Biện Hổ đi rất nhanh, một lát sau đã đi được mấy dặm đường rồi và đã tới trước một suối nước. Nước suối này rất trong, cá bơi ở bên dưới đều trông thấy rõ.
Biện Hổ giật mình, vội tiến lên mấy bước, vì vừa thấy bên suối có hai người trung niên, mình dính đầy máu. Hai người ấy chết một cách rất thảm thương, mặt bị băm nát, ngực phanh, ruột gan bị moi ra và cắt đứt từng khúc, khiến ai trông thấy cũng phải buồn nôn buồn mửa.
Biện Hổ đứng đó xem một hồi, bỗng ứa nước mắt ra và khấn thầm rằng :
- Hai vị hãy yên nghỉ đi! Biện Hổ này sẽ báo thù hộ cho hai vị!
Nói xong y lại đem Kiếm Phi đi, ven theo con suối ấy mà tiến thẳng lên phía trên.
Y lại đi thêm một quãng đường nữa thì đột nhiên lại ngừng chân. Kiếm Phi từ từ mở mắt ra nhìn. Chàng thấy bốn cái xác đen nhánh nằm ngổn ngang ở bên suối, hình như ngộ phải một thứ thuốc độc rất mạnh rồi chết.
Biện Hổ trông thấy những cái xác đó liền cười nhạt một tiếng và nói :
- Bọn chó má của Thiết Hồng bang này thật là đáng chết lắm! Cho các ngươi bị trúng độc như vậy chết thêm mấy tên nữa!
Nói xong, y lại đi tiếp. Đến tận cùng cái suối thì vừa tới một cái hang động. Nước suối từ trong hang ấy chảy ra, và chỗ cửa hang cũng lại có mười mấy cái xác chết nằm ngổn ngang. Biện Hổ thấy vậy nóng lòng sốt ruột vô cùng, vội chạy thẳng vào trong hang động, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi :
- Chúng đã tấn công vào tới đây rồi mà lão tử vẫn không hay! Thật là... khốn nạn... quá!
Không bao lâu, y đã đi sâu vào trong hang động đã nghe thấy tiếng kêu la chém giết rất thảm khốc. Hiển nhiên trận đấu đã khai diễn ở nơi đây. Biện Hổ vừa chửi vừa đi vào tới bên trong, liền đặt Kiếm Phi xuống đất và nói :
- Xin lỗi, bạn hãy nghỉ ở đây một lát để khỏi vướng tay vướng chân mỗ!
Nói xong, y múa tít cây búa xông vào bên trong.
Kiếm Phi cũng ngạc nhiên hết sức và nhận thấy Thiết Hồng bang bá đạo thật, đến tận sào huyệt của người ta mà chém giết phá phách như thế! Chàng vừa nghĩ vừa đứng dậy đi nhanh như một cái bóng chạy thẳng vào trong động, càng vào sâu bao nhiêu chàng càng nghe thấy tiếng hò hét chém giết lớn bấy nhiêu và khi vào tới trong đó có xen lẫn cả tiếng mắng chửi của Biện Hổ nữa.
Kiếm Phi biết Bách Độc môn đã bị Thiết Hồng bang càn quét. Chàng vừa quẹo sang ngang một cái đã tới cửa hang và thấy nơi đây rất sáng tỏ, bóng người thấp thoáng, tiếng kêu la thảm khốc lại nổi liên tiếp. Chàng hơi suy nghĩ một chút, liền nhảy về phía có tiếng mắng chửi của Biện Hổ. Chàng vừa đi tới cạnh hòn núi giả, thấy Biện Hổ hãy còn cầm cự được, lại quay san chỗ khác, chàng đột nhiên ngừng chân lại, bụng bảo dạ :
- “Ta không biết người nào là của Bách Độc môn, như vậy làm sao phân biệt được địch với bạn?”
Nghĩ đoạn, chàng lại quay trở lại để nghĩ cách ngấm ngầm trợ giúp Biện Hổ.
Chàng trông thấy chỗ cách mình không xa có một cây cổ thụ, liền không do dự gì cả, nhảy lên cành cây nhìn xuống.
Chàng thấy Biện Hổ dũng mãnh khôn tả và đang kịch chiến với hai đại hán cầm đao, nhất thời chưa đến nỗi bị bại, nhưng chàng quay đầu nhìn sang phía khác thấy bốn bên đã thành bể lửa, hiển nhiên Bách Độc môn đã đại bại, lúc này họ chỉ còn cầm cự được phần nào hay phần nấy thôi.
Chàng không còn chần chừ gì nữa, liền bẻ mấy cành cây, ngắt mười mấy khúc nho nhỏ bỏ vào trong tay áo, rồi cứ cầm từng cành một nhắm hai đại hán ném luôn, hai đại hán ấy đấu với Biện Hổ đã đuối sức, bỗng nghe phía sau có tiếng gió động, chúng liền nổi giận, lớn tiếng mắng chửi :
- Mẹ kiếp...
Chúng chưa kịp chửi tiếp thì cả hai đã ngã lăn ra và bị luôn búa của Biện Hổ chém xuống, máu tươi bắn tung tóe chết tốt.
Biện Hổ giết xong hai tên giặc ấy, ngẩn người ra giây lát rồi khẽ nói :
- Cám ơn!
Rồi y lại quay sang phía khác. Lần này thừa lệnh Thiết Hồng bang chủ tới đây tấn công Bách Độc môn là thủ hạ của Bang Sài đường, tên nào cũng ác độc khôn tả. Chúng vừa tới hang động này đã ra tay chém giết bừa bãi, thật là thảm khốc vô cùng.
Đường chủ của Bang Sài đường là Lãnh Diện Bang Sài Triệu Ân, tuổi đã ngoài sáu mươi, người gầy gò bé nhỏ, mặt rỗ, tay cầm một đôi răng cưa trông rất hung ác.
Bách Độc môn từ khi người Chưởng môn trước là Vạn Độc Thần Hành Khách Thuần Vu Khoáng bị đẩy vào trong Lang Hú cốc rồi, môn phái này cứ yếu dần và nhân số cũng ít ỏi lắm, nên đường đường là một môn phái mà hôm nay bị một phân đường của người ta đến đánh cho tan rã như thế thì thật là một sự xấu hổ vô cùng.
Nhưng hiện giờ chín đại môn phái cũng không dám gây hấn với Thiết Hồng bang thì thử hỏi những môn phái khác chống lại sao nổi Thiết Hồng bang kia chứ?
Hãy nói Biện Hổ vác cây búa khổng lồ lớn bước đi vào chỗ có tiếng hò hét chém giết, vừa đi y vừa giết được cũng khá nhiều môn hạ của Bang Sài đường.
Dần dần vào tới bên trong, Kiếm Phi thấy nhà cửa ở trong đó càng ngày càng nhiều và nhà nào cũng bị đốt cháy, xen lẫn với những tiếng kêu la thảm khốc thật là rùng rợn hết sức.
Đột nhiên có một căn nhà sắp đổ, trong nhà có tiếng kêu thất thanh vọng ra! Biện Hổ liền gọi rống lên :
- Lục sư huynh! Biện Hổ đã tới đây!
Nói xong, y múa tít cây búa không quản ngại nguy hiểm xông vào trong căn nhà sắp đổ.
Ở phía sau căn nhà ấy có một đại hán mặc áo vải xám, mình dính đầy máu, tay trái cầm trường kiếm đang khổ chiến với bốn đại hán gầy gò, mặc áo đen. Cánh tay phải của đại hán ấy đã bị chặt đứt, máu ở vết thương chảy ra như suối.
Biện Hổ quát tiếp :
- Những quân chó má này! Biện gia đã tới đây!
Y vừa nói vừa múa cây búa nhắm bốn người đó chém luôn.
Bốn tên đại hán áo đen ấy cũng không phải là tay tầm thường. Người trung niên lớn tuổi hơn cả liền cười và nói :
- Hừ! Lại thêm một tên nữa đến nộp mạng.
Đại hán áo xám thấy Biện Hổ tới, tinh thần phấn chấn khôn tả, liền la lên :
- Sư đệ! Mau... mau... sư phụ đang ở chính đường...
Kiếm Phi thấy vậy biết nếu mình không hiện thân ra thì ngày hôm nay Bách Độc môn thế nào cũng bị tiêu hủy hết.
Lúc ấy, Biện Hổ đã giúp người sư huynh họ Lục đấu với bốn đại hán áo đen rồi.
Kiếm Phi không dám chậm trễ nữa, vội rút cái khăn trắng ra bịt mặt, rồi giơ tay về phía sau rút cây kiếm vàng có ánh sáng lóe mắt ra múa tít, mồm thì quát lớn :
- Bọn tiểu tử của Thiết Hồng bang! Ngày tàn của các ngươi đã đến rồi.
Chàng chưa nói dứt đã xông ngay vào đấu trường. Kim Húc thần kiếm của chàng quả thật lợi hại, một người áo đen trông thấy ánh sáng vàng vội la lớn :
- Chúng ta chuồn mau! Kim Húc lệnh chủ...
Nói xong liền chạy ngay, nhưng tiếc thay y mới chạy được hai bước thì đã kêu la thảm khốc, đầu y bị Kim kiếm chém vỡ làm đôi, ngã lăn ra chết tốt...
Biện Hổ với người sư huynh họ Lục thấy vậy đều ngẩn người ra.
Đúng lúc ấy tiếng kêu la thảm khốc lại nổi lên liên tiếp, máu và chân tay gãy văng lên tung tóe, ba đại hán áo đen còn lại đều bị giết chết trong khoảnh khắc.
Biện Hổ càng ngạc nhiên thêm cho tới khi mấy tiếng kêu la thảm thương kia nổi lên y mới giật mình như người nằm mê mới thức tỉnh, vội quay đầu lại nhìn và thấy một cái bóng trắng phi tới. Y mới trông thấy rõ đó là một văn sĩ áo trắng dùng khăn trắng bịt mặt.
Y nhìn kỹ nhận thấy văn sĩ áo trắng này có vẻ quen thuộc lắm, nhưng nhất thòi không biết đã gặp ở đâu? Quả thật y không ngờ chàng lại là thiếu niên anh tuấn mà y đã bắt được hồi nãy. Y đang thắc mắc thì Kiếm Phi đã lấy hai viên thuốc ra đưa cho đại hán họ Lục và nói :
- Uống hai viên thuốc này đi, rồi ra một chỗ vận công ba chu thiên là khỏi liền.
Nói xong chàng quay lại hỏi Biện Hổ :
- Chính đường ở đâu?
Biện Hổ ấp úng một hồi rồi chỉ tay về phía trước, đáp :
- Ở... ở chỗ kia kìa...
Kiếm Phi lại hỏi tiếp :
- Quần áo của Bách Độc môn có gì đặc sắc để phân biệt không?
Biện Hổ lắc đầu đáp :
- Không có gì đặc biệt cả!
Đại hán họ Lục đột nhiên cúi mình vái chào Kiếm Phi và nói :
- Gia sư Dư Nhân đang kịch chiến với Bang Sài đường chủ Triệu Ân, các người hiện ở nơi chính đường, xin đại hiệp tới đó cứu viện cho, tại hạ cám ơn vô cùng.
Kiếm Phi gật đầu đáp :
- Được, mỗ sẽ đi ngay!
Nói xong, chàng đi vòng qua căn nhà cháy đó, tiến thẳng về phía chính đường.
Biện Hổ chắp tay vái chào sư huynh và nói :
- Sư huynh hãy ở đây nghỉ ngơi, đệ đi về phía trước xem sao!
Nói xong y vác cái búa khổng lồ đi về phía chính đường ngay.
Người sư huynh họ Lục thở dài một tiếng và nói :
- Sự đệ thật là kỳ tài thiên phú, nhưng đáng tiếc... hà...!
Hãy nói Kiếm Phi tiến thẳng vào căn nhà cao lớn nhất và nghe thấy bên trong có tiếng hò hét chém giết vọng ra. Chàng thấy suốc dọc đường đầy những xác chết, tay gãy, chân gãy và máu chảy lai láng trông thật thảm thương không thể tưởng tượng được.
Chàng đi tới trước chính đường đã thấy nơi đó mọi người đang kịch chiến. Chàng đứng xem tình thế của đôi bên một hồi thì bỗng từ xa lại có tiếng kêu la và quát tháo, chàng biết Biện Hổ đã tới nơi và đang đấu thí mạng với kẻ địch.
Lúc ấy chàng còn mãi theo dõi hai người đang đấu với nhau kịch liệt ở phía đằng trước. Hai người đó, một là lão tiều phu chừng sáu mươi, tay cầm một cây búa bửa cũi, còn đối phương cùng là một ông già tuổi trạc sáu mươi, nhưng gầy gò bé nhỏ, tay cầm một đôi khí giới dị hình, có ánh sáng bạc lóng lánh và có đầy răng cưa.
Hai người đối địch với nhau rất kịch liệt và cũng ngang tài nữa, mỗi thế thức của họ đều mạnh khôn tả. Chàng đứng xem một hồi đã đoán biết hai người này thế nào cũng là Dư Nhân với Triệu Ân rồi.
Đồng thời chàng thấy trận đấu của hai người trông như trẻ con đùa giỡn với nhau, nhưng sự thật là hai người đã đấu sức và đấu trí, mỗi một thế công của họ đưa ra đều dồn hết nội lực vào, nhưng khi đối phương vừa ra tay đã biết ngay thế đó mình có thể phá giải rồi hay không. Nếu bị đối phương phá giải thì mình phải thay đổi thế nào để công tiếp.
Cũng vì hai người đấu sức và đấu trí như thế, nên trận đấu hai người rất hao tổn đến nội lực.
Kiếm Phi đứng xem một hồi liền bụng bảo dạ :
- “Lạ thật! Ta ở ngoài động trông thấy mấy người đều bị trúng độc, ta đã yên trí Bách Độc môn thế nào cũng dùng độc để tấn công địch, nhưng khi vào tới trong này chả lẽ thuốc độc của Bách Độc môn đã hết linh nghiệm rồi chăng?”
Chàng đang suy nghĩ thì đã nghe có tiếng người quát tháo :
- Biện Hổ tôi đã tới!
Biện Hổ đã múa cây búa hộ pháp xông tới liền. Một ông già áo đỏ, tay cầm đôi bút phán quan, cười nhạt một tiếng, xông lên đấu với y tức thì.
Lúc ấy Dư Nhân vì đầu óc bối rối đã bị đẩy lui ra hai bước và có vẻ cầm cự không nổi.
Kiếm Phi thấy vậy liền múa trường kiếm rú lên một tiếng thật lớn, rồi nhanh như mũi tên nhảy tới và mồm thì quát lớn :
- Ngừng tay lại!
Chàng chưa nói dứt người đã tới nơi.
Biến hóa một cách đột ngột như vậy khiến mọi người có mặt tại đó đều kinh hãi và cùng ngừng tay lui sang một bên tức thì.
Chỉ có Dư Nhân với Triệu Ân vẫn còn đấu nội lực với nhau. Kiếm Phi cười nhạt một tiếng lướt tới bên cạnh.
Hai người đều lo âu vô cùng, không biết người vừa mới tới đó giúp mình hay là kẻ đối địch, nhưng tiếng rú và tiếng quát vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai đủ thấy công lực và nội lực của người đó lợi hại như thế nào, nên cả hai mới sợ nếu người đó là kẻ địch của mình.
Những người có mặt tại đó chỉ có một số ít là nhận ra được thanh kiếm của Kiếm Phi là Kim Húc thần kiếm nên chúng đã xì xào bàn tán với nhau ngay.
Nhất là Dư Nhân và Triệu Ân, hai người tuy đấu chí tử với nhau nhưng mắt vẫn nhnì khắp chung quanh, và đã thấy chàng cầm Kim Húc thần kiếm rồi nên chúng chỉ sợ người đó giúp đối phương thì nguy hiểm cho chúng vô cùng.
Đột nhiên Triệu Ân nghiến răng mím môi, dùng toàn lực đẩy mạnh ra một cái.
Dư Nhân kêu “hự” một tiếng, cây búa của y đã từ từ hạ thấp xuống, sắc mặty cũng thấy đỏ bừng.
Y lại cố hết sức định đưa cây búa lên. Hai người đã giở toàn lực ra rồi, nên mồ hôi trên trán đều nhỏ ra như mưa. Thủ hạ của hai người đứng ở khắp chung quanh, xem đều im hơi lặng tiếng trố mắt nhìn và nghĩ thầm :
- “Nếu lúc này có người nào giải cứu thì công lực phải cao hơn Dư Nhân với Triệu Ân mới có thể giải được, bằng không chính người ấy sẽ bị thương nặng trước. Nhưng nếu cứ để yên cho hai người này đấu như vậy thì thế nào cũng có một người kiệt sức mà chết...”
Vì vậy mọi người đều đứng yên mà xem chứ không ai dám xen vào can thiệp hết.
Đang lúc mọi người không sao phân biệt giữa hai tay cao thủ ai thắng ai bại thì Kiếm Phi đã trông thấy rõ người Chưởng môn của Bách Độc môn lép về và chỉ chống đỡ không thôi, chàng liền nhủ thầm :
- “Với công lực của ta không biết có giải được trận đấu cho hai người không! Vả lại hiện giờ trong người ta không còn một chút vết thương nào hết”.
Nếu công lực của chàng chỉ thắng nổi một trong hai người đó thôi, vẫn chưa có thể giải cứu được, trừ phi chàng phải trên chân cả hai người, như vậy chàng mới hòng ra tay được.
Chàng đang suy nghĩ đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng chân người rất nhẹ, chàng vội quay đầu lại nhìn thì ra người đó chính là Biện Hổ. Y đứng ở đằng sau nhìn chàng với một vẻ van lơn.
Kiếm Phi khẽ hỏi :
- Ngươi lo âu cho sư phụ phải không?
Biện Hổ gật đầu khẽ đáp :
- Vâng!
Nói xong y lại nhìn vào trong đấu trường tỏ vẻ hoảng sợ.
Kiếm Phi rất có thiện cảm với thiếu niên này, thấy y hãi sợ như vậy, chàng cũng động lòng thương, nhưng chàng vẫn còn có một điểm vẫn chưa hiểu là Biện Hổ võ công cao siêu, nhưng khi đấu thỉnh thoảng mới giở ra được một thế cao siêu thôi, có lúc lại đần độn khôn tả. Chẳng lẽ y được một người cao minh truyền thụ qua cho một vài thế chăng?
Biện Hổ tưởng chàng không nhận lời của mình, liền nắm chặt cây búa, vẻ mặt hăng hái, định liều thân vào cứu sư phụ, rồi y lẳng lặng quyết bước vào trong đấu trường.
Kiếm Phi thấy vậy vội nói :
- Hãy khoan!
Mọi người chỉ thấy một cái bóng trắng và một luồng ánh sáng vàng vọt lên, đồng thời cũng có một luồng sức nhu kình ngăn cản lối đi của Biện Hổ, rồi cái bóng trắng ấy kèm theo ánh sáng vàng lóe mắt xuất hiện trong đấu trường. Chỉ nghe thấy tiếng kêu “loẻng xoẻng” đinh tai và bóng người thấp thoáng, tiếp theo đó lại có tiếng kêu “ùm ùm”, cát bụi bay mù mịt, hai cái bóng người đang đấu bỗng bị đẩy lui ra ngoài tám thước.
Tất cả mọi người có mặt tại đó đều rùng mình kinh hãi, và chờ hai cái bóng người kia đứng yên, các người mới nhận ra chính là Dư Nhân với Triệu Ân, và mỗi người đứng ở một chỗ, hình như đang điều công vận khí vậy. Còn ở giữa đấu trường, chỗ hai người vừa đấu với nhau hồi nãy thì có một cái bóng trắng đứng sừng sững tại đó, chờ mọi người bình tĩnh rồi cái bóng trắng mới giơ tay phải lên, mồm thì quát lớn :
- Dư Nhân, người Chưởng môn của Bách Độc môn hãy nghe đây!
Mọi người đều nhìn vào cái bóng trắng ấy mới hay đó là một vị văn sĩ dùng khăn trắng bịt mặt, trong gang bàn tay phải của chàng giơ lên có một cái thẻ bằng trúc màu tía, bên trong có khắc rất tinh vi, đó chính là lệnh phù của Vạn Độc Thần Hành Khách Thuần Vu Khoáng, người Chưởng môn trước kia của Bách Độc môn vẫn đem theo ở trong người.
Các đệ tử của Bách Độc môn trông thấy lệnh phù đó đều quỳ xuống vái lạy, chỉ có Dư Nhân là khom lưng chắp tay vái chào và lớn tiếng đáp :
- Tiểu bối Độc Tâm Tiều Tử Dư Nhân xin cung nghinh thừa chỉ lệnh!
Kiếm Phi lớn tiếng nói tiếp :
- Bổn nhân thừa lệnh Thuần Vu lão tiền bối trao trả lệnh phù cho quý phái. Đồng thời hiệp trợ cho quý phái để tiêu diệt trừ kẻ địch đến xâm phạm.
Nói xong chàng ném một cái, chiếc thẻ trúc màu tía tựa như một đạo ô quang, bay tới trước mặt Dư Nhân.
Bách độc lệnh lại trở về với Bách Độc môn nên các môn đồ đều vui vẻ vô cùng, hoan hô vang động một góc trời.
Thì ra Bách Độc môn có một lệ do Khai Sơn tổ sư truyền xuống, luật lệ đó là hễ Bách độc lệnh của Bách Độc môn bị mất thì cấm các đệ tử không được phép dùng chất độc.
Điều lệ ấy vốn dĩ có một ý nghĩa rất sâu sắc, nhưng sau này vì những người trước không nói rõ ra nên không một ai biết rõ thâm ý ấy.
Dư Nhân đỡ lấy Bách độc lệnh liền lớn tiếng đáp :
- Xin cám ơn!
Đột nhiên Triệu Ân rú lên một tiếng thật dài, tiếp theo đó có tiếng hô chém giết ở bốn bên vọng tới. Sau đó Triệu Ân liền ném hai vật gì vừa tròn vừa có ánh sáng bạc vào mặt Kiếm Phi.
Kiếm Phi cười nhạt một tiếng, lôi cái khăn che mặt xuống, lạnh lùng hỏi :
- Tên nào ngu xuẩn không sợ chết thì lại đây!
Đồng thời tay trái chàng giơ lên gạt hai cái bóng màu bạc kia sang bên và tay phải đưa Kim Húc thần kiếm ra, mọi người chỉ nghe thấy tiếng khí giới và tiếng gió kêu “veo veo”, chàng đã xông lại tấn công Triệu Ân rồi.
Lúc đó người của đôi bên lại chém giết nhau tiếp.
Võ công của Triệu Ân cũng lợi hại lắm, đôi khí giới kỳ dị đầy răng cưa của y cũng lợi hại khôn tả. Mỗi khi y múa tít đôi khí giới đó, dù mưa gió cũng không sao lọt vào được. Mỗi lần y xông lại tấn công Kiếm Phi là ít nhất có mười mấy chỗ huyệt đạo của Kiếm Phi bị khí giới của y đâm chém, nhưng Kiếm Phi cũng tia ra muôn đạo ánh sáng vàng phản công lại.
Hai người đấu với nhau được ngót hai mươi hiệp thì Kiếm Phi đột nhiên lớn tiếng cười một hồi rồi nói :
- Triệu Ân, ngày hôm nay bổn Lệnh chủ tha chết cho ngươi, truyền ngươi về nói với Tà Phong hay là đến tết Trung Thu này bổn Lệnh chủ sẽ đến Mạc Phù phó ước.
Triệu Ân cười nhạt đáp :
- Tiểu tử đừng có nói khoác. Ngày hôm nay sang năm...
Y vừa nói tới đó thì Kim Húc thần kiếm đã đâm tới đầu y rồi. Y giật mình kinh hãi, vội lui về phía sau một bước, giơ song đao lên bảo vệ lấy bộ mặt, nhưng đã muộn rồi, chỉ nghe thấy kêu “ối chà” mấy tiếng, máu tươi đã bắn vọt lên như mưa, một cánh tay của y với chiếc khí giới dị hình màu bạc đã bay ra ngoài xa mười mấy trượng.
Tiếp theo đó, cái bóng trắng với thanh kiếm Kim Húc đã bay vào đám đông.
Kiếm Phi đi tới đâu, tiếng kêu la thảm khốc nổi lên tới đó, máu tươi phọt lên như mưa rào, tay chân bị chặt gãy bay tứ tung, bọn người của Thiết Hồng bang bỏ chạy như nước vỡ bờ.
Còn Triệu Ân thì mặt nhợt nhạt, lảo đảo mấy cái rồi ngồi phịch xuống đất nhắm mắt dưỡng thần, máu ở tay trái của y chảy ra như suối, y vội giơ chưởng lên điểm vào yếu huyệt để cho máu khỏi chảy rồi nghiến răng mím môi rú lên một tiếng rất thê thảm, mới đứng dậy đào tẩu ngay.
Chỉ trong nháy mắt, bang chúng của Thiết Hồng bang đều theo Triệu Ân rút lui đào tẩu hết.
Dư Nhân, người Chưởng môn của Bách Độc môn liền giơ tay lên ném những luồng lửa xanh ra, các đệ tử của Bách Độc môn đều ngừng lại, không đuổi theo chém giết nữa.
Biện Hổ người dính đầy máu tươi chạy tới trước mặt Kiếm Phi quỳ xuống vái lạy.
Kiếm Phi vội đỡ y dậy, vừa cười vừa hỏi :
- Chú em họ Biện làm gì thế?
Biện Hổ chỉ cảm thấy một luồng sức như kình đỡ mình đứng thẳng lên, không sao quỳ được nữa. Y hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, mãi mãi y mới ấp úng nói được :
- Đặng tiền bối! Xin tha thứ cho tiểu bối vừa rồi... đường đột...
Kiếm Phi vừa cười vừa đáp :
- Kẻ không biết không có tội!
Lúc ấy tình hình trong cốc thật là bi đát khôn tả, đâu đâu cũng có người bị thương kêu la rên rỉ.
Dưới ánh sáng lửa, tuy bang chúng của Thiết Hồng bang đã bỏ đi rồi, nhưng nơi lập nghiệp của Bách Độc môn đã bị phá hủy rất nhiều.
Dư Nhân dặn bảo các đệ tử quét dọn và tu sửa mọi nơi qua loa, rồi mời Kiếm Phi đến một căn nhà chưa bị phá hủy và đốt cháy để nghỉ ngơi, uống nước.
Kiếm Phi khiêm tốn rồi nói :
- Tại hạ còn có việc bận phải đi làm ngay, chờ khi nào làm xong sẽ quay trở lại bái vọng.
Nói xong, chàng lại móc túi lấy cuốn độc kinh với những di vật của Vạn Độc Thần Hành Khách đã giao cho mình mà đưa lại cho Dư Nhân.
Dư Nhân cảm động vô cùng, đỡ lấy di vật của người Chưởng môn trước, nước mắt nhỏ ròng xuống như mưa, rồi với giọng run run nói :
- Bách Độc môn được Đặng đại hiệp ban ơn cho như vậy, chúng tôi cám ơn vô cùng, sau này nếu đại hiệp có cần sai bảo điều gì, đại hiệp chỉ cần ra lệnh thì dù nhảy vào trong đống lửa, chúng tôi cũng không dám từ nan...
Kiếm Phi vội đáp :
- Dư huynh chớ có nói như thế! Nếu sau này đệ có cần gì giúp đỡ, thế nào cũng phải nhờ đến huynh một tay!
Dư Nhân suy nghĩ một hồi lại nói tiếp :
- Bách Độc môn sau này ở trên giang hồ lại trở nên một Bách Độc môn thật sự.
Lúc ấy Biện Hổ đột nhiên quỳ trước mặt Dư Nhân, hình như muốn yêu cầu điều gì vậy.
Dư Nhân kêu “ồ” một tiếng rồi nói với Kiếm Phi :
- Đệ có một việc này muốn yêu cầu đại hiệp, không biết đại hiệp có vui lòng nhận lời cho không?....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...