Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Hai người tùy tùng thân cân đi do thám động tĩnh vẫn chưa quay về.
Có lẽ cũng chẳng bao giờ quay về được nữa.
Tiếng pháo báo hiệu của bọn họ không những báo cho Đường Thiên Trọng biết rằng doanh trại có biến, đồng thời cũng nhắc nhở binh mã của Đường Thiên Tiêu rằng Đường Thiên Trọng đã tới đây.
Xem ra bọn chúng đã dự liệu, bây giờ lại nhận được thêm phương hướng chuẩn xác của đám thích khách mai phục, đại binh của kẻ địch sắp sửa tiến tới.
Trong gió tuyết vù vù, tôi vẫn nghe thấy rõ tiếng vó ngựa truy kích từ doanh trại phía sau.
“Tốc chiến tốc thắng”.
Đường Thiên Trọng nghiến răng nghiến lợi thốt ra bốn chữ đó, cây ngân thương trong tay ngài chẳng khác nào con rắn, tiếp tục xuyên qua lồng ngực của kẻ địch.
Người đó kêu lên thảm thiết, trước khi chết vẫn còn giơ tay cầm một ống bắn tiễn, nhắm thẳng về phía Đường Thiên Trọng.
Đường Thiên Trọng nghiêng người về sau, dễ dàng tránh khỏi đường tiễn, tiếp tục cho ngựa phi nhanh về phía trước.
Cùng với chuyển động của chú ngựa, cây ngân thương văng thân xác bất động của tên thích khách nọ sang một bên, để lại vết máu đỏ lòm, chảy xuống mặt đất, tạo thành một vệt đỏ dài, thê thảm giữa ngày đầu xuân mới.
Nhìn thấy Đường Thiên Trọng dự định đột kích vòng vây thần tốc, bên cạnh lại có người không thèm bận tâm đến đám kỵ binh xung quanh, cầm ống phóng tiễn về phía trước.
Đường Thiên Trọng vung thanh ngân thương hất tung số tiễn bay tới, nhìn thấy ống tiễn rơi trên tuyết, ngài liền quay lại phía sau ra lệnh: “Tiểu Trương, A Trần, mau chặn hậu giúp ta”.
Con ngựa Thanh Truy này chính là bảo mã quý giá ngoài Trung nguyên ngài chọn được vào hôm Đường Thiên Tiêu lấy cớ đi thuần phục ngựa đã tách ngài ra khỏi cung Di Thanh. Tính tình con ngựa này tuy cương liệt, nhưng sau khi được Đường Thiên Trọng thuần phục, lại trở thành một con chiến mã ngày phi vạn dặm, dù cho có phải tải sức nặng của tôi và Đường Thiên Trọng, nhưng vẫn có thể phi về phía trước nhẹ như không, nhanh như tia chớp. Chỉ cần những thuộc hạ kia có thể giữ chân được đám thích khách, với thân thủ của mình, một mình một ngựa xông ra khỏi vòng vây là chuyện không khó. Sau khi ra lệnh cho hai tâm phúc cực kỳ thân thiết chặn hậu ình, nhất định là ngài đang bảo đảm cho an toàn của tôi.
Quả nhiên, đám phục binh nhìn thấy Đường Thiên Trọng thoát khỏi vòng vây, liền bằng mọi giá xông lên, thoát khỏi sự níu giữ của kẻ địch, dựa vào võ công của mình, liều mạng xông tới.
Nhìn thấy Đường Thiên Trọng quan tâm đặc biệt đến an nguy của tôi, những nam nhi đại trượng phu đường đường chính chính này coi tôi như điểm yếu của Đường Thiên Trọng, không tiếc mình tấn công về phía tôi.
Hiệu úy Trương và hiệu úy Trần đằng sau đã đỡ thay tôi trăm ngàn đường gươm mũi kiếm, đồng thời gạt phắt hai mũi tiễn bắn về phía tôi và Đường Thiên Trọng, giải được nỗi lo lắng phía sau cho Đường Thiên Trọng.
Trong lúc giao tranh dữ dội, cảm giác giá lạnh sượt qua mặt, tôi chẳng thể nào phân rõ là băng tuyết hay máu tươi của kẻ địch nữa.
Tiếng vó ngựa của đám truy binh ngày càng tiến gần, thế nhưng địch thủ phía trước đã càng ngày càng ít đi.
Ngay khi đánh bay tên địch thủ sau cùng chặn đường phía trước, Đường Thiên Trọng dường như đã yên tâm hơn, thở phào nhẹ nhõm.

“Bọn chúng muốn giết chết bản hầu ư, nằm mơ đi!”
Ngài bật cười lạnh lùng, quất roi lên lưng ngựa, chú ngựa Thanh Truy hý lên một tiếng dài rồi xông về phía trước như chớp giật.
Ngay khoảnh khắc ngựa phi nhanh về phía trước, phần lưng của tôi bất giác ngả về phía trước. Bất giác, tôi ngoảnh lại phía sau, gần như cùng lúc, phần lưng tôi bị trúng thứ gì đó.
Tôi nghe thấy tiếng mũi tiễn xuyên qua áo giáp hộ thân, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng động nhỏ mũi tiễn găm vào da thịt.
Nỗi đau đớn nhanh chóng lan ra, tôi nhẫn nhịn không rên thành tiếng, cau chặt đôi mày, mím chặt môi, quay sang bên cạnh nhìn, thấy khuôn mặt hiệu úy Trương hoang mang, sợ hãi, chém mạnh một đao vào tên thích khách tấn công Đường Thiên Trọng khi nãy.
Tên thích khách nay bỗng nhiên đầu một nơi, mình một nẻo, bàn tay trái cũng dần thả lỏng ra, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ ống tiễn rơi ra khỏi tay hắn.
Tiếp đó, hiệu úy Trương và hiệu úy Trần đều phát hiện ra tôi bị thương, vội vã tiến lên phía trước, tôi vội vã đánh mắt ra hiệu với họ quay về đại quân truy đuổi đang ầm ầm kéo đến phía sau lưng.
Thần sắc hai người nhợt hẳn đi, quay sang nhìn nhau, căng thẳng bám theo phía sau, cuối cùng cũng không dám lên tiếng kinh động đến Đường Thiên Trọng.
Bọn họ nhanh chóng hiểu ra, nếu như lúc này để cho ngài phát hiện tôi bị thương, cũng chẳng có thời gian băng bó, trị liệu cho tôi, ngược lại còn khiến cho Đường Thiên Trọng phân tâm, bất an.
Tôi mệt nhoài, tựa sát, ôm chặt lấy người của Đường Thiên Trọng, ngài dường như cũng cảm nhận được, hơi nghiêng nghiêng đầu quay lại hỏi: “Nàng mệt rồi sao? Cố gắng chịu đựng thêm một, hai canh giờ nữa, là có thể về đến phần địa giới của chúng ta rồi. Đường Thiên Tiêu dù lợi hại đến mức nào, sau khi chiếm được tám ngàn tinh binh của ta, cũng chẳng thể nào động được mười tám vạn đại quân kế tiếp của ta nữa”.
Vừa thoát khỏi vòng vây, phía sau vẫn truyền lại vô số tiếng vó ngựa của truy binh, vậy mà ngài vẫn không thay đổi ngạo khí cương nghị, nét mặt tự tin, mạnh mẽ nhìn tôi mỉm cười. Đôi mắt sáng trong như nước suối, rực sáng như đứa trẻ, ngoài bóng hình của tôi ra, không còn nhìn thấy bất cứ tạp niệm nào khác.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt của mình hiện lên trong đôi mắt của ngài, sắc mặt tái nhợt, đôi gò má gầy guộc nhô lên, cho dù trước kia có là quốc sắc thiên hương, xinh đẹp đến mức nào, thì lúc này cũng đã nhợt nhạt, vô hồn, nhìn thế nào cũng chỉ là một người phụ nữ bệnh tật, yếu mềm bình thường như những người phụ nữ khác mà thôi.
Vậy mà chính người phụ nữ tầm thường đã đem tai họa cho ngài hết lần này đến lần khác như tôi, lại có thể chiếm trọn trái tim và tình yêu của ngài sao?
Tôi bất giác nhìn ngài mỉm cười, người phụ nữ hiện lên trong mắt ngài cũng cười theo, tràn ngập niềm hạnh phúc, sung sướng.
“Cho dù thế nào đi nữa, hầu gia cũng luôn luôn là người anh hùng của thiếp”.
Tôi nói rồi, chỉ hận ngài cao to hơn Trang Bích Lam quá nhiều, còn thân thể của tôi không theo mong muốn càng ngày càng nặng nề, chẳng thể nào ra sức ôm lấy cổ ngài mà chủ động hôn lên môi ngài được.
Nghe thấy lời tôi nói, khuôn mặt Đường Thiên Trọng bỗng ửng đỏ lên, nhanh chóng quay đầu lại, cho ngựa phi nhanh về phía trước, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Nha đầu nàng đúng là muốn chọc ta tức chết mà, vẫn còn gọi ta là hầu gia”.
Tôi tựa vào lưng của ngài, cách một tấm áo giáp dày cộp, vẫn nghe rõ nhịp đập con tim của ngài, khẽ nhoẻn miệng cười.

Hầu gia là ngài, Đường Thiên Trọng cũng là ngài, gọi là gì có khác biệt sao?p>
Nếu như đã bước vào trái tim của nhau, cho dù chân trời góc bể hay xa tận chân trời cũng gần ngay trước mắt.
Tôi hoàn toàn không biết vết thương sau lưng mình rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào, nhưng ngựa càng phi nhanh về phía trước, tôi lại càng không cảm thấy nỗi đau nhói tim như trước đó nữa, toàn thân tê dại, cứng đờ bắt đầu lan đi khắp mọi tế bào trên cơ thể.
Nhớ đến màu lam kỳ quái ánh lên ở đầu mũi tiễn, trái tim tôi lại càng đập mạnh hơn.
Đường Thiên Tiêu nhất quyết muốn lấy cho được tính mạng của Đường Thiên Trọng, ngay cả binh khí, ám khí cũng đều tẩm kịch độc.
Vết thương đằng sau dường như đã ngưng chảy máu.
Tôi thầm nghĩ, lúc này tôi vẫn cảm thấy sợ hãi, có điều nhiều hơn chính là cảm giác không cam lòng, lưu luyến vô cùng.
Những ngày chúng tôi ở cạnh bên nhau không nhiều, khúc mắc giữa hai bên thậm chí khiến chúng tôi chưa từng thành thật bày tỏ tấm lòng của mình cho người kia.
“Thiên Trọng…”
Tôi khẽ khàng gọi tên ngài.
Giọng nói rất bé, mang theo chút dịu dàng, chút mệt mỏi, lẩn khuất trong tiếng gió rít vù vù bên tai.
“Ừm…”
Không ngờ ngài vẫn nghe thấy, rồi đáp lại bằng giọng nói dịu dàng, ấm áp, chan chứa tình yêu.
Chiếc áo lông chồn màu đỏ tung bay theo làn gió mạnh, trông giống như một ngọn lửa rực rỡ, sinh động giữa ngày tuyết trắng ảm đạm, giá băng.
Thi thoảng, có thể cảm nhận qua lớp lông vũ tung bay, tôi nhìn thấy một vài giọt máu tươi bay ra, nhỏ trên mặt tuyết, sau đó bị đạp loạn dưới chân ngựa.
Những giọt máu đó mang màu đen đáng sợ, không lành.
Tôi liền nói: “Thiên Trọng, truy binh hình như đã bị bỏ lại phía xa rồi”.

Đường Thiên Trọng liền đáp: “Đúng thế, Thanh Vũ của ta không cần phải sợ, con ngựa này là thượng hạng đã theo mấy huynh đệ chúng ta vào sinh ra tử không biết bao lần, bọn chúng đuổi không kịp đâu”.
Tôi mỉm cười đáp: “Thiếp không sợ. Lần cá cược này, nếu như ngài thắng, sẽ có giang sơn vạn lý của Đại Chu trong tay, nếu như ngài bại, lão vương gia ở dưới kia coi như cũng có chuẩn bị từ trước”.
Đường Thiên Trọng ngây ra trong chốc lát rồi quay đầu sang hỏi: “Phụ thân?”
Chỉ vẻn vẹn hai chữ ngắn ngủi, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, không phải hoài niệm mà là căm hận.
Nếu như không phải trước khi lâm chung, Đường Thừa Sóc để lại biết bao cản trở, thì lúc này e rằng ngài đã đã giẫm lên xác của hai mẹ con Tuyên thái hậu mà bước lên ngai vàng tôn quý nhất của Đại Chu, đâu cần phải vất vả bôn ba cùng người yêu trong cơn gió mưa bão tuyết nữa? Thế nhưng nói cho cùng, tôi cũng thấu hiểu tấm lòng của Đường Thừa Sóc.
Đường Thiên Trọng không phải là người bạc tình bạc nghĩa như trong suy nghĩ của người đời, cho dù có thật sự giết chết người thân báo thù ẹ, thì cũng không thể nào dễ chịu, thanh thản sống hết cuộc đời còn lại.
Cũng giống như Đường Thiên Kỳ sau khi hãm hại mẹ con tôi báo thù ẹ ruột, cũng không dám đối mặt với tôi, với huynh trưởng của mình. Cả tấm lưng phía sau đầm đìa máu, tôi đã hoàn toàn mất hết mọi cảm giác, ngay cả nhịp tim cũng ngày càng chậm lại. Tôi cố gắng hít thở không khí lạnh giá trong tuyết trắng, hy vọng không khí lạnh giá đó có thể khiến tôi tỉnh táo hơn trong giây phút này.
Ôm chặt lấy người ngài hơn nữa, tôi dường như tham lam muốn tận hưởng thân hình rắn chắc như sắt đá của ngài, rồi chậm rãi lên tiếng: “Lão vương gia trước khi qua đời có đưa cho thiếp một thứ, thiếp vẫn luôn mang theo bên người, không dám bỏ ra tùy tiện. Vương gia nói, nếu ngài binh bại như núi đổ thì giao nó cho ngài”.
Cả người Đường Thiên Trọng bỗng rung lên, giống như một chú chim ưng tung vuốt nhọn tấn công, cuối cùng cũng phát hiện được con mồi mà mình truy tìm bấy lâu.
Ngài liền nói: “Một lúc nữa nàng hãy giao nó cho ta, có biết không? Thứ đó bây giờ ta rất cần”.
Đây là việc nằm trong dự liệu, nhưng lòng tôi vẫn cảm thấy hơi giá lạnh.
Tôi khẽ lên tiếng: “Nếu như ngài cần, một lúc nữa xuống ngựa, thiếp sẽ đưa. Lão vương gia và ngài tuy là cha con, nhưng nói cho cùng vẫn chẳng giống nhau. Vương gia qua đời rồi vẫn mong rằng người phụ nữ mình yêu thương và đứa con trai thân yêu của mình đều có thể tiếp tục sống khỏe mạnh, hạnh phúc”.
Đường Thiên Trọng tỏ ra không vui, lạnh lùng đáp: “Cho nên, cả cuộc đời này, phụ thân đều sống vì người khác, chết đi rồi cũng chỉ được truy phong như một thân vương”.
Tôi gật đầu nói: “Còn ngài thì luôn muốn người mình yêu quý phải sống vì mình”.
Đường Thiên Trọng liền nói: “Điều đó là đương nhiên. Cũng giống như nàng, ta không bao giờ an tâm để nàng đến chỗ khác. Nếu như đứa trẻ đã mất, sau này ngay cả khi lâm trận ta cũng mang nàng đi theo, ngày nào nàng cũng phải ở cạnh ta, nếu như ta chết trên chiến trường, thì nhất định sẽ mang nàng theo cùng. Nếu không… ngay cả lúc chết cũng cô độc, đơn côi, vô cùng đáng thương”.
Cách suy nghĩ của ngài từ trước đến nay luôn luôn ngang ngược như vậy, chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Tôi đã không thay đổi được ngài nên cũng đành than ngắn thở dài: “Thiếp lại quá quen với đơn côi rồi. Trong cô đơn nhìn thấy người thân hoặc người mình yêu thương sống thật vui vẻ, hạnh phúc là thiếp đã cảm thấy mãn nguyện. Nếu như thiếp chết đi, ngài nhất định phải sống thật vui vẻ, hạnh phúc, như vậy thiếp mới an lòng”.
“Có ta đây, nàng không thể chết được”. Đường Thiên Trọng tức tối quay lại lườm tôi một cái, tôi cố gắng ưỡn thẳng người, mỉm cười, nhìn ngài rực rỡ như ánh mặt trời chói lóa giữa mùa hè.
Khi ngài an tâm quay lại phía sau, hiệu úy Trương vội vã cho ngựa tiến lên định nói điều gì đó.
Tôi nhìn thấy sự lo lắng, bất an trong đôi mắt của hiệu úy Trương, liền lắc đầu ra hiệu.
Khi yêu một người, đương nhiên phải hy vọng người đó sống thật hạnh phúc, chứ không phải trở thành họa thủy liên lụy đến người ta.

Ánh mắt của hiệu úy Trương long lanh, vội vã quay đầu đi, bình thản như không óc chuyện gì, dụi mắt như thể bị tuyết bay vào mắt vậy.
Tuyết vẫn tiếp tục rơi không hề ngừng nghỉ.
Một ngày đầu năm thế này quả nhiên không phải ngày lành tháng tốt gì hết.
Tiếng pháo lác đác vang lên, truyền trong gió cũng trở nên thê lương, ảm đạm.
Cái được gọi là mưa sương bão tuyết, băng giá căm căm cũng chỉ là trời đất khoác lên mình một chiếc áo tang màu trắng, khóc thương cho sự ra đi của ai đó mà thôi.
Bàn tay ôm chặt lấy thân người ngài đã dần dần lỏng ra, tê dại, mất hết cảm giác, tôi chỉ biết dựa vào tưởng tượng của bản thân, nhớ lại thân hình mà tôi đã nằm cạnh biết bao đêm trước kia, cao lớn thế nào, to rộng đến đâu và mạnh mẽ ra sao.
Tôi cảm khái than dài: “Thiên Trọng, thiếp thật sự muốn sinh một bé trai, một bé gái nữa cho ngài”.
Đường Thiên Trọng liền nói: “Đợi khi nào sức khỏe nàng hồi phục, chúng ta sẽ nhanh chóng có những đứa con khác thôi. Sinh ra đứa bé trai phải giống như ta, sinh đứa bé gái… ừm, cũng phải giống như ta mới được. Nếu mà giống nàng yếu ớt, bệnh tật suốt ngày thế này tương lai nhất định sẽ phải chịu uất ức, ta không yên tâm được”.
Lồng ngực tôi tức khí, vô cùng bí bách, tôi nỗ lực hít không khí vào trong, vậy mà cảm giác lá phổi của mình chẳng nhận được chút khí nào. Mấy sợi tóc rơi xuống khỏi chiếc mũ lông, bay bay trong gió, càng ngày càng khiến đôi mắt tôi thêm mơ hồ, ngay cả tâm thần cũng trở nên hoảng loạn, bên tai tiếng gió lúc ào ào réo rắt, lúc lại im lìm vô thanh.
Tôi mỏi mệt ôm lấy ngài, hai tay từ từ rơi xuống, tựa sát vào lưng ngài nói: “Thiên Trọng, thiếp mệt quá, muốn ngủ một lát”.
Đường Thiên Trọng liền vội vã nói: “Đừng ngủ. Trời lạnh giá thế này, cẩn thận không nhiễm phong hàn đó. Hơn nữa ngồi trên lưng ngựa rất sóc, làm sao mà ngủ được”.
Tôi thì thầm lên tiếng: “Mấy ngày nay, thiếp không được ngủ an lành chút nào. Thiếp phải ngủ một lát, chỉ một lát thôi”.
Đường Thiên Trọng dường như đang nói gì đó, nhưng tôi chẳng thể nào nghe rõ được nữa.
Từ từ cúi đầu xuống, hai tay chẳng còn chút sức lực nào buông xuôi hai bên.
Trong màu trắng tang thương, chiếc áo lông vẫn không ngừng bay bay trong gió.
Chiếc đai lưng vẫn buộc chặt tôi lại với thân thể ngài, vẫn ghé sát thân thiết vô cùng, khiến tôi cảm thấy an tâm hơn lúc nào hết.
Tôi hoảng hốt nhớ lại một câu nói của Đường Thiên Trọng.
Ngài nói: “Thanh Vũ, nàng mãi mãi không bao giờ biết, ta còn yêu nàng nhiều hơn những gì nàng có thể tưởng tượng được”.
Thật ra, ngài đã lầm.
Tôi hoàn toàn thấu hiểu.
Đường Thiên Trọng, ngài mãi mãi không bao giờ biết, thiếp còn yêu ngài nhiều hơn những gì ngài có thể tưởng tượng được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui