Sáng hôm sau, trên đường đến sở, Bích Hàn trở nên thầm lặng lạ. Hạo Thiên cứ ngạc nhiên nhìn Hàn.
Trời đã vào đông, thời tiết lạnh và ẩm, Bích Hàn trong chiếc áo lông màu mỡ gà, quần cà phê, ngoài khoác thêm chiếc áo ngắn trông thật ấm cúng. Mái tóc xõa tự nhiên hai bên vai, mắt xa vời nhìn thẳng. Hàn như suy nghĩ về một vấn đề gì.
Thiên không nhịn được gọi:
- Bích Hàn!
Hàn quay sang:
- Dạ.
- Hàn có thể giúp tôi một chuyện được không?
- Chuyện gì, thưa anh?
- Hàn đừng tham dự vào âm mưu của nhừng người trong gia đình tôi.
- Âm mưu nào đâu? Hàn chớp nhanh mắt, một chút trách móc bất mãn - Anh Thiên, anh đừng dùng chữ như thế là chẳng công bình tí nào? Không phải em quá khích nhưng anh ích kỷ lắm, chẳng hiểu và yêu chị Vân như em tưởng.
Hạo Thiên trố mắt:
- Em nói sao? Bỗng nhiên sao Hàn lại gán tội cho anh vậy? Anh từ khước lấy một người đàn bà khác là không hiểu và không yêu vợ anh à?
Bích Hàn tự nhiên:
- Đúng vậy. Nếu anh chịu suy nghĩ một chút anh sẽ thấy rằng chị Vân đã bị đau khổ, dày vò ra sau. Chị ấy không thể sinh con được, mặc cảm có lỗi với gia đình cha mẹ anh đè nặng lương tâm. Nhiều lúc buồn quá, chị muốn tâm sự với anh để vơi bớt nỗi buồn anh lại lớn tiếng làm mất hòa khí gia đình, làm cha giận, mẹ đòi tự tử. Anh làm vậy làm sao chị Vân dám nói với anh nữa, ẩn ức buồn phiền không chỗ xì hơi, thì lại chất đầy trong bụng, chỉ làm khổ chị Vân thêm thôi.
Nàng dừng lại một chút rồi tiếp:
- Bây giờ, sau bao ngày so đo chị Vân mới tìm ra được lối thóat, vừa giải quyết được vấn đề nối dõi cho gia đình anh, vừa giải thoát cho chị Vân khỏi bị mặc cảm phạm tội, thế mà anh lại cự tuyệt. Anh định đưa chị Vân vào đường cùng. Vậy mà anh bảo là anh yêu, anh hiểu chị Vân sao được?
Hạo Thiên chau mày:
- Nếu như lời em nói là đúng, thì việc anh lấy một người đàn bà khác có nghĩa là Vân yêu anh?
Hàn gật đầu:
- Dĩ nhiên. Không phải chỉ yêu có một mình chị Vân, thôi mà còn có nghĩa yêu cả cha và mẹ anh. Cha nói đúng, bất kể anh sống ở thời đại nào, anh vẫn là con, sách cổ Trung Quốc cũng có câu "Tượng thể thân tâm", anh xa quê hương mới có 7 năm mà đã quên hết truyền thống của dân tộc Đông Phương rồi.
Hạo Thiên ngừng xe nơi bến đậu, trừng mắt nhìn Hàn:
- Bích Hàn! Có phải Vân nhờ em thuyết phục anh không?
- Không ai bắt buộc em làm chuyện đó được. Bích Hàn nhìn thẳng vào mắt Thiên - Anh là người trong cuộc, anh đâu tỉnh bằng em.
Hạo Thiên nhíu mày:
- Nhưng...Trên đời này làm gì có hạng đàn bà...chịu hy sinh làm chuyện ấy?
Bích Hàn cúi mặt:
- Có chứ, nhưng chỉ ngại anh không ưng thôi.
Và nàng đẩy cửa xe bước xuống, đi vào sở. Hạo Thiên nhìn theo, tấm thân nẩy nở toàn vẹn của cô em gái làm chàng ngẩn ra, quên hết mọi sự.
Hôm ấy, trong phòng làm việc, Bích Hàn trở lại trầm lặng. Nàng cứ nghĩ đâu đâu, không tâm trí giải quyết công việc hàng ngày. Anh chàng Phương Chính Đức, mê Hàn như điếu đổ, chẳng bỏ qua một chút cử chỉ nào của Hàn. Mấy lần hắn kiếm cớ đến gạ chuyện, mấy lần Hàn ngẩng đầu lên đối đáp qua việc, nhưng ánh mắt bỡ ngỡ đâu đâu của Hàn lại khiến Phương Chính Đức hiểu lầm, hắn tưởng mình đã làm được chuyện thành xiêu vách đổ nên mừng rỡ nói cười luôn miệng. Thỉnh thoảng lại đảo qua mấy lượt trước mắt Hàn, nói gió nói mây làm cả phòng ai cũng chú ý. Chỉ có Bích Hàn là hoàn toàn như rơi vào hố thẳm bí mật, tất cả những gì đang xảy ra chung quanh không biết đến, không nghe thấy đến.
Hạo Thiên theo dõi Hàn ngay từ đầu, chàng thấy những cử chỉ lố bịch của Đức, không dằn được bước tới cạnh Hàn:
- Bích Hàn! Em đừng khiêu khích Phương Chính Đức nữa được không?
- Chi anh? Bích Hàn ngơ ngác ngẩng đầu lên, nàng ngơ ngác như đứng trước một tội không biết từ đâu lọt xuống - Anh nói gì em không biết?
Thiên nhìn Hàn, đột nhiên tim đập mạnh, chàng nhớ lại chuyện tối qua, lúc Hàn làm đổ rượu lên ngưòi chàng. Cũng đôi mắt đó, đôi mắt như luồng điện. Thiên ho nhẹ một tiếng, rồi nuốt nước bọt, giọng chàng trở nên yếu ớt:
- Anh nói là.. hôm nay em làm sao mà để tên Đức như phát điên thế?
- Thật à? Hàn chau mày, chú ý nhìn về phía Phương Chính Đức:
- Xin lỗi anh, nãy giờ em không để ý.
Thiên trở nên lúng túng:
- Từ đây về sau, em chịu khó ngoan ngoãn một chút.
Bích Hàn ngoan ngoãn đáp:
- Vâng.
Buổi trưa trên đường về nhà, Hàn vẫn giữ thái độ yên lặng, Thiên mấy lần quay qua, chỉ bắt gặp ánh mắt xa xôi.
Chiều, Hạo Thiên lại đến sở. Chỉ có một mình ở trong phòng, Bích Hàn lên giường nằm suy tư. Giữa khi đó, cửa xịch mở. Y Vân bước vào ngồi xuống bên cạnh Hàn, nắm lấy tay cô em nuôi. Vẫn một thứ lời nói trong câm nín, nhưng ý nghĩ của nhau đã hiện rõ trên đôi mắt mỗi người.
- Bích Hàn!
- Dạ.
Bích Hàn mở lời với sự dâng hiến trước:
- Em đã thưa với chị từ trước, em sẵn sàng vì chị làm bất cứ một điều gì.
Y Vân chớp mắt:
- Bích Hàn, nhưng chị không thể yêu cầu em làm chuyện đó được.
- Chị có yêu cầu em bao giờ đâu, đó là em tự nguyện mà.
Y Vân xiết chặt tay Hàn:
- Bích Hàn! Chị muốn thú thật với em một chuyện. Đêm qua, chị đã suy nghĩ suốt một đêm. Lần đầu tiên ta gặp nhau cũng là lần chị đụng đầu với anh Thiên trong thang máy. Tất cả như định mệnh muốn cột chặt ba người vào nhau. Em còn nhớ bài luận văn em làm cho chị không? Khởi đầu chúng ta cũng đã đề cập vấn đề sống để làm gì? Không ngờ hôm nay lại bị đối diện ới câu hỏi đó và chị cần sự tiếp sức của em. Bích Hàn, chị xin minh định với em một điều, chuyện quan trọng quá, liên hệ đến cả cuộc đời con gái em, chị không có quyền yêu cầu em làm chuyện gì hết. Chị muốn hỏi thật, em hãy trả lời chị đừng mắc cở. Em có thích anh Thiên tí nào không?
Bích Hàn ngẩng lên:
- Chuyện đó quan trọng lắm à?
Y Vân thành thật nói:
- Quan trọng chứ! Nếu em không thích anh Thiên, thì chị sẽ chẳng bao giờ để em làm chuyện đó. Vì em không phải là người con gái nhà quê được chị mua về, em là em gái chị, nếu em thích thì...thì...Tại sao chúng ta lại không bắt chước chuyện Nga Hoàng ngày xưa?
Mắt Hàn chớp nhanh:
- Chị nói thế có nghĩa là...sinh con xong, em sẽ không phải rời khỏi nơi đây?
Y Vân cả quyết:
- Không bao giờ có chuyện bắt buộc em rời khỏi nơi này. Chúng ta sẽ ở cạnh nhau cả đời. Ở vậy chắc chắn sẽ hạnh phúc, đừng lưu ý chi đến lời dèm pha của thiên hạ. Bích Hàn, định mệnh đã muốn ta như vậy, em không thấy ba chữ Bích Vân Thiên nối liền nhau sao?
Bích Hàn đỏ mặt:
- Chị Vân, em không mong gì hơn, em chấp thuận điều đó, chấp thuận trăm phần trăm.
Y Vân ôm nàng vào lòng mắt đẫm lệ:
- Cám ơn em, Hàn! Em hãy tin chị, chẳng bao giờ chị để em bị thiệt thòi đâu. Chị không phải hạng người đàn bà cả ghen hay tàn nhẫn...
Bích Hàn cắt ngang:
- Chị cần gì phải giải thích, ít ra em cũng đã biết chị hơn hai năm. Trong hai năm qua, ta đã hiểu nhau quá nhiều. Chị Vân, chị là người đôn hậu, em sẽ cố gắng để được giống chị. Trước kia em đã nhìn xã hội bằng đôi mắt khổ đau. Gần chị, em mới biết tình người là đáng quý. Chị Vân, không cần phải bắt chước Hoàng hậu nước Nga, nếu được làm nô tì của anh chị em cũng sung sướng lắm rồi.
Y Vân nghịch những sợi tóc bồng trên vai Hàn:
- Hàn đừng nói vậy, kể từ nay ta đã là "chị em" nhau rồi còn gì?
- Chị em từ lâu rồi chứ!
Y Vân mỉm cười:
- Thì đúng vậy, vấn đề bây giờ là làm sao thuyết phục Hạo Thiên, anh chàng ấy cứng đầu lắm.
Bích Hàn chớp mắt, con bé có vẻ mắc cỡ:
- Em nghĩ chắc có lẽ không có gì trở ngại.
- Tại sao?
Giọng Bích Hàn thật nhỏ:
- Nghĩ mãi thế nào cũng có cách. Chuyện này có lẽ không thể đề cập trực tiếp với Thiên được, chúng ta cứ âm thầm tiến hành là...là...
Bích Hàn đỏ mặt ngưng ngang.
- À...Y Vân hiểu ra - Vậy phải xếp đặt kế hoạch đi chứ?
Bích Hàn yên lặng.
Và tối hôm ấy, khi Hạo Thiên về đến nhà, chàng ngạc nhiên khám phá thấy gần như bạn bè đều đến đủ cả. Tiêu Chấn Phong và Trương Tiểu Kỳ, Nhậm Trung Vũ với Y Hà cũng có mặt, cộng thêm ba mẹ và Y Vân, Bích Hàn. Phòng khách như ngập đầy không khí vui tươi.
- Ở nhà hôm nay làm gì vậy? Sinh nhật ai đấy?
Y Vân với nụ cười nhẹ:
- Không sinh nhật gì cả. Em thấy nhà mấy hôm nay không khí có vẻ nặng nề quá, nên đặc biệt mời hết bạn cũ đến cho vui.
Hạo Thiên thích thú:
- Thế là nhất. Anh em chúng ta bốn thằng, bây giờ chỉ còn ba thì mỗi tuần phải họp mặt một lần mới phải.
Tiêu Chấn Phong vẫn phong độ cũ. Trương Tiểu Kỳ với chiếc bụng ì ạch tiếp tay Vân trong việc sắp xếp thức ăn. Nhậm Trung Vũ mê say bàn luận tình hình kinh tế nước Mỹ. Cả nhà ồn như buổi tiệc lớn. Thiên bị tình cảm những người chung quanh làm vui quá vui. Trong tiệc, chàng đã uống thật nhiều rượu. Y Vân ngồi cạnh anh trai, dục luôn:
- Anh đổ thêm cho anh Thiên mấy ly nữa đi, nhớ chỉ cho ngà ngà say thôi, không được say nhừ nhé!
Tiêu Chấn Phong trợn mắt:
- Em hôm nay làm trò gì kỳ cục vậy? Tại sao bảo tụi anh đây đổ rượu cho Thiên lại không cho phép đổ say. Anh làm sao biết được thế nào là hắn say ngà ngà, còn thế nào là say bí tỉ?
Vân ra dấu:
- Suyt.! Nói gì to vậy? Thôi cứ việc đổ thêm rượu đi.
Tiêu Chấn Phong suy nghĩ một chút rồi làm ra vẻ hiểu biết kề tai Vân:
- À, thôi biết rồi, có phải hắn đã lỡ dại chọc quê em, nên em đổ rượu thật say để đánh không? Em đừng đánh hắn vô ích, như gãi ngứa thôi. Chọc nhột đi, đàn ông ghét nhột lắm. Tiểu Kỳ cả ngày cứ làm anh buồn cười muốn chết.
Y Vân chỉ cười trừ, nói nhiều với Chấn Phong chỉ thua lỗ.
Hạo Thiên hình như đã bắt đầu say, bắt đầu tự động rót rượu. Bữa cơm kéo dài tới chín giờ, mặt Thiên cũng đã đỏ như lửa. Bà Cao kéo nhẹ tay áo Vân dục:
- Đủ rồi đấy!
Y Vân gật đầu và buổi tiệc được kết thúc ngay. Mọi người lục tục kéo ra phòng khách, tiếp tục câu chuyện chưa dứt. 10 giờ hơn, Y Vân kéo tay Phong:
- Bây giờ anh nên cáo từ là vừa.
Phong trợn mắt:
- Làm gì vậy, người ta đang vui mà..
- Suỵt! Y Vân lại đưa tay lên miệng: - Em bảo anh xin phép rút lui là rút lui, anh hiểu không?
Chấn Phong như hiểu ra:
- Ờ, làm gì em lại gấp vậy? Nhớ đừng đánh nhé...chọc nhột hay hơn.
- Ờ, thôi về đi!
Tiêu Chấn Phong đứng dậy, lớn tiếng với mọi người:
- Thôi kiếu, kiếu, kiếu. Phải kiếu về chứ, ở lại có người bực bây giờ.
Bích Hàn đột ngột đỏ mặt. Nàng bỏ về phòng với một tâm trạng không thể phân tích. Đầu óc như mênh mang những rối loạn. Hành động thế có đúng không? Tương lai ta sẽ đi về đâu? Nhưng khi nghĩ lại bao nhiêu chuyện cũ, bàn tay người đàn ông kia đã từng đưa nàng vào dưỡng đường, chiếc áo choàng của Vân, chiếc áo đã sưởi ấm trái tim phiền muộn, rồi bình máu, bình máu đã mang đời sống trở về, một cách chim côi được dìu về với mái ấm... Bao nhiều ký ức lần lượt chạy qua não rồi biến mất. Chỉ còn lại cái nhìn của Hạo Thiên và câu nói của Vân:
"- Định mệnh đã an bày, muốn chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau: Bích Vân Thiên! có nhớ không?"
Vâng, Bích Vân Thiên! Bích Vân Thiên! Tên của ba người như bị dính chặt.
Hàn ngồi thế thật lâu, chợt nghe tiếng gõ cửa, nàng giật mình ngẩng lên. Y Vân và bà Cao đang bước vào. Bà Cao tiến đến trước mặt Hàn, chẳng nói chẳng rằng xiết chặt nàng vào lòng. Thật lâu, như đè nén bao cảm xúc bà mới nói:
- Con ngoan, thế này là xử hẹp con quá, mẹ sẽ cố gắng yêu con thật nhiều...
- Dạ, mẹ là mẹ nuôi...
- Không được, từ rày sắp lên phải gọi là mẹ nhé!
Y Vân nắm tay Hàn:
- Bích Hàn, em sang đấy là vừa, Thiên vừa mới lên giường xong.
Tim Hàn đập mạnh, nàng nhìn Vân với cái nhìn e dè:
- Em sợ quá!
Y Vân nói:
- Tùy cơ ứng biến em ạ. Cả vận mệnh nhà họ Cao đều nằm trong tay em.
Rồi Vân kéo Hàn về phía mình thì thầm mấy câu. Chỉ thấy Hàn đỏ mặt. Hàn như con chim nhỏ sợ cơn gió lớn, gặp bão định trốn chạy. Nhưng ánh mắt bà Cao khiến nàng dừng lại. Hàn lấy can đảm nói:
- Thôi, bây giờ em đi!
Y Vân hôn thật nhanh lên má Hàn. Nhìn hai người đàn bà trước mặt, Hàn chợt ý thức được vài trò quan trọng của chính mình. Nàng đẩy cửa bước ra và không quay đầu trở lại nữa.
Đến phòng thiên. Cửa chỉ đóng hờ, Hàn lách người vô và cài chặt lại, trái tim đập mạnh, trong phòng chỉ có ngọn đèn mờ đặt trên bàn. Hàn tựa lưng vào cửa, không đủ can đảm bước tới.
Hạo Thiên trở mình, lè nhè hỏi:
- Em đó phải không, Y Vân?
Hàn lấy can đảm bước tới. Thiên cầm tay nàng, chàng mân mê chiếc vòng cẩm thạch trên tay.
- Lúc này em có vẻ gầy quá, chiếc vòng lỏng quá rồi này.
Bích Hàn với tay tắt đèn. Chỉ còn lại một màu đen. Nàng chậm rãi nới nịt áo bò lên giường. Thiên như nửa say nửa tỉnh ôm trọn Hàn trong tay, mùi thơm trinh nữ khác lạ.
- Em không phải là Y Vân. Ai đây?
Bích Hàn rùng mình. Thiên không hiểu xiết chặt:
- Lạnh lắm à? Coi chừng bị cảm đấy nhé!
Hàn vùi đầu trong ngực Thiên. Thiên gặn hỏi:
- Y Vân đây phải không?
- Không. Hàn run run - Em là Bích Hàn.
- Bích Hàn à? Thiên lè nhè rồi như bớt say một chút - Bích Hàn, sao em lại ở đây?
Hàn xạ đầu sát hơn, nước mắt chảy dài:
- Xin anh đừng đuổi em ra, em muốn ở đây và là của anh. Hàn thút thít - Không phải chỉ có thể xác thôi mà cả tâm hồn nữa. Đừng đuổi em ra nhé!
Bàn tay Thiên vuốt nhẹ trên da thịt mềm. Hơi nóng như chạy rần rần trong cơ thể. Nhưng chàng vẫn cố kềm hãm.
- Bích Hàn, ai sai em đến đây?
- Em tự nguyện đến.
- Em biết em đang làm gì không chứ?
- Dạ biết.
- Bích Hàn! Thiên vùng vẫy để thoát khỏi cơn đòi hỏi - Em đừng ngu xuẩn vậy, đầu óc anh sắp tan biến rồi, hãy đi mau, mau mau rời khỏi nơi này.
Hàn hỏi:
- Đi đâu chứ? Đến với Phương Chính Đức à?
- Không. Thiên xiết chặt Hàn - Không được đến với hắn.
Thiên cúi xuống hôn lên môi Hàn, chàng hổn hển thở:
- Đừng đi đâu hết, khi không có mảnh áo che thân như vậy.
Hàn co ro trong tay Thiên:
- Em lạnh quá, hãy xiết chặt em hơn đi.
Bây giờ thì không còn lý trí, không còn tư tưởng nữa. Giữa vòng tay người đàn ông là thể xác người đàn bà, một sáng tác tuyệt vời của tạo hóa. Thiên giữa trạng thái nửa say nửa tỉnh đã chấp nhận sự hiến dâng toàn vẹn của Hàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...