Bích Vân Thần Chưởng

Hai thầy trò Kiếm Phi đấu với hai ông cháu Hồ Vân Sinh, chỉ thấy trận đấu kịch liệt khôn tả.

Dân làng và những người ở chung quanh và trong hồ đều tới gần xem, số người càng ngày càng đông và hình như họ bao vây chặt trận đấu của bốn người lại vậy, nhưng không ai dám nhảy vào đánh hội và cũng không ai dám nói nửa lời.

Hình như nơi đây có lệ luật là bất cứ ai muốn đấu thì chỉ được đấu với một thôi và họ coi cuộc đấu rất quan trọng, trừ phi được lệnh trên cho phép, bằng không, không ai dám to tiếng nói nửa lời.

Kiếm Phi giở “Long Vân Độn” ra, vừa tấn công vừa tránh né.

Võ công của Hồ Vân Sinh cũng rất cao cường, nhất là về môn quyền, hình như y điêu luyện lắm. Lúc ấy y đã thâu ống điếu lại, rồi giơ song chưởng lên đẩy mạnh về phía trước, chưởng thế liên miên bất tuyệt, cứ dồn dập lấn áp tới.

Kiếm Phi thấy vậy liền tủm tỉm cười, chàng vừa mừng vừa tỏ vẻ khen ngợi đối phương vì chàng nhận thấy võ công của Hồ Vân Sinh không thua kém gì Lục Thiều Ma Quân.

Hai người tấn công lẫn nhau, thân pháp chàng ngày càng nhanh, kịch liệt khôn tả.

Còn trận đấu của Biện Hổ với Hồ Phong cũng kịch liệt không kém gì phía bên này, nhất là cả hai đều to lớn vạm vỡ, và sức mạnh vô cùng. Chỉ nghe tiếng kêu “lộp bộp” hoài, cả hai cùng đánh xáp lá cà nên mới mãnh liệt như thế.

Thấy chưởng thế của Hồ Vân Sinh càng ngày càng mạnh, càng nhanh, Kiếm Phi biết nếu cứ tiếp tục đấu nữa, thế nào cũng có người bị thương chớ không sai. Nên chàng vội rú lên một tiếng rất thánh thót, và giở thân pháp “Nhất Tuyến Phiêu” ra, chưởng lực của chàng như vũ như bão, và xuyên ra khỏi quyền phong bóng chưởng của địch ngay.

Hồ Vân Sinh thấy vậy vội kêu “ồ” một tiếng, ngừng tay lại và quát bảo Hồ Phong rằng :

- Phong nhi mau ngừng tay!

Hồ Phong vâng lời đáp :

- Dạ.

Y liền ngưng tay và nhảy ra ngoài vòng đấu thì Biện Hổ thấy địch thủ đã ngừng tay cũng thâu quyền lại, đứng ở cạnh cái búa khổng lồ.

Lúc ấy Kiếm Phi liền từ từ chìa tay ra xoay chiếc cà rá hướng về phía Hồ Vân Sinh và mọi người.

Hồ Vân Sinh trông thấy chiếc cà rá của chàng liền tỏ vẻ hoảng sợ và quỳ ngay xuống, lớn tiếng hô lên :

- Bang chủ giá lâm, Thiết chưởng kim cương Hồ Vân Sinh xúc phạm đại giá, xin Bang chủ xử tội!

Thấy Hồ Vân Sinh nói như thế tất cả người trong hồ đều hoảng sợ và ai nấy cũng phải quỳ xuống theo và cùng lớn tiếng hô :

- Sơn Cao Thủy Trường Bích Ba xướng Bang chủ vạn tuế.

Kiếm Phi tươi cười :

- Chớ có đa lễ. Các vị hãy đứng lên.

Mọi người đều đứng dậy, đưa mắt nhìn Kiếm Phi một cách vô cùng cung kính lẫn sự khâm phục khôn cùng.

Hồ Vân Sinh vòng tay :

- Kính thỉnh Bang chủ về Tổng đàn Bích Ba cung.

Thốt xong, Hồ Vân Sinh hướng dẫn Kiếm Phi đến bờ sông bước xuống chiếc thuyền lớn.


Môn đồ đứng trên bờ vẫy vẫy tay, đồng thanh hô to :

- Hoan nghênh Bang chủ!

Kiếm Phi vội bước ra ngoài đầu thuyền khẽ gật đầu mấy cái.

Mọi người lại hoan hô, tiếng hô lại chấn động hơn trước. Tiếp theo đó, chiếc thuyền nhỏ bơi tới gần chiếc thuyền lớn để nghênh đón rồi mọi người rước Kiếm Phi với Biện Hổ lên trên thuyền.

Kiếm Phi vừa bước sang chiếc thuyền lớn thì trong thuyền đã có tiếng nhạc trổ lên và đồng thời có nhiều cây pháo bông đốt thăng thiên.

Lúc ấy trời đã tối, những cây pháo bông bay lên trên không nổ bốp bốp và tỏa ra trên nền trời đẹp khôn tả.

Đội thuyền hàng trăm chiếc đó đều quay cả trở về hòn đảo ở giữa hồ và không bao lâu đã sắp tới nơi. Kiếm Phi thấy trên đảo đèn đuốc sáng choang, trong lòng phấn khởi vô cùng, không ngờ Bích Vân kiếm khách lại giúp đỡ mình quá nhiều như vậy. Nhất là thuyền đi từ từ, tiếng nhạc du dương, những cây bông đủ các kiểu tỏa ra trên không, thêu dệt thành một bức tranh vui đẹp vô cùng.

Biện Hổ cứ ngẩn người ra xem và nghe không nói được nửa lời. Đột nhiên trên không có tiếng kêu “bùng”, Biện Hổ liền kéo tay áo Kiếm Phi và nói :

- Sư phụ xem kìa!

Kiếm Phi ngửng đầu lên xem, thấy những cây bông đang cháy ở trên không đã hiện ra bốn chữ “Hoan nghênh Bang chủ” màu sặc sỡ, trông rất tuyệt. Rồi bốn chữ ấy từ từ giáng xuống và sau một tiếng nổ “bùng” khác lại hiện ra bốn chữ đỏ “Bang chủ vạn tuế”.

Chỉ trong nháy mắt bốn chữ đó lại hóa thành bốn chữ màu vàng “Bang Vận Xương Long”.

Tiếng âm nhạc hoan nghênh ở trên đảo đã vọng tới tai chàng. Thuyền từ từ đi vào trong hải cảng, chàng đã thấy trên bờ đứng đầy những đại hán mặc áo dài trắng, tay cầm đại đao, trông rất hùng vĩ. Trước mặt những người ra nghênh đón có năm ông già râu tóc bạc phơ, quần áo khác nhau, nhưng trông người nào người nấy cũng đều tráng kiện.

Kiếm Phi lại còn thấy có một ông già mắt chim ưng, mũi mỏ két, tuổi trạc trung niên trông rất hung ác đứng trước mặt mấy ông già kia nữa. Chàng vừa lên tới bờ, người trung niên đó đã lớn bước tiến lên, chắp tay cúi đầu vái chào, rồi hai tay để chéo lên trước ngực và lớn tiếng xưng hô :

- Phấn Thiên Đồ Phu Bào Đao xuất lãnh các thủ hạc trường của Bách Ba bang ra nghenê đón đại giá của Bang chủ giá lâm.

Tiếng nói của y rất kêu, trung khí rất sung tuú, hiển nhiên võ công của y đã luyện tới mức thượng thừa rồi.

Kiếm Phi thấy tình hình ấy đã hiểu biết liền. Chàng biết Phó bang chủ hiện thời tức là con của Phó bang chủ trước kia nay thừa kế cha, còn những ông cụ đứng ở sau y tức là bộ hạ của Bích Vân kiếm khách năm xưa và những người tuổi trẻ đứng ở phía sau là những con cháu.

Trong Bích Ba bang, những người lớn tuổi hễ biết mình sắp tới ngày viên tịch rồi, thế nào cũng tìm kiếm một người xuất sắc để thừa kế cho mình. Những người đó phần nhiều là các con cháu của họ.

Người nào người nấy cũng đã được lựa chọn kỹ lưỡng, phải có phẩm đức kiêm toàn rồi người đó mới truyền hết võ công cho và còn dồn hết cả công lực sang cho người kế tiếp ấy nữa. Cho nên những người kế tiếp đó bao giờ cũng mạnh và tiến bộ hơpn những người trước.

Kiếm Phi thấy đi tới đâu là có bang chúng hoan nghênh tới đó. Khi đi vào tới giữa đảo, chàng thấy những người ở trên đảo người nào người nấy tinh thần đều sung túc, nhà cửa kiến trúc vừa cao vừa đồ sộ, ruộng tốt có hàng nghìn mẫu, thuyền đánh cá đâu đâu cũng có, không những đủ tự túc mà còn dư là khác.

Sau cùng chàng mới đi tới Bích Ba cung, ở trước cửa cung mã có mười sáu thiếu niên bận áo trắng cung kính đợi chờ, người nào cũng lực lưỡng, lưng đeo Huyết hồng loan đao, thiếu niên đi đầu trông rất anh tuấn.

Kiếm Phi biết bọn người này chắc là Tiếu Phong Khoái Đao rồi đây, chắc thiếu niên này là Củng Phàm, Đội trưởng của Tiếu Phong Khoái Đao đội cũng nên.

Kiếm Phi thấy ai cũng vái lạy mình, chàng cũng khẽ gật đầu đáp lễ. Sau đó, Bào Đao dẫn chàng vào trong Bích Ba cung, đi tới đâu, Biện Hổ cũng theo tới đó.

Củng Phàm khẽ bảo Biện Hổ :

- Bạn hãy ngừng bước!

Kiếm Phi quay đầu lại, vừa cười vừa nói :


- Y là đồ đệ của ta, họ Biện tên là Hổ, sau này còn mong các anh em dạy bảo hộ y!

Chàng vừa nói dứt, đã có người chạy lại dẫn Biện Hổ tới chỗ ở của y.

Khi vào tới trong Bích Ba cung, thấy bên trong bố trí rất cao quý và quả thực là nơi hưởng tận hết cả phú quý vinh hoa. Trong cung đã có tám thiếu nữ tuyệt sắc mặc áo lụa trắng, õng ẹo bước lên nghênh đón và thỏ thẻ nói :

- Cung nghinh Bang chủ đại gia!

Bào Đao vái Kiếm Phi một lạy nữa và nói tiếp :

- Tất cả công việc ở trong Bích Ba cung này đều do Bích Ba cung chủ phụ trách.

Nếu có việc gì xin Bang chủ cứ dạy bảo!

Nói xong, y liền vái chào và rút lui ngay.

Tám thiếu nữ tuyệt sắc cùng vái lạy Kiếm Phi rồi đồng thanh mời Kiếm Phi vào phòng nghỉ ngơi.

- Mời Bang chủ vào Ngọa Thất nghi ngơi!

Ngọa thất tức là phòng ngũ, rộng rãi khôn tả, ở ngay từng cao nhứt của Bích Ba cung, dưới đất trải thảm trắng, màu sắc thì tùy theo ý muốn của mình, muốn gì cứ việc bấm nút một cái, nó tự thay đổi ngay. Đồng thời chỉ bấm vào một cái chốt, bốn bên vách đều trầm xuống ngay và lộ ngay ra vách tường xây bằng khoáng chất trong như thủy tinh, người đứng ở giữa phòng có thể trông thấy hết cảnh sắc của toàn đảo.

Nhưng ở bên ngoài thì không sao trông thấy những người ở trong phòng. Ngoài ra lại còn một thứ vách tường trong suốt như thủy tinh và không mở như mấy vách tường trước, nên khi bấm chốt vách tường đó, tất cả anh em trong bang có thể chiêm ngưỡng được mặt của Bang chủ.

Trong cung chỉ có ba mươi sáu vị thiếu niên tuyệt sắc và võ công cao tuyệt để phục dịch cho Bang chủ và canh gác bổn cung. Còn ba mươi sáu vị Bích Ba tiên tử này cũng là cung phi của Bang chủ nữa, người nào người nấy đều tuyệt sắc giai nhân. Đội Tiếu Phong đao thì phụ trách sự an toàn ở ngoài cung.

Kiếm Phi biết rõ những tình hình đó rồi, Bích Ba tiên tử đồng hỏi :

- Thưa Bang chủ, Bang chủ có cần người ở lại để đợi chờ Bang chủ sai bảo không?

Kiếm Phi vội đáp :

- Khỏi cần! Lúc nào có việc cần, ta sẽ bấm gọi.

Bích Ba tiên tử rút lui xong, Kiếm Phi liền ngả lưng lên trên cái giường mềm mại và nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi.

Sáng ngày hôm sau, Bích Ba tiên tử đem thức ăn sáng vào. Trước khi vào, nàng ta ở ngoài cửa khẽ bấm cái chốt, giường của Kiếm Phi nằm ngũ liền có những tiếng nhạc rất du dương nổi lên.

Lúc ấy chàng đã dậy rồi, nghe thấy âm nhạc liền nói vọng ra :

- Cứ vào!

Một thiếu nữ trông rất khiêu gợi và xinh đẹp, tay như búp măng, bưng một cái mâm bạch ngọc, õng ẹo bước vào. Nàng trông thấy Kiếm Phi đã mặc một chiếc áo dài trắng, đang khoanh tay mỉm cười nhìn mình. Nàng hổ thẹn khẽ vái chào một cái :

- Bang chủ dậy sớm thế?


Kiếm Phi vừa cười vừa đáp :

- Cô cũng dậy sớm thế!

Nói xong chàng chỉ vào mặt bàn và nói tiếp :

- Cô để thức ăn sáng của tôi lên mặt bàn được rồi!

Bích Ba tiên tử liếc chàng một cách tình tứ, vừa cười vừa đáp :

- Để thị nữ hầu hạ Bang chủ.

Kiếm Phi vừa cười vừa đáp :

- Khỏi cần! Cô nương cứ tự tiện ngồi xuống đi. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.

Bích Ba tiên tử liền đặt cái khay ngọc lên bàn, rồi ngồi cạnh hầu hạ Kiếm Phi, vừa cười vừa nói :

- Mời Bang chủ xơi lót dạ!

Kiếm Phi ngồi xuống bắt đầu hỏi chuyện nàng về những việc ở trong cung. Trong khi chuyện trò, chàng mới nhận thấy những Bích Ba tiên tử ở trong cung này đều đẹp vô cùng và võ công cao siêu khôn tả.

Những cao thủ thường của võ lâm có thể không địch nổi các nàng. Còn có một điểm khả ái nữa là bất cứ nàng Bích Ba tiên tử nào cũng giỏi thi, thơ, kỳ, phú, có thể nói là những tài tử của thế gian được.

Chàng vừa ăn sáng xong thì có người vào báo rằng :

- Có Phó bang chủ đến xin yết kiến.

Kiếm Phi liền bảo Bích Ba tiên tử dọn mâm, rồi xuống sảnh gặp Bào Đao.

Bào Đao cũng mặc áo trắng tinh, đang ngồi ở phòng khách chờ Bang chủ xuống lầu. Bào Đao vừa thấy Kiếm Phi xuống đã vội cung kính vái chào.

Lúc này đã trông thấy rõ mặt thực của Bào Đao, quả thật không hổ thẹn là Phấn Thiên Đồ PHu, hai mắt của y tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi, trên bộ mặt xấu xí lại hiện ra anh khí vào trong anh khí của y lại có vẻ sát khí.

Bào Đao nghiêm nghị vái chào và nói :

- Các thủ trưởng cao cấp của bổn bang đều tụ tập ở Bích Ba đường đợi chờ bái kiến Bang chủ, và có nhiều chuyện quan trọng xin Bang chủ giải quyết.

Kiếm Phi đáp :

- Được, chúng ta ra đi ngay.

Bào Đao dọn đường đi trước tiến thẳng ra Bích Ba đường. Khi ra tới nơi, Kiếm Phi thấy tất cả có mười tám người vừa già vừa trẻ đã ngồi chờ ở đó rồi. Ở giữa có một cái bàn, mỗi bên có ba ông già ngồi, ở chính giữa thì dành riêng cho Chánh, Phó bang chủ ngồi.

Kiếm Phi với Bào Đao ngồi xuống rồi mọi người mới dám ngồi. Sau khi ai nấy đều an toạ, Bào Đao liền đứng dậy tuyên bố rằng :

- Điển lễ Bang chủ nhậm chức bắt đầu!

Tiếp theo đó một người lớn tiếng nói :

- Kiểm nghiệm tín vật!

Bào Đao cung kính bảo Kiếm Phi :

- Xin Bang chủ để tín vật ở trên bàn!

Kiếm Phi liền để tín vật lên trên mặt bàn.


Các ông già ngồi ở hai bên liền truyền qua tay cho nhau xem, xong rồi trả lại cho Kiếm Phi. Người xướng ngôn lại lên tiếng :

- Giới thiệu!

Phó bang chủ lại đứng lên giới thiệu mọi người cho Kiếm Phi hay. Trong đó có bảy ông già là bộ hạ cũ của Bích Vân kiếm khách tức Long Điện, Phấn Thiên, Vân Sinh, vân vân... Còn những người khác là con cháu của các vị ấy, tuy có đẹp có xấu, nhưng người nào người nấy đều anh tuấn vô cùng.

Giới thiệu xong thì bắt đầu thảo luận đến việc đại sự của bổn bang, bàn tán cả một buổi sáng mới giải tán. Bất cứ việc gì, Kiếm Phi cũng giải quyết một cách thích đáng ngay.

Nửa tháng sau, mọi công việc trong bang mới giải quyết xong xuôi. Hồ Phong với Biện Hổ đều được liệt vào Tiếu Phong Khoái Đao đội và cũng là thị vệ cận thân của Bang chủ. Việc trong bang Kiếm Phi đã hiểu biết hết và đồng thời những người cao cấp đối với chàng cũng đều thông cảm và cũng vì sự thông cảm đó mà ai nấy đều hết sức thán phục chàng.

Một tháng sau, các danh nhân cao cấp đều biết rõ lịch sử thảm khốc xưa kia của chàng, ai nấy đều khuyên chàng nên đem bang chúng ra giang hồ để giương danh của Bích Ba bang và trả thù hộ chàng nữa.

Sắp đến ngày tết Trung Thu, hôm đó trong hội khách sảnh Bích Ba cung tụ tập rất nhiều người, trong đó có cả Tứ đại kim cương, Phấn Thiên Đồ Phu, Bích Ba Bát Long Vương, Cương Tiết Ngũ Kỵ Sĩ và Củng Phàm, Đội trưởng của Khoái Đao đội.

Ai nấy đều mặc quần áo trắng, vẻ mặt rất nghiêm nghị, Bào Đao từ từ đứng dậy lớn tiếng đáp :

- Theo ý của phó bổn toạ thì Bang chủ nên sớm dẫn ngay anh em bước chân vào giang hồ diệt trừ những kẻ bại hoại, một mặt trả thù cho cha mẹ Bang chủ, một mặt duy trì chính nghĩa của võ lâm và một mặt là cố gây dựng lại thanh oai ngày xưa của bổn bang nữa.

Y vừa nói xong, Phong Kim Cương, người bé nhỏ nhưng rất tráng kiện với giọng khàn khàn lên tiếng nói :

- Bổn tịch của tán thành ý kiến của Phó bang chủ! Phải giết cho chúng một trận gà bay chó chạy, để chúng biết nhân vật của Bang chủ chúng ta là người như thế nào!

Tiếp theo đó mọi người đều lên tiếng, mỗi người một câu nhưng ai nấy đều tán thành hết. Sau cùng, Kiếm Phi mới lên tiếng nói :

- Ba ngày sau chúng ta sẽ lên đường đi núi Mạc Phù để phó ước Trung Thu.

Thấy chàng tuyên bố như vậy, ai nấy đều vỗ tay kêu như sấm động. Bất cứ lão, ấu, ai nấy cũng đều hớn hở vô cùng.

- Phó bang chủ xuất lãnh Bích Ba Bát Long Vương Toàn Phong, Kim Cương Lưu Thiên, Cương Thiết Ngũ Kỵ Sĩ và Hồ Vân Sinh thì ở lại trấn thủ hộ trại. Còn bổn Bang chủ đem theo Phục Hổ Kim Cương Lôi Anh, Đồ Long Điện đi vào Trung Nguyên.

Chàng vừa nói xong, Phong Kim Cương đã vội đứng dậy lớn tiếng hỏi :

- Thưa Bang chủ, bổn tịch tuy già nhưng bảo đao chưa già! Tại sao không cho bổn tịch đi theo?

Tiếp theo đó Cương Thiết Ngũ Kỵ Sĩ cùng đứng dậy một lúc. Kim Kỵ Sĩ bỗng lên tiếng hỏi :

- Bổn tịch cũng vậy, Bang chủ đi chuyến này phải đem thật nhiều anh em theo mới được.

Kiếm Phi liền đứng dậy, ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :

- Việc này...

Phấn Thiên Đồ Phu Bào Đao cũng nói :

- Thưa Bang chủ, giang hồ phong vân hiểm ác và quỷ trá lắm, bổn tọa cũng khuyên Bang chủ nên đem nhiều anh em đi thì hơn.

Kiếm Phi suy nghĩ giây lát rồi đáp :

- Dù sao ta cũng phải coi trọng cái nhà này trước đã!

Mọi người đồng thanh đỡ lời :

- Nên trọng kim thể của Bang chủ trước...

Bàn đi tán lại, sau mới quyết định là Kiếm Phi với các người đi trước, còn Phong Kim Cương với Cương Thiết Ngũ Kỵ Sĩ theo sau. Mọi việc giải quyết xong xuôi, ai nấy mới giải tán. Theo sau chàng trước hết là hai người cao lớn vạm vỡ, hình dáng rất hung dữ, đó là Phục Hổ Kim Cương Lôi Anh với Đồ Long Kim Cương Long Điền, rồi đến Củng Phàm, Đội trưởng của Khoái Đao đội, trông rất anh tuấn và phía sau còn có Biện Hổ với Hồ Phong, cao lớn hùng vĩ. Tất cả hai mươi mốt người cùng ra đi tiến nhanh như gió.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui