Chương 23: Đừng oán gió xuân, hồng nhan một mình than thở
Rất lâu sau, khi mở mắt ra, trước mắt tôi vẫn là khoảng không đen tối. Thân thể lúc này đã không còn cảm nhận thấy đau đớn, có điều cảm giác tê dại như thể không còn là của bản thân mình nữa vậy. Lúc này tôi đã không còn ở trong miếu sơn thần nữa.
Có lẽ, đó là nơi các tướng lĩnh bàn bạc chiến lược trong doanh trại. Còn tôi, sau khi bị chủ tướng của bọn họ chà đạp xong, chắc hẳn đã bị vứt vào một góc sơn động hoang vu, bẩn thỉu nào đó.
Có ánh lửa chập chờn phía trước, cả sơn động lại càng u tối hơn.
Nằm trong một chiếc chăn bông cũ rách, tôi chớp mắt mấy lần liền mới nhận ra người bước vào chính là Đường Thiên Kỳ.
Hắn mang theo một khay thức ăn, lặng lẽ đứng cạnh quan sát tôi.
Tôi cũng im lặng ngước mắt lên nhìn hắn, nằm đờ ra như người đã chết, chẳng thèm căm hận, mắng nhiếc, chửi rủa nữa.
Một lúc lâu sau, hắn khom người xuống, bê bát canh gà lớn cùng với bát thuốc bổ dưỡng từ trên khay thức ăn xuống, đặt bên cạnh tôi, khẽ tiếng nói: “Đã cầm máu rồi, đại phu trong doanh trại nói cô sẽ không chết đâu. Mau ăn đi. Ăn xong còn có sức lực. Đến lúc đó ta sẽ cho cô đánh, đá thoải mái cho hả giận”.
Hắn đã nói sai. Thật ra, tôi còn muốn đâm hắn vài kiếm, chém hắn vài đao nữa.
Thế nhưng sau cùng tôi cũng chỉ tê dại nhìn hắn rồi nói: “Nhị gia, nhìn đằng sau ngươi đi”.
Đường Thiên Kỳ quay đầu lại. Trống trải không có gì, chỉ có mỗi vách núi lạnh lẽo với những bụi rêu ướt át mà thôi. Trong sơn động này, từng ngọn cây sợi cỏ đều tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
Tôi nhẫn nại nói tiếp cùng hắn: “Nhị gia, ngươi không nhìn thấy gì sao? Đứa bé trai đang đứng ngay sau lưng ngươi, gọi ngươi là thúc phụ đấy”.
Đường Thiên Kỳ vội vã cúi đầu xuống nhìn, phẫn nộ nhíu chặt đôi mày lại quát: “Cô đừng ăn nói linh tinh. Cái thai đó…”
Hắn lại cúi thấp đầu hơn, thân người khẽ run lên rồi tiếp tục nói: “Lúc thai nhi bị bật ra vẫn còn đang sống, có điều một lúc sau không động đậy gì nữa. Ta đã gói nó vào trong một chiếc yếm nhỏ, đặt trong một chiếc hộp gỗ thơm, đưa tới chỗ của hoàng huynh rồi”.
Tôi dường như chỉ muốn thét lớn, nắm chặt chỗ tóc trước ngực mình, ra sức giựt, rồi lại giựt. Trong tay cầm không ít sợi tóc bị giựt đứt mà da đầu vẫn chẳng thấy đau chút nào.
Tôi nhìn hắn mỉm cười, giọng nói lạc hẳn đi: “Sẽ có báo ứng đấy, Đường Thiên Kỳ. Sẽ có một ngày, cũng có người dùng hộp gỗ thơm đặt đứa con của ngươi trong đó rồi gửi đến cho ngươi thôi. Nhất định ngày đó sẽ đến”.
“Ngày đó đến từ lâu rồi”. Đôi mày của Đường Thiên Kỳ lại cau chặt. “Đây chính là… báo ứng của Đường Thiên Trọng”.
Tôi nheo nheo mắt, đầu đau như búa bổ.
Đường Thiên Kỳ đứng bật dậy, đi đi lại lại trong sơn động một hồi rồi phiền não nói: “Ta biết cô căm hận ta vô cùng, thế nhưng chí ít ta cũng đã gọi đại phu trong doanh trại đến giữ lại mạng sống cho cô. Cô có biết mẫu thân của Đường Thiên Trọng đã làm như thế nào không?”
Chính là vị vương phi Nhiếp chính vương tính tình cương liệt, chết trong bí ẩn đó sao?
Tất cả mọi ấn tượng của tôi về vị vương phi này đều có được nhờ đoạn đối thoại giữa Đường Thừa Sóc trước lúc chết với Tuyên thái hậu.
Một người phụ nữ vô cùng yêu chồng, một người phụ nữ tự tôn và cương liệt, một người phụ nữ không có được tình yêu thì quyết đạp đổ cho bằng được.
Đường Thiên Kỳ nghiến răng ken két, tiếp tục nói: “Đường Thiên Trọng vì cái chết của con tiện nhân ấy khi tranh giành, đánh ghen với Tuyên thái hậu trong cung mà căm hận hai mẹ con Tuyên thái hậu trong hơn mười năm nay. Thế nhưng huynh ấy không thử suy nghĩ xem, vị mẫu thân đó của mình lúc còn sống đã làm bao điều ác? Thê thiếp của phụ thân lúc còn trẻ không hề ít, tại sao tất cả đều không giữ lại được cốt nhục của mình? Phá thai, hạ độc, phục quỳ, dùng trượng dài đánh cho đến chết, con tiện nhân ấy không biết đã hại chết bao nhiêu mạng người. Mẫu thân của ta thông minh, sau khi mang thai ta liền quay về nhà mẹ đẻ, gần đến ngày sinh mới hồi phủ, nên mới có thể giữ được tính mạng cho ta. Thế nhưng ba năm sau, người lại mang thai, bị con tiện nhân kia dùng một bát thuốc phá thai hại chết, một xác hai mạng. Bọn họ hiếp đáp ta còn nhỏ không hiểu chuyện, bắt ta phải nhận con tiện nhân đó làm mẫu thân, gọi Đường Thiên Trọng là ca ca, nhưng hoàn toàn không biết nhũ nương đã nói cho ta biết mọi chân tướng từ lâu. Đường Thiên Trọng đợi chờ thời cơ trả thù đã mất hơn mười năm trời, ta từ khi hiểu chuyện cũng luôn đợi chờ ngày này”.
Ta hại người, người hại hắn, hắn lại hại ta.
Loằng ngoằng, rắc rối, không ngờ trong gia đình đế vương này lại ẩn chứa biết bao nhiêu ân ân oán oán.
Đường Thiên Trọng không thể trốn thoát, Đường Thiên Kỳ cũng chẳng thể rũ bỏ.
Bọn họ chỉ nghĩ tới trung hiếu tiết nghĩa, khí khái nam nhi của bản thân, những gì họ nhận được là tự chuốc lấy.
Thế còn tôi thì sao? Còn đứa con của tôi thì sao?
Tại sao mối hận thù của bọn họ lại bắt chúng tôi phải gánh chịu?
Tôi nở nụ cười thê lương, khẽ cất tiếng nói: “Tốt nhất ngươi hãy đâm ta một nhát cho chết luôn, còn không, nếu ta lại có con, nói không chừng khi nó trưởng thành sẽ lại nhớ đến người mẹ và ca ca đã bị ngươi hại mà tìm đến vị thúc phụ như ngươi để báo thù đấy”.
Đường Thiên Kỳ ngây người ra rồi nói: “Ta không hề muốn giết chết cô. Thế nhưng Thiên Trọng…”
Hắn do dự một lúc rồi nói tiếp: “Thật ra, huynh ấy đối với ta không hề bạc. Thế nhưng chuyện này sớm muộn gì huynh ấy cũng sẽ biết, đến lúc đó huynh ấy nhất định sẽ không buông tha cho ta. Huống hồ chi trước khi qua đời, phụ thân dặn dò ta nhiều lần phải trợ giúp Thiên Tiêu ca ca bảo toàn hoàng vị, nên cũng đành phải có lỗi với huynh ấy mà thôi”.
Tôi đã hoàn toàn bừng tỉnh. Thì ra một nước cờ khác của Đường Thiên Sóc chính là Đường Thiên Kỳ. Cho dù Đường Thiên Trọng có thể dự liệu trước Định Bắc vương Vũ Văn Khởi có thể trở mặt thành thù, nhưng không bao giờ ngờ được chính người đệ đệ ruột thịt mà mình hết mực thương yêu cũng quay lưng phản bội.
Trong sơn động không có gió, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Cảm giác lạnh lẽo dâng trào trong cơ thể, lặng lẽ truyền tới mọi tế bào, ngóc ngách trong thân thể tôi, đau đớn như cắt da cắt thịt, ngay cả xương cốt cũng như đông cứng thành băng tuyết.
Tôi miễn cương nhếch miệng cười: “Ngươi cảm thấy có lỗi với ngài, chắc không chỉ mỗi chuyện đã giết chết đứa con của ngài thôi đúng không?”
Đường Thiên Kỳ im lặng một hồi lâu, không hề đưa lời phủ nhận. Tiếp đó hắn nói: “Ta đã lấy danh nghĩa của Thiên Tiêu ca ca chuyển lời đến huynh ấy, nếu như mùng một đầu năm không nhìn thấy huynh ấy xuất hiện trên đỉnh Khốn Long, huynh ấy sẽ nhanh chóng nhận được một đại lễ mừng xuân mới”.
Tuy rằng trong mắt người khác, Đường Thiên Trọng là con người lòng dạ sắt đá, thì tôi cũng không dám tưởng tượng, lúc nhận được thai nhi năm tháng đã thành hình của chính mình, ngài sẽ đau đớn đến độ nào.
Hoặc giả, ngài chẳng còn bất cứ biểu hiện nào nữa, chỉ lạnh lùng đứng ở đó với thân hình cao lớn, cô đơn của ngài, sẽ lặng im nghĩ tới hồ sen của chúng tôi, Đình sen nơi chúng tôi ở và cả Liên Nhi chẳng thể nào gọi cha mẹ nữa.
Năm sau khi hồ sen rực rỡ nở hoa, chúng tôi cũng chẳng thể nào nhìn thấy Liên Nhi của chúng tôi được.
Có lẽ, ngài cũng chẳng thể nào nhìn thấy tôi được nữa.
Tôi miễn cưỡng ngồi dậy, gật đầu nói: “Đại lễ mừng xuân mới mà ngài nhận được chắc hẳn chính là thi thể của ta đúng không?”
Đường Thiên Kỳ nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt. Do dự một hồi hắn lại nói thêm: “Huynh ấy… chắc chắn sẽ tới thôi. Đối với huynh ấy mà nói ngươi… quá là khác biệt. Ta chưa bao giờ ngờ rằng một con người như huynh ấy lại có thể yêu thương một người phụ nữ đến mức cuồng dại như vậy. Trong mắt mình, huynh ấy luôn luôn chỉ nhìn thấy quyền lực, ngay cả người đệ đệ ruột thịt là ta cũng chỉ là một công cụ áp chế với huynh ấy mà thôi. Thật không ngờ, huynh ấy lại vì ngươi mà chịu bỏ ra một nửa binh quyền trong Thụy Đô, lại còn bỏ lỡ mất cơ hội thu phục nhà họ Trang đáng giá ngàn vàng kia”.
Ánh mắt của hắn bắt đầu mơ màng đi: “Nếu như tất cả cấm vệ quân vẫn còn nằm trong tay của huynh ấy, Hoàng thượng chưa chắc đã có cơ hội trốn khỏi Thụy Đô. Nếu nhà họ Trang hàng phục trước huynh ấy, cho dù Hoàng thượng có sự tương trợ của Định Bắc vương cũng chẳng thể nào cứu vãn được tình thế. Hồng nhan họa thủy mà người đời vẫn nói chắc chính là ám chỉ những người phụ nữ như ngươi. Nhà họ Trang vì ngươi mà toàn gia chết thảm. Đường Thiên Trọng cũng vì ngươi mà rơi vào cảnh khốn cùng… Ha ha, nếu như không phải ngươi, e là lúc này Đường Thiên Trọng đã oai nghiêm ngồi lên ngai vàng trong điện Kim Loan, thực hiện được giấc mộng đế vương bao năm nay của mình rồi”.
Tôi im lặng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Dù có là hồng nhan họa thủy tệ hại đến mức này, tôi cũng chưa bao giờ làm hại hắn, nhưng lại bị hắn hại đến mức sống không được mà chết cũng chẳng xong, có lẽ như như vậy mà sống nốt phần đời thê thảm còn lại của mình.
Nói cho cùng hắn vẫn bất an, ho khan mấy tiếng rồi nói: “Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần hôm đó Đường Thiên Trọng xuất hiện, ta sẽ giao lại ngươi cho Hoàng thượng, không để ngươi phải chịu uất ức đâu”.
Đợi đến khi Đường Thiên Trọng xuất hiện trên đỉnh Khốn Long gì đó, đợi đến khi ngài bị bọn họ bày mưu giết chết, tôi sẽ bị giao lại cho Đường Thiên Tiêu.
Tôi gần như muốn cười bật thành tiếng.
Mục đích duy nhất Đường Thiên Tiêu đưa tôi đến nơi này chính là lợi dụng tôi để đoạt lấy tính mạng của Đường Thiên Trọng.
Lợi dụng xong rồi, trong bụng tôi thậm chí cũng chẳng còn nghiệt chủng khiến cho bọn họ chướng mắt, nên có thể được giữ lại bên ngài, hoặc ban tặng ột thần tử nào đó. Mưu toan thật tuyệt hảo, như ý biết bao!
Tình yêu của đế vương không những rẻ mạt, mà ngay đến tình bạn của đế vương cũng chẳng đáng một xu.
Tôi liền hỏi Đường Thiên Kỳ: “Tại sao phải hao công tổn sức chuyển ta đến chỗ ngươi để động thủ? Đường Thiên Tiêu trực tiếp đem ta uy hiếp Đường Thiên Trọng không phải càng tốt hơn sao? Ngươi tiếp tục có thể làm nội gián cho Hoàng thượng, thừa cơ đoạt đi tính mạng của ngài ấy, không phải càng tuyệt diệu hơn sao?”
Đường Thiên Kỳ cúi đầu xuống, khuôn mặt đỏ bừng lên, phẫn nộ lớn tiếng: “Cô không cần phải nghĩ chúng ta vô tình vô nghĩa đến mức độ đó. Hoàng thượng hoàn toàn không thể ra tay với cô được. Đỉnh Khốn Long… ta cũng sẽ không tới”.
Cuối cùng, tôi cũng bật cười thành tiếng.
Quả nhiên là có tình có nghĩa.
Đường Thiên Tiêu thích tôi cho nên không nhẫn tâm ra tay, bèn chuyển tôi cho Đường Thiên Kỳ để hắn có thể báo thù Đường Thiên Trọng, để rửa hận cho người mẹ và đệ đệ đã chết của mình.
Đường Thiên Kỳ hại chết đứa con của hai chúng tôi, mối căm hận đáng sợ khắc ghi trong tim hắn bao năm nay giải trừ được quá nửa, lại niệm tình huynh đệ bao năm, cho nên chỉ để Đường Thiên Tiêu đem quân đi sát hại huynh trưởng của mình.
Tôi bật cười rồi nói với Đường Thiên Kỳ: “Các ngươi đâu có vô tình vô nghĩa chứ? Đợi đến khi Đường Thiên Tiêu ngồi vững trên ngai vàng của mình, bảo hắn thưởng cho ngươi lá cờ “nghĩa trượng tình thâm” treo giữa phòng khách nhà ngươi, để mọi người ngày ngày thấy được ngươi đã giữ đạo nghĩa tình thâm với vị huynh trưởng của mình như thế nào. Ta cũng sẽ tặng Hoàng thượng một bức thêu mấy chữ… “tình vững như vàng”, ngươi nói xem có tốt không? Đợi khi nào phần mộ của ta và Đường Thiên Trọng mọc cỏ xanh, mỹ danh “tình thâm nghĩa trọng” của hai ngươi chắc cũng truyền đi khắp thiên hạ rồi cũng nên”.
Đôi môi của Đường Thiên Kỳ khẽ run lên, một lúc sau mới nói: “Đường Thiên Trọng cũng chưa chắc đã chết. Chỉ cần huynh ấy không xuất hiện ở đỉnh Khốn Long, lúc đó vẫn khó lòng phân định được thắng thua”.
Tôi mỉm cười nói: “Vậy làm sao được. Nếu như ngài không tới đó, lại khiến ngươi phải uất ức gánh thêm tội danh giết chết chị dâu, không phải sẽ làm hỏng mất danh tiếng có tình có nghĩa của ngươi sao?”
Đường Thiên Kỳ cuối cùng không nói thêm bất cứ lời nào nữa, cau chặt đôi mày rồi quay người bước nhanh ra khỏi sơn động.
Đợi hắn đi khuất, nụ cười của tôi cũng tan biến vào không khí lạnh lẽo phía trong động, khuôn mặt lạnh giá như thể đang kết mấy tầng băng vậy.
Đưa tay lên sờ, nước mắt đầm đìa đầy mặt.
Tôi đã khóc rồi sao?
Đau đớn như đứt từng khúc ruột, lâm vào hiểm cảnh, lại còn liên lụy đến oan gia tiền kiếp mà dù thế nào cũng quyết không từ bỏ, tôi bất đắc dĩ phải đi vào cạm bẫy đã được chuẩn bị để đẩy ngài vào chỗ chết.
Tương lai phía trước mịt mù, lại càng không biết được sống chết ra sao.
Thế nhưng dù đau lòng đến đâu thì bây giờ cũng không phải là lúc để khóc lóc.
Nói cho cùng tôi vẫn chưa chết, Đường Thiên Trọng cũng vẫn chưa chết.
Tuy rằng chắc hẳn không sống được lâu nữa, nhưng tôi cũng không thể giương mắt nhìn ngài vì chết vì mình.
Tôi khẽ nhích thân thể nặng trĩu của mình, nhìn vào bộ y phục được nhét trong tấm chăn bông rách nát. Tôi lờ mờ nhớ lại sau khi phá thai nhi của tôi, Đường Thiên Kỳ đã gọi một người phụ nữ đến giúp đỡ lau rửa thân người cho tôi. Thế nhưng y phục của tôi vẫn còn dính đầy vết máu, chỉ thay cho tôi mỗi chiếc quần trong cùng đã bị ướt đẫm máu tươi. Trong doanh trại phụ nữ cực kì ít, chắc rằng chẳng dễ dàng gì tìm y phục cho tôi thay đổi.
Huống hồ chi, đối với Đường Thiên Kỳ mà nói, có thể mang được bát canh gà với bát thuốc bổ tới đây đã là có lòng lắm rồi. Có lòng làm một nhị công tử nhà họ Đường có tình có nghĩa.
Dạ dày lúc này trống rỗng, nhưng tôi mỏi mệt, đau đớn đến mức không còn chút cảm giác nào. Mới trong khoảng thời gian ngắn, bụng tôi đã không còn cảm giác thai nhi cựa quậy hân hoan như trước đó, toàn thân lạnh giá như người đã chết.
Thế nhưng tôi vẫn bóp chặt mũi, uống hết sạch bát thuốc bổ Đường Thiên Kỳ mang tới, sau đó cũng uống cạn hết bát canh gà. Chỉ hận số nước xương đó không thể nhanh chóng biến thành dinh dưỡng để tôi hồi phục ngay tức khắc. Một canh giờ sau, cuối cùng hai chân tôi đã có thể cử động được, tựa vào vách đá chậm chạp đi ra người cửa.
Đúng như tôi dự liệu, bốn tên thị vệ mà Đường Thiên Kỳ sai giám sát vẫn còn đứng canh ngoài động.
Tôi hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn sơn cốc và cả những lều trại dựng trong sơn cốc này, dõng dạc nói với bọn người kia: “Nói với Đường Thiên Kỳ rằng, nếu như không muốn ta chết đi trước ngày mùng một Tết, thì mau chuẩn bị thức ăn, thuốc, nước nóng, củi khô, chăn màn khô ráo và cả y phục để ta thay đổi nữa”.
Tên thị vệ dường như vô cùng kinh ngạc, liền nói: “Ngươi yêu cầu nhiều thế?”
Tôi ngước mắt lên, nhoẻn miệng nhìn bọn chúng cười nói: “Nhị gia các ngươi là người có tình có nghĩa nhất mà, hắn sẽ không cảm thấy ta yêu cầu nhiều đâu”.
Nhìn thấy tôi cười, tên lính canh nhất thời thất thần, lặng đi một lúc, sau đó quả nhiên đi bẩm báo. Đến tầm chiều tối, ngoại trừ củi khô, hắn mang đến một bao đồ lớn tướng.
“Nhị gia nói, ở đây là trên núi, lại giữa doanh trại binh lính, có nhiều đồ không tiện chuyển đến. Mấy thứ như nước nóng thì mời cô nương tự mình làm”.
Lúc mở ra xem, bên trong quả nhiên có chăn màn khô ráo, áo bông ấm áp, hai chiếc nồi nhỏ, một nồi sắc thuốc, mấy bao thuốc và một vài thực phẩm như gạo trắng, táo đỏ.
Với những kẻ luôn tự coi mình là người thuộc chính phái như Đường Thiên Kỳ, một khi đã cảm thấy có lỗi với ai, trong lòng chắc chắn không vui vẻ gặp mặt quá nhiều, để tránh bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ tới tội ác của mình.
Mẫu thân của Đường Thiên Trọng tuy đã hại chết mẫu thân và người huynh đệ tỷ muội chưa kịp ra đời của Đường Thiên Kỳ, thế nhưng Đường Thiên Trọng vẫn luôn đối xử với hắn rất tốt, tôi lại càng chẳng có oán thù gì với hắn, vậy mà bị hắn giày vò đến mức độ này, lại còn làm một quân cờ sống dở chết dở trong tay hắn, nếu như những yêu cầu đưa ra không quá đáng, đương nhiên hắn sẽ nỗ lực đáp ứng coi như bù đắp một phần.
Mấy tên lính canh nhìn thấy chủ nhân của chúng đối xử với tôi khá kính trọng, nên cũng không dám ngạo mạn, hung dữ, cũng ra tay giúp tôi nhóm lửa, lấy một thùng nước lớn vào cho tôi dùng dần.
Dùng nước nóng rửa qua thân thể, giặt sạch y phục, rồi quay vào nằm trong chiếc chăn ấm áp, dày dặn kia, tôi quả nhiên cảm thấy cơn lạnh trong sơn động này cũng giảm đi phần nào. Còn điều tôi muốn chính là nhanh chóng hồi phục sức khỏe, để có thể thừa cơ trốn thoát ra ngoài.
Nồi, bếp đương nhiên được đặt ở trong sơn động.
Tôi chỉ giả vờ vô tình, mỗi lần dùng củi khô nấu cháo, sắc thuốc, để vương đôi chút nước lên đống củi, củi ướt khi cháy sẽ tạo ra làn khói mịt mù làm cho sơn động trở nên mờ ảo.
Sơn động này nằm ở sườn núi, xung quanh toàn là rừng núi, thường ngày không dễ để ý, nhưng nếu có hiệu lệnh phát ra, binh mã tập trung quanh núi sẽ tập trung lại không để ột con ruồi thoát khỏi vòng vây. Đây chính là nguyên nhân mà Đường Thiên Kỳ giam lỏng tôi tại đây.
Nhìn từ phía trên xuống, thỉnh thoảng cây cối xuất hiện một vài cột khói không có gì kỳ lạ, nhưng nếu như nhiều ngày liền nhìn thấy khói bốc lên ở cùng một chỗ, người có lòng nhất định sẽ nhận ra điều bất thường.
Tôi đã biết rõ đa số binh lính ở Ly sơn này đều là thân tín của Đường Thiên Kỳ. Thường ngày Đường Thiên Trọng đều đích thân điều động, thống lĩnh hơn mười vạn đại quân ở doanh trại cách đây khá xa. Đường Thiên Tiêu đưa tôi về bên kẻ địch, nhưng lại đưa đến chỗ của Đường Thiên Kỳ, đương nhiên là đã biết tôi sẽ bị “tai họa giáng xuống, không kịp trở tay” này từ trước.
Từ trước đến nay Đường Thiên Trọng hành xử mọi việc đều thận trọng, cũng chưa chắc không đề phòng trước người đệ đệ ruột thịt của mình. Hiện nay, tôi chỉ mong trong doanh trại này có kẻ thân tín của Đường Thiên Trọng, chú ý đến điều bất thường, có thể cứu tôi ra ngoài trước hôm giao thừa, vậy thì cạm bẫy ở đỉnh Khốn Long không công tự bại.
Tôi cố gắng ăn thật nhiều những loại canh khác nhau, ra sức bồi bổ lại sức khỏe cho bản thân, quả nhiên thân thể cũng hồi phục đôi chút, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy trống trải, buồn chán vô cùng.
Những y phục mà Đường Thiên Kỳ sai người tìm về cho tôi đều là những chất vải tầm thường, nhưng cũng khá mềm mại. Hằng ngày, ôm chân tựa vào vách sơn động nhìn mặt trời mọc lên từ phía Đông, sau đó từ từ chuyển động sang phía Tây, dần dần tôi quay trở về với bóng đêm đáng sợ kia, tôi lại lặng lẽ ngồi trong bóng đêm, không dám nghĩ tới thai nhi đã mất, lại càng không dám nghĩ tới nỗi bi thương Đường Thiên Trọng không tìm được tôi, liều mình lao vào cạm bẫy nguy hiểm kia.
Còn bản thân tôi sẽ lâm vào tình trạng thế nào, tôi lại chẳng hề để tâm.
Tôi cảm thấy vô cùng, vô cùng trống trải.
Cho dù ở nơi nào, cho dù là sống hay chết, cho dù là già nua hay xấu xí cũng chẳng quan trọng với tôi nữa.
Tôi chỉ cần… ngài có thể sống một cách vui vẻ, hạnh phúc. Đường Thiên Trọng có thể sống vui vẻ, hạnh phúc, sẽ không vì tôi mà chết.
Nếu như số phận đã định sẵn, tôi thật sự là hồng nhan họa thủy, người duy nhất tôi muốn bị tai họa giáng xuống chính là bản thân mình.
Tôi hoàn toàn không có cơ hội lấy được chút tin tức nào từ miệng những tên lính canh ngoài kia. Thế nhưng sau cùng tôi cũng biết, cái ngày bầu trời ngập đầy những đám mây đen chính là ngày giao thừa.
Giao thừa.
Đám binh lính gần đó ôm lấy nhau, run rẩy toàn thân, than thở: “Không biết cuộc chiến còn kéo dài đến lúc nào, năm nay lại phải đón Tết ở nơi rừng sâu núi thẳm này rồi”.
Những ngày tháng sống không ánh mặt trời thế này, tôi chỉ còn biết nằm gọn trong chăn bông, run rẩy thân người.
Không có ai đến cứu tôi hay sao?
Đường Thiên Trọng… sau cùng sẽ bị người đệ đệ ruột thịt ngoài mặt ôn hòa, khiêm nhường lừa phỉnh, mà vẫn chưa nghi ngờ hắn chăng?
Chỉ dựa vào bản thân, tôi làm sao có thể trốn thoát khỏi doanh trại thiên binh vạn mã này để đến nói với ngài rằng, đừng có tới đỉnh Khốn Long, tuyệt đối không được tới đỉnh Khốn Long.
Thiên Trọng, Thiên Trọng, thiếp không muốn ngài chết!
Đã vậy còn chết một cách oan ức vì bị người khác giăng bẫy!
Cơn gió lạnh trong nơi rừng sâu núi thẳm này rít lên mạnh mẽ, lạnh giá, lá cây kêu lên xào xạc, mang tới cho người ta cảm giác thê lương, ảm đạm tột cùng.
Hôm nay chính là giao thừa sao?
Hôm nay chính là giao thừa thê lương, ảm đạm, đáng sợ nhất mà tôi đã từng trải qua trong cuộc đời.
Nuốt hết nỗi niềm vào trong, tôi cố gắng hít thở thật sâu, thật đều đặn, bình ổn lại cảm xúc thê lương dâng trào trong người.
Lúc này, tôi đột nhiên nhớ đến lời nói của Đường Thiên Trọng. Ngài nói, tôi sống là người của ngài, chết cũng là ma của ngài. Nếu như ngài chết, cũng tuyệt không từ bỏ tôi.
Con người này háo thắng, bá đạo, chẳng cần biết đến người khác, chỉ cho phép tôi được ở bên đúng một mình ngài, sống ở cùng bên nhau, chết cũng phải gắn liền, không bao giờ xa cách.
Thật ra như vậy cũng chẳng có gì không hay.
Trước kia tôi cũng đã từng nói, nếu như ngài chết đi, tôi sẽ cùng chết theo ngài.
Cho dù ngài chết thật oan uổng, nhưng có tôi ở bên, chắc cũng không đến mức cô đơn, khó chịu lắm đâu.
Nghĩ vậy trong lòng tôi cũng cảm thấy thanh thản hơn nhiều, trái tim đang quặn thắt cũng dần dần thoải mái hơn, bỗng tôi lại ngửi thấy mùi hương hoa mai từ đâu truyền tới.
Thật sự không biết giữa chốn doanh trại hoang vắng này lấy đâu ra hoa mai.
Một con người phiêu linh, lòng dạ đã chẳng còn bất cứ hy vọng, mong mỏi gì nữa, tuy miệng không than thở thảm thiết, nhưng vẫn cứ âu sầu ảo não tột cùng.
Trên thế gian này, mười người có đến tám, chín là không được như ý, không được như mơ. Trước kia, tôi được Trang Bích Lam hết lòng yêu thương, giờ đây lại có Đường Thiên Trọng đồng sinh đồng tử, còn gì hối tiếc nữa chứ?
Chỉ có điều không thể gặp mặt Đường Thiên Trọng một lần sau cùng.
Không biết người thô kệch không hiểu thơ từ ca phú như ngài rốt cuộc có hiểu được bài từ mà tôi gửi cho ngài hay không nữa?
Cầm một đôi đũa trúc trong tay, tôi gõ tinh tinh vào chiếc bát tạo nên tiết tấu, sau đó khẽ cất tiếng ngân nga:
“Cửu trương cơ, đôi hoa đôi lá lại đôi cành. Bạc tình lang, tự cổ lắm biệt li. Từ đầu chí cuối, muốn dùng sợi tơ ngọt ngào, nối liền trái tim một mối…”.
Đôi hoa đôi lá lại đôi cành, chưa chắc đã có thể thành đôi ý. Không muốn biệt li, nhưng không biết rằng sợi tơ nhung nhớ kia có níu chặt trái tim của hai người hay không.
Từ đầu chí cuối, trái tim chúng tôi vẫn gắn kết với nhau.
Trời đã vào khuya, rất lạnh. Cơn gió bắc lạnh lẽo không thổi bay được mùi hương thanh đạm thoang thoảng của hoa mai, ngược lại tiếng tinh tinh có nhịp phách kia lại quá lạc lõng, tiếng ngân nga mềm mại, êm dịu truyền đi, xé rách màn đêm lạnh lẽo, cô đơn này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...