Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Được sự quan tâm bí mật của Đường Thiên Tiêu, tuy nhìn bề ngoài Tĩnh Nghi viện trông cũ kĩ, nhưng phòng ngủ của chúng tôi lại khá mới mẻ, tinh tươm. Chiếc gương đồng trên bàn trang điểm không dính hạt bụi nào, dung mạo của tôi hiện lên rõ nét trên tấm gương đó dưới ánh sáng tinh mơ. Chưa thoa lên loại phương thức bí mật mà năm xưa Đỗ thái hậu sai người điều chế riêng cho tôi, làn da tôi vẫn mịn màng, trắng trẻo, ngũ quan đẹp đẽ, đặc biệt là đôi lông mày đẹp như dãy núi xa mà chẳng cần phải tô điểm thêm bất cứ thứ gì, đường nét thanh mảnh tự nó đã mang nét đẹp thanh nhã.
Tôi có lẽ cũng được xếp vào hàng mỹ nhân, là loại mỹ nhân có thể gây ra tai họa cho cả bản thân và những người xung quanh. Chỉ đáng tiếc đôi mắt năm xưa long lanh sóng sánh như nước chảy, giờ đây trở nên trống rỗng như chiếc giếng khô cạn nhiều năm.
Dường như bên tai tôi lại văng vẳng tiếng cười khẽ của chàng thiếu niên: “Tóc mai mềm mại mượt mà. Lông mày cong vút núi xa một màu[4], Vũ Nhi, người nào cũng nói đôi mắt của muội biết nói, nhưng ta thấy, ngay cả đôi lông mày của muội cũng biết nói chuyện đấy.”
[4]. Phỏng dịch từ hai câu thơ “Thiền quyên song mấn thu thiền dực/ Uyển chuyển song nga viễn sơn sắc” trong bài “Cảnh để dẫn ngân bình” của Bạch Cư Dị.
Mỉm cười đầy chua chát, tôi lặng lẽ chải mái tóc dài, hoàn toàn không biết được rốt cuộc bản thân sẽ phải chờ đợi đến năm nào, tháng nào mới tìm được người có thể đưa dòng suối trong trở lại đôi mắt và trái tim trống rỗng vô hồn của tôi.
Ngày tháng lại tiếp tục trôi qua bình dị, giản đơn, vô sự, còn Nam Nhã Ý thì cứ lúc vui mừng, lúc buồn lo, ngày nào cũng đứng ngồi không yên.
Năm nay Đường Thiên Tiêu đã mười chín, qua độ tuổi thành hôn từ lâu rồi. Nhiếp chính vương Đường Thừa Sóc lúc đầu luôn lấy cớ đang dụng binh đối phó với Nam Sở để kéo dài thời gian. Đến nay Nam Sở đã đầu hàng, chính cục đã định, Tuyên thái hậu không muốn kéo dài thêm nữa, nhanh chóng triệu kiến mấy vị thiên kim tiểu thư của các vị trọng thần trong triều đình, để tỏ rõ việc lập hậu là chuyện đương nhiên phải làm.
Quan hệ giữa Đường Thừa Sóc và Tuyên thái hậu vô cùng mật thiết, thậm chí còn truyền cả tin đồn có tình ý ám muội cùng nhau, đến lúc này đã chẳng thể nào ngăn chặn được. Cho nên vấn đề lúc này, chẳng qua chỉ là lập ai làm hoàng hậu mà thôi.
Tháng tư năm Gia Hòa thứ mười, sau mấy lần bàn bạc, thương lượng, sau cùng Đường Thừa Sóc và Tuyên thái hậu đã quyết định sắc phong thiên kim của đại tướng quân Thẩm Độ là Thẩm Phượng Nghi làm hoàng hậu.
Thẩm Phượng Nghi tuy xuất thân nhà tướng, nhưng dung mạo cũng xuất chúng, nghe nói vào đêm trước khi sinh nàng, mẫu thân đã nằm mơ thấy có phượng hoàng bay tới, vì vậy khi sinh ra liền đặt tên là ‘Phượng Nghi’. Các vị thầy tướng số đều phán nàng có tướng đại phú đại quý, đến nay được sắc phong làm hậu, cũng coi như lời phán thành sự thật.
Tôi nhìn thấy Nam Nhã Ý mặt ủ mày chau, liền đưa lời khuyên giải: “Tỷ tỷ, bất kể ai làm hoàng hậu, chỉ cần người đó độ lượng, tỷ tỷ lại được hoàng thượng sủng ái, thì vẫn sẽ có cuộc sống bình an, vô ưu vô lo thôi.”
Nam Nhã Ý đang ngồi lau dây đàn, nghe thấy tôi nói vậy liền vứt khăn sang một bên, đưa tay chống cằm khẽ than thở: “Độ lượng? Thẩm Phượng Nghi, mẫu thân là em họ của Tuyên thái độ, phụ thân là đại tướng tâm phúc đã cùng với nhiếp chính vương giành được giang sơn này, muội đoán xem tính tình người ta sẽ tốt tới mức nào đây? Lúc vẫn còn ở phương bắc, tỷ thường nhìn thấy người ta ra vào hoàng cung, ngoại trừ trước mặt thái hậu và hoàng thượng ra, đã bao giờ coi trọng ai khác đâu? Sự sủng ái của hoàng thượng... chỉ dựa mỗi vào sự sủng ái của hoàng thượng, nhất định có thể bao bọc, bảo vệ được tỷ hay sao? Trừ phi...”
Tôi im lặng.
Tuyên thái hậu nhất quyết chọn Thẩm Phượng Nghi làm hoàng hậu đương nhiên không chỉ đơn giản vì tin vào số mệnh thày bói phán cho cô ấy. Đường Thiên Tiêu chấp nhận thành hôn cùng Thẩm Phượng Nghi đương nhiên cũng chẳng có liên can gì đến lòng độ lượng hay dung mạo của nàng ta. Nếu như ngài có thể chọn lựa thì Nam Nhã Ý đã trở thành phi tần được sủng ái nhất trong hoàng cung này từ lâu rồi, chứ không đem tỷ ấy giấu vào một nơi bí mật, khoảng hai, ba ngày mới tới thăm một lần như thế.
Nam Nhã Ý nói tới nỗi đau của bản thân, tâm tư lập tức rối loạn muộn phiền, bèn nhanh chân bước tới bên cửa sổ, hít sâu mấy hơi bầu không khí trong lành rồi than thở: “Thanh Vũ, muội có biết tại sao ta lại bị chọn đem tặng sang Nam Sở không?”
Không phải trước đây tôi chưa từng dò đoán, có điều ở trong chốn thâm cung này, ai mà chẳng có bí mật hay tâm sự không thể nói ra? Đôi khi biết nhiều chuyện quá cũng không phải là việc gì hay ho.

Thế nhưng nếu như tỷ đã nhắc tới, thì tôi cũng đưa lời hỏi: “À, nếu như ngay cả hoàng thượng cũng không thể bảo vệ được tỷ... phải chăng là có liên quan đến thái hậu hoặc nhiếp chính vương?”
Nam Nhã Ý lắc lắc đầu, khẽ vuốt mái tóc, cánh tay áo may bằng tơ mỏng có thêu hình hoa cúc khẽ bay bay trong cơn gió nhẹ hoàng hôn: “Đến tận bây giờ, tỷ vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tỷ nghĩ, có lẽ liên quan đến mẫu thân của tỷ. Tỷ không phải là cung nữ, huynh trưởng cũng làm quan trong triều, thế nhưng hoàng thượng không nỡ rời xa mẫu thân tỷ, nên cứ giữ mãi trong hoàng cung để phụng dưỡng. Tỷ thường xuyên đến thăm mẫu thân, chính vì vậy mà cũng thường xuyên gặp hoàng thượng... gảy đàn, ca múa, ngâm thơ, pha trà, hai người chúng tôi đã ở bên nhau vui vẻ, hạnh phúc. Thế nhưng có một hôm, tỷ vừa mới bước chân ra khỏi hoàng cung, hoàng thượng đã nhanh chóng phái thái giám đến báo rằng tỷ phải đi theo đoàn sứ thần sang Nam Sở ngay tức khắc, đoàn người này xuất phát ngay trong ngày hôm đó. Ngài còn sai người truyền cho tỷ một câu bảo tỷ phải đợi ngài.”
“Tỷ đã đợi được người. Đợi hơn hai năm trời.” Tôi mỉm cười. “Tỷ tỷ đã vì người mà chịu biết bao khổ cực, coi như là khổ tận cam lai.”
Nam Nhã Ý dịu dàng mỉm cười, thế nhưng đôi mày lá liễu khẽ chau lại.
“Tỷ biết rằng ngài luôn luôn muốn giúp tỷ, trước nay đều luôn đắn đo suy nghĩ hết lòng. Cho tới khi... sau khi đến Thụy Đô không bao lâu, tỷ nghe tin mẫu thân và huynh trưởng đều đã qua đời, coi như đã chứng minh ọi sự suy đoán của bản thân mình.”
“Qua... qua đời rồi sao?”
“Đúng thế, hai người đều qua đời rồi. Chính vào buổi tối hôm tỷ bị đưa đi theo đoàn sứ thần, mẫu thân đột nhiên phát bệnh qua đời. Ngày hôm sau, huynh trưởng cũng bị bắt vì tội thông địch bán nước, không lâu sau, huynh ấy đã chết trong ngục.” “Tại sao lại thế?”
“Tỷ không biết.” Nam Nhã Ý đưa mắt nhìn những bông hoa lê rơi rụng ngoài sân, nỗi sầu muộn mới nhạt nhòa đi vài tháng nay do được đoàn tụ cùng người yêu dấu, giờ lại dâng đầy trong đôi mắt. “Gần đây tỷ có gặng hỏi hoàng thượng, ngài đã im lặng rất lâu rồi mới nói với tỷ rằng, mối thù này, ngài nhất định sẽ báo, còn dặn tỷ không cần phải bận tâm.”
“Ngài vẫn đang bảo vệ tỷ.” Tôi mỉm cười đưa ra kết luận. Cái chết của mẹ và anh trai Nam Nhã Ý tuyệt đối không hề đơn giản, dựa trên thái độ, tình cảm Đường Thiên Tiêu dành cho nhũ nương và Nam Nhã Ý, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không ngài tuyệt đối không bao giờ ngồi im nhìn thảm kịch này xảy ra.
Nam Nhã Ý quay lại, nắm chặt lấy bàn tay của tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt tràn trề hy vọng: “Thanh Vũ, hoàng thượng nhất định có thể đoạt được địa vị mà ngài đáng phải có, đúng không nào?”
Thật ra thì tôi chẳng dám khẳng định, thế nhưng mắt nhìn Nam Nhã Ý từ Đại Chu sang Nam Sở, rồi lại từ Nam Sở đến Đại Chu đã chịu biết bao nhiêu khổ sở, đắng cay, đôi mắt hiện lên rõ nỗi hoảng sợ chẳng thể nào xóa bỏ được, nên đành đưa lời an ủi: “Hoàng thượng... tuyệt đối không phải là một người lười nhác vô dụng. Huống hồ người là con trai ruột của thái hậu, nắm đại quyền trong tay cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi.”
Nam Nhã Ý bật cười nói: “Ngài đương nhiên không phải người lười nhác vô dụng. Kể từ năm mười tuổi ngài đã được cao nhân ngấm ngầm chỉ dạy cho hết mọi binh pháp sách lược và kiếm thuật cao cường. Đừng nhìn vào dáng vẻ hàng ngày của ngài, thân thủ không hề thua kém gã Đường Thiên Trọng tự cao tự đại kia đâu.”
Tôi đan chặt mười ngón tay với tỷ, mỉm cười nói: “Đúng vậy, tỷ tỷ bấy lâu nay lo lắng mệt mỏi, giờ cũng đã đến lúc an tâm được rồi.”
Nam Nhã Ý mỉm cười, dịu dàng nhìn về phía tôi nói: “Vậy còn muội thì sao?”
“Muội hả? Muội thì sao chứ?” Tôi thản nhiên như không có chuyện gì, buông tay tỷ ra, vuốt lọn tóc trước ngực mình.
“Thanh Vũ, tuy muội không nói, nhưng người làm tỷ tỷ này chẳng lẽ lại không nhận ra trong tim muội sớm đã có ý trung nhân từ lâu rồi sao. Từ triều Nam Sở tới triều Đại Chu, muội vẫn luôn dùng phương thuốc bí truyền để che đi dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, để tránh bị ân sủng, cũng chẳng dễ chịu gì hơn tỷ. Người đó là ai? Tỷ nghĩ... chỉ cần người đó vẫn còn ở ĐạiChu, hoàng thượng nhất định sẽ giúp được muội.”

Trời đột nhiên nổi gió lớn, tấm khăn trong tay tôi cũng khẽ tuột khỏi tay, từng sợi tóc bị gió thổi bay rối trước mặt, ngay cả đôi mắt cũng bắt đầu mơ màng.
“Hoàng thượng… cũng chẳng giúp nổi muội đâu.” Tôi nhặt những cánh hoa lê rơi bên khung cửa sổ, lặng ngắm những thứ tốt đẹp sắp sửa biến mất, trái tim đau đớn từng cơn, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nói: “Hoặc là… hoặc là người ấy đã sớm lấy vợ sinh con rồi. Có điều huynh ấy nhất định vẫn còn nhớ đến muội, nhớ đến muội...”
Nhớ rằng chính tôi đã hại chàng người mất nhà tan, đi vào bước đường cùng...
Gạt hết cánh hoa, tôi đóng chặt cánh cửa sổ lại, không muốn nhìn cảnh cánh hoa lê rơi đầy ngoài sân.
Nam Nhã Ý thấy không an tâm, đứng phía sau tôi, do dự một hồi rồi nói: “Nếu như… nếu như muội có thể quên đi cuộc tình này, hai tỷ muội mình đồng tâm, cùng hầu hạ hoàng thượng, cũng là một chuyện tốt...”
Đợi chờ rồi cũng hết tuổi xuân.
Bên ngoài cửa sổ, vẫn nhìn thấy những cánh hoa lê trắng như tuyết, phủ ngập cả bạc thềm đá xanh.
Xa gần văng vẳng tiếng hót của chim đỗ quyên tiễn xuân đi, không biết đã làm lỡ dở tuổi xuân của biết bao con người?
Sau khi ngôi vị hoàng hậu của Thẩm Phượng Nghi được định đoạt, tất cả các vị thiên kim không được chọn đều trở thành mấy vị phi tần tương lai. Đương nhiên là trong việc này hàm chứa rất nhiều sách lược đắn đo của hoàng gia, đại đa số đều là con gái của trọng thần hoặc võ tướng. Nam Nhã Ý thân là con gái của thần tử phạm tội, chẳng thể nào tranh giành cùng với những người đó được, nhưng Đường Thiên Tiêu không định cứ để cho tỷ tỷ chịu uất ức như vậy. Ngài đã biến tỷ trở thành con gái của Lục đại tướng quân ở vùng biên ải, cầm theo bức họa đem nộp lên cho thái hậu.
Tôi cảm thấy hơi lo lắng bèn hỏi Nam Nhã Ý: “Liệu thái hậu có nhận ra tỷ tỷ không?”
Nam Nhã Ý liền lắc đầu nói: “Chắc là không có vấn đề gì đâu. Tỷ không phải cung nữ, phi tần trong hậu cung, mỗi lần nhập cung gặp hoàng thượng, nếu như thái hậu giá đáo, theo đúng lễ nghi, tỷ đều phải lui xuống. Huống hồ cung nữ hàng ngàn hàng vạn người, lại cách mấy năm trời, hình dáng cũng đã thay đổi đôi chút, làm sao mà thái hậu nhận ra tỷ được?” Tôi mỉm cười khổ sở: “Nếu như đã nói tỷ là con gái của Lục đại tướng quân, phải chăng sẽ đưa tỷ về phủ nhà họ Lục? Cứ ở mãi trong cung thế này, để lộ sơ hở gì thì sao?”
Nam Nhã Ý không để ý, tiếp tục kết chiếc dây đeo ngọc bội màu vàng cam, khuôn mặt tỷ gần đây hân hoan, hạnh phúc hơn nhiều, khẽ mỉm cười nói: “Con gái của Lục đại tướng quân trong truyền thuyết đó, bây giờ vẫn còn đang ở quê nhà cơ. Nghe hoàng thượng nói sau khi chỉ ý sắc phong phi tần được ban xuống, sẽ để tỷ xuất cung rồi lên xe ngựa nhập cung là xong.”
Tôi biết rõ rằng khó khăn lắm tỷ tỷ mới quay trở về được bên cạnh Đường Thiên Tiêu, khoảng thời gian bên nhau vô cùng đáng quý, cũng không dám khuyên giải, nên đành ra ngoài, dặn dò hai cung nữ mà Đường Thiên Tiêu phái tới là Tẩm Nguyệt và Ngưng Sương phải cẩn trọng, không có việc gì thì đóng chặt cửa Tĩnh Nghi viện, không được gây chuyện thị phi, càng không nên ra ngoài nói chuyện phiếm.
Một vài ngày sau, trong cung bắt đầu đồn thổi câu chuyện về mỹ nhân dưới ánh trăng năm xưa mà hiện nay Đường Thiên Trọng đang khốn khổ tìm kiếm khắp nơi, đồng thời cũng thêm thắt vào đó không biết bao nhiêu tình tiết li kì khác. Câu chuyện đi xa điểm ban đầu nhất chính là, Khang hầu giữa đêm thâm nhập vào cung Nam Sở, sau khi bị phát giác đã tình cờ gặp được tiên tử hoa sen thổi sáo dưới ánh trăng, tiên tử thấy mến mộ nét anh tuấn đẹp trai của Khang hầu nên phất tay phẩy nhẹ, đánh lui hết quân địch, cùng với ngài bay đi muôn trùng vạn dặm. Khang hầu từ đó ngày nhớ đêm mong, chưa bao giờ quên được tiên tử...
Qua lời kể của Đường Thiên Tiêu, Nam Nhã Ý nghe được một bản gần sát với sự thực nhất. Ít ra thì Đường Thiên Tiêu có thể đoan chắc rằng người mà Đường Thiên Trọng gặp được chính là một cung nữ hoặc một nữ quan chưa thành hôn có địa vị khá cao trong cung của Đỗ thái hậu, dung mạo tuyệt trần, rất giỏi thổi sáo.
Lần này tôi còn chẳng muốn làm người đứng bên nhìn chuyện nhân tình nữa, bèn lén lui ra một nơi xa, để cho đôi tai mình được nghỉ ngơi.

Tính đến nay đã ba ngày liền Đường Thiên Tiêu không tới Tĩnh Nghi viện thăm hỏi, Nam Nhã Ý tỏ ra vô cùng buồn bã, chán nản. Đến tối liền thảo bỏ hết trâm ngọc trên đầu, trước lúc đi ngủ cầm một miếng ngọc ngây người ngắm nghía, rồi tựa vào thành giường hỏi tôi: “Thanh Vũ, muội nhìn chiếc dây đeo ngọc bội này trông có đẹp không?”
Ngọc bội cửu long long lanh, sáng rực là đồ vật mà lần trước Đường Thiên Tiêu để quên tại nơi này. Nam Nhã Ý thấy chiếc dây đeo ngọc bội quá tầm thường, nên đã kết một chiếc khác màu vàng cam có hình đôi uyên ương đùa vui dưới nước, đường kim mũi chỉ rất khéo, đôi uyên ương sinh động như thật, quả nhiên là tinh tế, tuyệt đẹp.
Tôi thưởng thức một hồi rồi mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, tỷ đang hỏi muội chiếc dây này đẹp hay là đem thứ này treo bên người hoàng thượng có đẹp không?”
Nam Nhã Ý mỉm cười nói: “Có khác biệt sao?”
“Có chứ.” Tôi tiện thế đoạt lấy miếng ngọc bội đó, đặt nó lên phần eo của mình ngắm nghía. “Nếu như không định tặng nó cho hoàng thượng thì tặng uội đi, nhất định muội đeo sẽ đẹp hơn hoàng thượng nhiều.”
“Con nha đầu đáng ghét, muội cứ ở đó mà mơ đi.” Nam Nhã Ý xông tới, vừa mỉm cười cù tôi, vừa giành lại miếng ngọc bội nọ. Tôi rất sợ bị cù, bật cười lớn tiếng rồi cũng cù lại tỷ, nhìn thấy tỷ mỉm cười vui vẻ, không còn sầu muộn nữa, trong lòng cũng an tâm hơn rất nhiều.
Đúng lúc hai người chúng tôi đang chơi đùa vui vẻ nhất thì bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, giọng nói thều thào vội vã cất lên: “Cô nương, cô nương, Nhã Ý cô nương, hoàng thượng giá đáo.”
Ngay sau đó phía ngoài lại truyền vào tiếng cười khẽ khàng của Đường Thiên Tiêu: “Hai nha đầu ngốc nghếch kia, chơi đùa với nhau vui quá nhỉ.”
Chúng tôi chưa bao giờ ngờ được rằng Đường Thiên Tiêu lại có thể ghé thăm vào lúc giữa đêm thế này, vậy nên đều vô cùng kinh ngạc.
Đương nhiên lúc này chẳng thể kịp chải đầu thay trang phục khác, thầm nghĩ, ngài chắc cũng chẳng so đo chuyện này. Bây giờ chúng tôi chỉ mặc trên người những trang phục đơn giản, tôi liền mở cửa ra, cúi đầu chào: “Hoàng thượng, cuối cùng người cũng nhớ đến Nhã Ý tỷ tỷ rồi à?”
Đường Thiên Tiêu đỡ tôi đứng dậy, búng nhẹ một cái lên trán tôi rồi cười nói: “Chỉ có nha đầu ngươi là biết nói chuyện thôi. Có bao giờ trẫm dám gạt tỷ tỷ của ngươi ra khỏi đầu cơ chứ?”
Lúc tôi lui sang một bên đứng, Đương Thiên Tiêu đưa đôi mắt đan phụng nhìn về phía tôi rồi tán tụng: “Không tệ đâu. Thảo nào mà Nhã Ý thường xuyên nói với trẫm rằng ngươi trông còn xinh đẹp hơn nàng ấy. Quả nhiên là một đôi tỷ muội đẹp hơn hoa.”
Tôi đã chuẩn bị đi ngủ, đương nhiên là đã rửa sạch sẽ khuôn mặt, không còn bộ dạng tầm thường như mọi khi nữa. Nghe ngài nói vậy tôi chỉ cúi đầu xuống rồi lặng lẽ lùi sang một bên. Nam Nhã Ý mỉm cười đến nghênh tiếp: “Hoàng thượng nếu như người thích, hay là nạp luôn cả hai người bọn thiếp vào cung. Sau này nếu như hoàng thượng chán ghét cả hai người thiếp rồi thì tỷ muội bọn thiếp coi như cũng có thể nương tựa lẫn nhau, không phải chịu nỗi cô đơn vô tận trong chốn hậu cung này nữa.” Đương Thiên Tiêu đang vô cùng cao hứng, nắm lấy bàn tay của Nam Nhã Ý rồi mỉm cười nói: “Trẫm còn lâu mới làm chuyện mất hứng như vậy đâu. Cô nhóc này đã quen biết trẫm lâu như vậy mà vẫn chẳng chịu lộ rõ dung mạo tuyệt sắc, như thế đủ biết trong lòng từ lâu đã có ý trung nhân rồi. Chí ít là không hề đặt trẫm trong lòng. Cũng không biết được hai người học được chiêu này ở đâu ra? Trước kia sợ hoàng đế Nam Sở hiếp đáp hai người, bây giờ là sợ ai hiếp đáp đây?”
Nam Nhã Ý sớm đã quay trở lại với dung mạo mỹ miều, không còn bệnh tật yếu ớt khiến cho người khác chán ghét nữa, câu nói này của ngài hiển nhiên là trách tội tôi đã không tin tưởng ngài.
Nam Nhã Ý sợ ngài tức giận liền mỉm cười buộc miếng ngọc bội cửu long lên thắt lưng ngài, dịu dàng nói: “Hoàng thượng, lần này thì giữ ngọc bội cho kĩ nhé, đừng có để rơi khắp nơi thế.”
Đường Thiên Tiêu cúi đầu nhìn xuống, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: “Là do nàng làm sao? Hơn hai năm nay, tay nghề càng ngày càng tinh xảo hơn đấy.”
Ngài vừa nói vừa ôm tỷ vào lòng, đôi mắt long lanh, thắm tình. Nam Nhã Ý thẹn thùng trước ánh mắt tình tứ của ngài, nét mặt nhanh chóng lấy lại vẻ hân hoan, đôi má ửng đỏ nhẹ đặt bên vai Đường Thiên Tiêu
Lần nào Đường Thiên Tiêu cũng vội vã đến rồi lại vội vã đi, tính đến nay hai người vẫn chưa thực sự được ở riêng bên nhau mấy. Tôi bê bình trà trên tay cung nữ đặt lên bàn rồi lặng lẽ lui ra ngoài, rồi tiện tay đóng luôn cửa lại.

Lúc bước ra ngoài phòng ngoài, thái giám thân cận của Đường Thiên Tiêu là Cận Thất đang ngồi uống trà bên bàn, nhìn thấy tôi liền vội vã đứng dậy cười nói: “Thanh Vũ cô nương, hoàng thượng ngài... đang ở trong phòng của Nhã Ý cô nương?”
Tôi mỉm cười nói: “Ừm, hôm nay hoàng thượng trong có vẻ rất vui vẻ.”
Cận Thất gật đầu nói: “Đương nhiên rồi. Ngài đã bàn thảo xong với thái hậu, ngày mai lễ bộ sẽ tuyên chỉ, ngoài hoàng hậu ra, sẽ sắc phong thêm hai vị quý phi chính nhất phẩm, bốn vị tần chính nhị phẩm. Trong đó có Nhã cô nương của chúng tôi, ha ha, hoàng thượng đã tranh luận suốt một hồi lâu cùng thái hậu, nói Lục đại tướng quân công lao cao, nên sẽ sắc lập Nhã cô nương là Hiền phi.”
“Hiền phi…”
Khóe miệng của tôi bất giác nhoẻn lên.
Đại Chu áp dụng theo đúng chế độ của triều trước, dưới hoàng hậu, lập bốn phi, chín tần, chín tiệp thư, chín mỹ nhân, chín tài nhân, ngoài ra còn có bảy mươi hai người được phong làm bảo lâm, ngự nữ, thái nữ... cấp bậc sẽ phân từ chính nhất phẩm cho đến chính bát phẩm, y phục cũng theo đó mà phân biệt rõ ràng.
Với tài sắc và gia thế của mình, Nam Nhã Ý vừa nhập cung đã được sắc phong thành Hiền phi chính nhất phẩm, ngoại trừ thái hậu, hoàng hậu thì chẳng còn ai áp chế hay có địa vị cao hơn tỷ tỷ nữa, lại cộng thêm thân phận là con gái của đại tướng quân, chỉ cần hành sự thận trọng, không để xảy ra sai sót gì, thì tương lai ổn định, an nhàn, phú quý chắc chắn không phải là chuyện gì khó khăn. Còn tôi, cũng coi như có thể tìm được một nơi dung thân nương tựa vững chắc cho bản thân mình.
Cầm một chiếc túi đựng châu báu, tôi nhét vào tay Cận Thất, mỉm cười nói: “Thất công công, xin hãy nhận lấy thứ này.”
Cận Thất mở túi ra nhìn, đôi mắt bé nhỏ sáng rực lên, vội vã nhét lại nói: “Hầy, cô nương, làm sao tiểu nhân dám nhận chứ? Hiền phi của chúng tôi phúc mệnh đại phú đại quý, ngày sau tiểu nhân còn phải dựa dẫm ở chỗ Hiền phi nương nương mà.”
Tôi mỉm cười đáp lại: “Chúng tôi đương nhiên nhìn ra tấm lòng của hoàng thượng. Chỉ là hoàng thượng nhiều khi chính sự bận rộn, ngày sau có nhiều phi tần mỹ nữ hầu hạ, chưa chắc đã nhớ tới tỷ tỷ của tôi, đến lúc đó phải nhờ Thất công công có cơ hội thì nhắc nhở người đôi chút.”
Cận Thất lại cúi đầu nhìn những châu ngọc đặt trong túi, dáng vẻ lưu luyến không nỡ rời xa, mỉm cười tươi tắn cất vào trong người.
Nam Nhã Ý tính tình phóng khoáng, hào sảng, mang đậm bản sắc của người phương bắc, từ trước đến nay chẳng mấy khi để tâm đến chuyện tiền bạc, hơn nữa lâu ngày cách xa quê nhà, cũng chẳng có nhiều tiền bạc tích lũy ấy. Tôi đã nhập cung gần ba năm nay, nhận được sự ân sủng của Đỗ thái hậu, nên cũng tích lũy được không ít, giữ khư khư bên người cũng chẳng có ích gì, chi bằng mang ra lấy lòng người thay cho tỷ tỷ, cuộc sống sau này chắc cũng sẽ thoải mái dễ chịu hơn nhiều.
Ở lại uống hai tuần trà cùng Cận Thất, tôi bước ra bậc thềm ngoài cửa nhìn ra phía xa, quay đầu lại cánh cửa phòng vẫn đóng kín mít, ánh nến nhảy nhót phản chiếu những ánh sáng tươi vui trên khung cửa sổ, tràn ngập niềm vui, thỉnh thoảng bên trong còn vọng ra tiếng cười khe khẽ.
Tôi bất giác nhoẻn miệng cười, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, có vài ngôi sao đang lấp lánh tỏa sáng, ánh trăng cũng sáng trong, tròn như miếng ngọc, trong suốt tựa nước, cả bầu trời phủ một màn sương mong manh.
Hôm nay vừa tròn mười lăm? Đây đúng là ngày tốt trăng tròn người cũng được mãn nguyện. Trong lòng đột nhiên dâng trào cảm giác phiền muộn, tôi quay đầu sang hỏi Cận Thất: “Suốt dọc đường qua đây không có ai đi theo chứ?”
Cận Thất mỉm cười nói: “Đương nhiên là không rồi. Hoàng thượng chọn nơi này cho các cô nương chính là để có được sự yên tĩnh và bình an mà. Có điều sau khi sắc phong, không thể ở đây nữa rồi.”
Ngưng Sương đã hiểu ý tôi, liền cười nói: “Cô nương muốn ra ngoài tản bộ sao? Khoác thêm tấm áo bên ngoài, nô tì sẽ cùng cô nương ra ngoài tản bộ.”
Tôi nhận lấy tấm áo khoác ngoài tránh gió phòng sương từ Ngưng Sương rồi tự mình khoác lên, khẽ tiếng nói: “Hai người ở lại đây để ý xem hoàng thượng có dặn dò gì không. Một mình tôi đi ra ngoài, khoảng một lúc nữa thì sẽ quay lại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận