vậy.
Hạo Thiên đứng trước giường, mắt mở to, mặt tái ngắt, nhưng chàng vẫn cố trấn áp cơn sóng trong lòng:
- Ý em muốn nói là...em muốn xóa bỏ hết những ngày cũ? Em phủ nhận hình bóng anh trong tim em? Em thích làm vũ nữ, em thích sa đọa...phải không?
- Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, nói sao thì nói. Một người đàn bà, đã đi đến nước này còn dám cho là mình thanh tao cao quí sao được? Em không có ý xóa bỏ hết những ngày chung sống cũ của chúng ta, vì làm sao xóa nhòa được kỷ niệm, em cũng không phủ nhận giá trị của cuộc sống chung đó. Thú thật, nếu không phải vì anh, có lẽ em đã không...
Giọng Hàn như nghẹn lại, một lúc lâu mới nói tiếp:
- Em biết con người em hèn hạ, bẩn thỉu, nếu anh xa được em thì em không còn gì cảm ơn bằng...

Lời của Hàn như một ngọn roi quất mạnh lên tim Thiên. Chàng đột nhiên bừng tỉnh. Cơn say đã trôi hết, mồ hôi rịn ra trán. Ta đang làm gì đây? Ta đã nói gì? Để van Hàn trở về hay để làm nhục người từng yêu quí? Thiên thấy thái độ của mình đã làm khoảng cách hai người càng xa hơn. Chàng nhìn nàng, rồi không còn chịu được, Thiên quỳ xuống nắm tay Hàn:
- Anh xin lỗi em, Bích Hàn! Chỉ tại đầu anh rối rắm quá, em hiểu cho anh say anh không còn kiểm soát được lời nói, nếu còn yêu anh xin em bỏ qua cho.
Hàn chớp mắt, những giọt lệ rơi xuống:
- Cám ơn anh đã thương em.
- Em không còn tin anh sao?
- Tin chứ. Hàn đáp - Lúc nào em cũng tin anh, có điều anh không chịu suy nghĩ thêm một chút, sự ra đi của em không phải chỉ vì một phút hờn dỗi hay buồn phiền mà là vì em...yêu anh.
- Vì yêu anh? Thiên trợn mắt - Nếu thật tình yêu anh thì anh nghĩ không có gì chứng tỏ tốt hơn làm em hãy cùng anh về nhà.
- Chuyện đó xin chịu. Hàn lắc đầu cương quyết - Ngay khi chị Vân nổi nóng hạ lệnh, em đã ý thức được rằng, nhà họ Cao không còn là chỗ để em dung thân. Anh Thiên! Chị Vân là người có ơn cứu mạng em, ngay từ lúc chưa quen thân, chị đã có thể cởi áo khoác ngoài giữa mùa đông lạnh cắt cho em, hành động đó khiến em cảm động. Đừng nói chi đến lúc trong bệnh viện, chị đã thức ngày đêm chăm sóc em, đưa em từ cõi chết trở về. Chị Vân hiền, toàn thiện và cao cả. Trên đời này khó kiếm được một người thứ hai như chị ấy. Nhưng tối hôm ấy, chị Vân đã nổi giận, đã mắng và đuổi em, hạ lệnh cho em đừng bước chân vào nhà họ Cao nữa.
- Em còn giận chị Vân? Để anh điện thoại bảo Vân đến ngay nhé! Từ khi em bỏ nhà ra đi, Vân đã đau khổ không kém anh, Vân đã hối lỗi, để anh bảo Vân đến xin lỗi em nhé!
Bích Hàn buồn bã:
- Đừng làm thế anh Thiên, làm như vậy cũng bằng giết em thôi. Anh không hiểu gì hết, em có giận chị Vân bao giờ đâu? Chị Vân có toàn quyền hành hạ, đánh đập em, em không giận. Có điều, cơn thịnh nộ của chị hôm ấy đã mở cho em thấy một sự thật, là tình yêu không thể san sẻ cùng lúc cho hai người. Anh Thiên! Chị Vân quá yêu anh. Trước khi có sự chen vào của em, đời sống anh chị đã hoàn toàn hạnh phúc. Và sự hiện diện của em chỉ làm chị Vân khổ thôi. Chị đã tiều tụy thấy rõ. Tiếng cười nói tươi vui hàng ngày biến mất, chỉ vì em. Thuở xưa, lúc nào em cũng mong có dịp đền ơn chị Vân, nhưng em đã không làm được việc đó, kết quả em yêu anh và biến ân thành oán, em đã xui hạnh phúc hai người tan vỡ, làm khổ chị Vân. Bây giờ, cách duy nhất chuộc tội là em phải ra đi thật xa. Chính vì nghĩ kỹ như vậy mới có ngày nay, chứ không phải em giận hờn gì hết. Anh đừng nghĩ oan tội nghiệp!
- Tốt lắm! Hạo Thiên nắm chặt tay Hàn - Em nói bao nhiêu đó đủ chưa? Em bảo là em ra đi không phải vì giận hờn, buồn ai hết mà chỉ vì hạnh phúc của anh với Vân. Thế thì, bây giờ anh giản dị nói cho em biết, sau khi em đi rồi, Y Vân lúc nào cũng chảy nước mắt vì nhớ em, nghĩ đến em; còn anh suốt ngày lông bông trên phố kiếm tìm. Không ai vui hết, trừ trường hợp em trở về, em hiểu không?
- Tất cả chỉ có nghĩa tạm thời. Hàn nói - Sự ra đi của em giống như sự loại trừ một ung nhọt, lúc đầu ai cũng đớn đau nhưng rồi lâu dần, thời gian sẽ phôi pha, vết thương sẽ lành. Trái lại, nếu em không dứt khoát, cứ ở lại, ung nhọt sẽ càng lúc càng to và đến một lúc trở thành bất trị, khổ lắm!
- Cái gì mà ung nhọt? Thiên lớn tiếng - Anh đã tìm em, dù em có nói thế nào, anh cũng muốn em về với anh.
Hàn lắc đầu:
- Đừng, vô ích anh Thiên ạ! Không thuyết phục được em đâu.
Thiên trừng mắt:
- Em nói thật chứ?
- Vâng, sẽ không bao giờ em về với anh.
Hai tay Thiên nắm chặt hai tay Hàn, lắc mạnh:
- Em phải theo anh, bắt buộc em phải về với anh. Thiên lớn tiếng, mắt đỏ ngầu - Anh không cãi lý vòng vo với em nữa. Đi, phải đi!
Hàn vùng vẫy, nàng ngã nhoài xuống giường, họ bắt đầu như hai tên đô vật, giữ chặt lấy nhau, cuộc chiến chẳng đi đến đâu hết. Hàn vừa thở hổn hển vừa khóc. Thiên nắm chặt áo Hàn kéo mạnh. Vải rách, cả hai hoảng hốt và...Rồi Thiên mở trừng đôi mắt to...

Chàng như kẻ mộng du hay bị quỷ hốt hồn. Thiên quên cả cuộc mặc cả lôi về, chàng chồm tối. Hàn không phương trốn lánh, nhưng Hạo Thiên không còn lôi nàng dậy nữa, mà giữ chặt lấy nàng...
Tay chân rã rời, Hàn nằm bất động, mặc cho ý thức bồng bềnh trôi, mặc Thiên muốn thế nào thì muốn, Hàn không chống trả, cũng không định chống vì chàng là...người đàn ông duy nhất trong đời nàng.
Sóng gió rồi cũng trôi qua, đêm đã thật khuya, Hàn gối đầu trên tay Thiên. Cơn say đã qua rồi, Thiên đã tỉnh táo và tỏ ra ôn hoà:
- Bây giờ em có còn dám nói là không yêu anh nữa không?
- Em chưa hề nói không yêu anh bao giờ.
- Vậy tại sao chúng ta lại cãi nhau?
- Em có cãi với anh bao giờ đâu?
- Thế có nghĩa là em sẽ về với anh, phải không?
Hàn yên lặng, Thiên vuốt ve mắt môi Hàn, chàng lập lại câu hỏi:
- Em còn yêu anh, em không muốn xa anh, vì vậy em phải về với anh, phải không Hàn?
Lời của chàng đầy tính chất ru ngủ. Lý trí vùng vẫy, tình cảm dằng co, sau cùng rồi cái gì phải thắng sẽ thắng, Hàn nhắm mắt lại nói nhỏ:
- Em yêu anh, chính vì yêu anh nên không muốn anh bị khổ sở, quấn quít, vì vậy em không thể theo anh về được.
Thiên tỏ ra nhẫn nại:
- Em không còn là vợ anh sao?
Hàn chớp mắt:
- Em có là vợ chính thức của anh bao giờ đâu?
Tay Thiên nâng cằm Hàn:
- Em đang trách móc anh?
- Không có chuyện đó, vì chính em hiến thân cho anh, em không đòi hỏi danh nghĩa, em chỉ muốn nói cho anh biết một sự thật.
Mắt Thiên tóe lửa trở lại:
- Anh khuyên em đừng chọc giận anh nữa.
- Em cũng mong anh không nổi giận.

- Vậy thì...Thiên van xin - Em phải về với anh đi.
- Em đã bảo là không được.
Thiên trừng mắt:
- Được rồi, vậy phải nói rõ lý do.
Nhưng như sực nhớ ra, Thiên hạ thấp giọng:
- Đấy em thấy không, lúc nào anh cũng bê bối, tại sao cứ đòi hỏi em trở về mà không giải quyết hết những rắc rối trước cho em. Hôm em đi không mang theo một cái gì hết. Tiền không, của cải cũng không, lại còn phải lo lắng tiếp tế cho gia đình, nên phải tựa thân vào vũ trường tìm sống. Vì vậy, Bích Hàn! Anh hiểu, chắc chắn em đã nợ vũ trường thật nhiều. Em ký hợp đồng với họ bao nhiều, nói đi để anh lo liệu giùm cho em?
Bích Hàn quay mặt đi, mặc cho những giọt nước mắt chảy dài:
- Em không có vấn đề gì để anh lo liệu hết, em cũng không muốn theo anh về nhà.
Thiên ngẩn ra:
- Thôi anh hiểu rồi. Chàng nói - Có phải em sợ ba mẹ anh biết em làm vũ nữ rồi khinh thường, hay em ngại Y Vân? Đừng lo, anh thề đây, sẽ không bao giờ anh cho họ biết chuyện đó, không ai biết dược ba tháng qua em đã làm gì.
Hàn cắn môi, không nói gì hết. Thiên nói tiếp:
- Đó em thấy không, anh đoán là đúng điều của em nghĩ ngay. Bây giờ chúng ta sắp đặt một câu chuyện để đánh tan sự nghi ngờ của những người ở nhà xem nào...Em về với anh chắc chắn sẽ vui hơn, anh sẽ yêu em nhiều hơn, anh hứa không để em bị xúc phạm gì nữa, chúng ta sẽ sống bù trừ những tháng đau khổ vừa qua.
Nước mắt lại chảy dài xuống má Hàn:
- Em xin lỗi anh, em rất cảm động trước những sự lo lắng chu đáo của anh, nhưng không bao giờ em về nữa được.
- Tại sao?
Thiên sa sầm nét mặt, Hàn nhìn thẳng vào thực tại :
- Em đã nói hết với anh. Vì hạnh phúc gia đình anh và chị Vân, em đã bỏ đi, nếu bây giờ trở về thì bao nhiêu công lao cũ sẽ thành dã tràng xe cát. Em nói rồi, em chỉ là chiếc bướu độc trên hạnh phúc của anh chị, vắng em, đời sống anh chị êm thắm.
- Anh không muốn nghe những lý luận gàn bướng của em.
Thiên lớn tiếng hét, chàng đã nổi nóng, ngồi bật dậy trên giường với đôi mắt ngầu đỏ.
- Anh không cần gì hết, anh chỉ muốn em trở về, em có nghe không hay là còn chờ anh xử dụng đến vũ lực?
Hàn lắc đầu:
- Anh không cần phải xử dụng đến vũ lực vì anh hiểu, vũ lực vô dụng đối với em.
- Thế em...Thiên giận cứng người, rồi như quả bong bóng xì hơi, chàng ôm đầu - Chưa bao giờ anh lại khổ sở thế này, em ác lắm, em dày vò anh chi lắm hở?
Bích Hàn cúi đầu cố ngăn tiếng khóc. Thiên đột nhiên vùng dậy, kéo tay Hàn lắc mạnh:
- Em phải cho tôi biết, hắn là ai?
Hàn giật mình:

- Hắn nào?
- Đừng dấu. Thiên hét - Gã đàn ông của em đấy. Có phải gã đã không cho em trở về với anh không? Hắn là ai?
Hàn trừng to mắt:
- Anh...Tại sao lại dựng đứng như vậy? Phải rồi, có phải nếu có sự hiện diện của hắn anh mới bình tâm, mới chịu buông tha em, phải không?
- Đừng lừa dối, đừng bảo anh là không hề có gã đàn ông nào khác. Thiên lại hét - Em đổi khác nhiều quá rồi, xưa em bảo là chỉ làm nô lệ cho anh, em là con mèo ngoan ngoãn, còn bây giờ, anh đã van xin em biết bao lần thế mà em vẫn không chịu về, như vậy là phải có sự hiện diện của người đàn ông khác chứ còn gì nữa? Hắn là ai?
Thiên nắm vai Hàn lắc mạnh, Hàn chỉ biết khóc:
- Đừng làm thế em đau lắm. Đừng anh!
Thiên buông Hàn ra, giận dữ quay đi mặc áo vào. Chàng móc gói thuốc trong túi ra, định tìm một điếu, nhưng chỉ có chiếc hộp rỗng. Thiên ném hộp vào góc. Bích Hàn lặng lẽ nhìn chồng, rồi kéo hộc tủ trên đầu giường lấy ra một gói thuốc ba số 5, đặt trước mặt chàng.
Thiên cầm gói thuốc, nhìn chầm chầm vào mặt Hàn:
- Em cũng hút thuốc nữa à?
- Không có. Bích Hàn lắc đầu - Cái này của anh Trần...
Vừa nói tới đây Hàn mới thấy mình lỡ lời, ngừng lại.
- À! Thiên như khám phá ra điều gì mới lạ - Thì ra chồn có dấu thế nào rồi cũng lòi đuôi. Hắn là ai? Là....ai?
Hàn khóc:
- Anh Trần Nguyên đấy.
- Trần Nguyên? Thiên bước tới đay nghiến - Trần Nguyên là ai chứ?
- Anh chàng ca sĩ mà anh đã thấy ban nãy. Bích Hàn vừa nói vừa khóc. Nàng biết hiểu lầm đã nổ lớn trong tim Thiên - Nếu anh muốn em phải có một người đàn ông mới thỏa mãn, mới chịu buông tay thì đấy...em xin nhận đấy. Trần Nguyên là ca sĩ, là bạn trai, người yêu hay chồng em cũng được. Tùy anh muốn nghĩ làm sao thì nghĩ. Anh cứ tưởng tượng là em đã sống chung với hắn ba tháng rồi. Bao nhiêu đó đủ thỏa mãn anh chưa?
"Bốp"!
Thiên cho Hàn một cái tát tai trời giáng, Hàn sững sờ im miệng. Thiên đã y phục chỉnh tề, mặt tái xanh. Chàng ném gói thuốc về phía Hàn:
- Đúng là thứ...đĩ thõa!
Hàn chết điếng, tựa người vào thành giường, không có một tiếng tỏ bày, chỉ có mắt to mở lớn.
- Không ngờ trên đời này còn có những kẻ ngu xuẩn như tôi đến van xin cô trở về. Thôi được, cô đã là "dân" chuyện nghiệp rồi thì thôi tôi xin chịu thua. Cuộc "giao dịch " vừa qua tôi có cần trả tiền không? Bao nhiều? Tôi chẳng trả rẻ đâu mà sợ.
Thiên móc trong túi ra một xấp giấy bạc, không cần đếm và ném mạnh xuống đất:
- Cô yên tâm, tôi sẽ không gây rắc rối cho cô nữa đâu. Nếu tôi lại đến thì không còn ai ngu xuẩn như tôi nữa.
Rồi chàng tông cửa, bước nhanh ra ngoài. Bích Hàn lết xuống giường, toàn thân run rẩy. Nhìn những tấm giấy bạc vô tình rải rác, lòng nhói đau, nước mắt chảy dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui