Thẩm Phượng Nghi từ từ nheo đôi mắt phượng, mỉm cười nói: “Ninh chiêu nghi, ngươi có biết thế nào là hình phạt cởi bỏ áo ngoài, dùng trượng dài đánh không? Ngươi không sợ hay sao?”
Cánh cửa đại điện đang mở rộng, ánh mặt trời chiếu vào, những hạt bụi nhỏ bé đang bay nhảy trong không khí, rung rinh theo nhịp điệu giống như ai đó đang nhảy múa hát ca vậy.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn những hạt bụi như đang nhảy múa kia rồi mỉm cười nói: “Hoàng hậu vẫn còn nhớ thần thiếp là một chiêu nghi sao? Lẽ nào Hoàng hậu không sợ hãi sao?”
Sắc mặt Thẩm Phượng Nghi nhanh chóng tái nhợt, phẫn nộ hét lớn: “Có sợ hay không thì ngươi sẽ nhanh chóng biết được thôi. Người đâu, mau lôi nó ra ngoài!”
Tôi vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, mỉm cười để mặc cho bọn họ lôi kéo, xô đẩy, nhanh nhanh chóng chóng lôi tôi ra khỏi chính điện thông qua cửa bên.
Lúc đi qua hành lang trong cung, vô số khóm mẫu đơn bên cạnh vẫn khoe sắc, tươi tắn trong ánh nắng. Sắc trời xanh biếc sáng trong, đặc biệt là ở hướng Đông Nam của bầu trời, trong trẻo đến mức giống như đôi mắt dịu dàng của ai đó. Bên ngoài bức tường kia chắc chắn có rất nhiều cây dây leo. Những đóa hoa bé nhỏ, trắng dịu leo lên bức tường cao đó, rồi rơi rụng đầy trên mặt đất. Dù ồn ào hay yên lặng, tất cả đều đã qua rồi! Những ngày tháng đạm bạc như trước, cũng đến lúc phải trôi đi thôi. Cố thoi thóp hơi thở tàn, đến mức ngay cả dung mạo, tính cách thật sự của bản thân cũng không dám để lộ ra, vậy thì có sống đến khi tóc bạc da mồi, liệu có thể giữ lại bao nhiêu hoài niệm? Xuân qua hoa rụng tả tơi về với bụi, về với đất, vẫn còn tốt hơn là bị người ta giẫm đạp dưới bùn nhơ.
Mấy cung nữ thân người thô kệch cao lớn tiến lên phía trước, tóm lấy tôi, cởi bỏ hết y phục bên ngoài, chỉ còn lại lớp áo trong mỏng manh, trói người thật chặt vào một chiếc ghế dài, sau đó… trượng dài mạnh mẽ giáng xuống, đập lên thân người tôi, nặng nề đau đớn, một trượng, lại một trượng, lại thêm một trượng…
Với “tay nghề” đặc biệt lâu năm của mấy cung nữ này, mỗi một trượng đều khiến tôi đau đớn thấu tim.
Mím chặt đôi môi, tôi không hề xin tha, không hề khóc lóc, thậm chí cũng chẳng thèm kêu thét, chỉ để mặc cho người ta đập lên thân thể mình hết lần này đến lần khác.
Biết bao năm nay, tôi chẳng học được thêm thứ gì ngoài khả năng chịu đau.
Nhẫn nhịn nỗi nhớ, nỗi cô độc, nhẫn nhịn một mình khóc thầm giữa đêm khuya, nhẫn nhịn trái tim đau đớn ứa máu, vậy mà ngoài mặt vẫn mỉm cười như vô sự…
Xương cốt của tôi dường như bị người ta đập nát từng cái, từng cái một, phần da thịt sưng phồng lên lại tiếp tục bị trượng dài giáng xuống mãnh liệt. Thậm chí tôi còn cảm nhận được chiếc trượng dài lúc này đang ướt đẫm máu tươi, bị gió thổi khô rồi lại dính vào lớp máu nóng ấm, ướt đẫm mới, sau đó lại bị làn gió đầu hè khẽ thổi khô đi.
Một lúc lâu sau, người cung nữ già có lẽ nhớ ra lời dặn dò của Hoàng hậu phải tra khảo ra đồng đảng, hoặc giả đang tò mò trước sự im lặng của tôi, liền bước lại gần nâng cằm tôi lên, cau chặt đôi mày truy hỏi: “Nói mau, ai là đồng đảng của ngươi? Ai đã xui khiến cho ngươi mưu hại Hoàng thượng?”
Thân thể bị trói chặt trên chiếc ghế, tôi mở miệng định nói không ngờ nôn ra một ngụm máu. Mùi mặn tanh của máu dường như truyền ra từ trong tạng phủ chứ không chỉ từ vết thương bị đánh ở miệng.
Tôi hổn hển thở, ho vài tiếng, cuối cùng cũng yếu ớt mỉm cười nói: “Nếu bà vẫn còn một chút lòng nhân từ thì hãy cho ta được chết một cách nhanh chóng, ở nơi cửu tuyền, Ninh Thanh Vũ này vẫn cảm kích vô cùng, còn về thị phi trắng đen trong việc này, đâu còn quan trọng gì nữa”.
Người cung nữ già nheo tịt mắt lại, khóe mắt khẽ giật vài lần. Bà cúi người xuống, mỉm cười khiến cho khuôn mặt già nua càng thêm nhăn nhúm, gần như thì thầm bên tai tôi: “Người… quyết tâm tìm đến cái chết sao? Là muốn bảo vệ kẻ chủ mưu đứng sau lưng mình? Vì người khác mà bị đánh đập cho tới chết, ngươi không cảm thấy uất ức sao?”
“Uất ức?” Tôi cười khẩy. “Thời đại nào trong Hoàng cung chẳng có những oan hồn lòng đầy uất ức? Ta không phải người đầu tiên cũng chẳng phải kẻ sau cùng, hà tất phải cảm thấy uất ức chứ?”
“Ha ha, chiêu nghi tuổi vẫn còn trẻ mà đã nhìn thấu hồng trần vậy rồi”.
Ba năm sống trong thâm cung, tôi vẫn luôn luôn lạnh lùng đứng một bên xem nhân tình thế sự diễn ra nơi Hoàng cung trọng địa này. Đằng sau những nét huy hoàng, sang trọng kia, ẩn giấu những âm mưu và quyền thế, rốt cuộc có biết bao máu và nước mắt, đã chẳng còn ai có thể nói rõ được nữa.
Cho dù là Hoàng cung Nam Sở hay Đại Chu, dưới trời đất này, tất cả đều lạnh lẽo, chẳng thể nào chờ đợi được những ngày xuân ấm áp hoa nở thật sự nữa rồi.
Tôi khép bờ mi xuống, thì thầm nói: “Ta cầu xin đấy, cô cô”.
Người cung nữ già nhìn tôi đầy nghi hoặc, im lặng khoảng nửa tuần hương mới khẽ than dài một tiếng: “Ninh chiêu nghi, nếu như có cảm thấy uất ức, sau khi chết cũng đừng tìm đến những nô tài hèn mọn này, muốn trách thì phải trách bẩm sinh dung mạo quá xuất chúng, diễm lệ. Những người có tài sắc vẹn toàn khó tránh khỏi khổ nạn, đắng cay. Chiêu nghi là người thông minh, tự nhiên trong lòng đã hiểu rõ”.
Chẳng qua người cung nữ già muốn nói với tôi rằng, người muốn đẩy tôi vào chỗ chết không phải là cung nữ hèn mọn như mình mà thôi.
Mỉm cười bình thản, tôi khẽ thì thầm: “Cảm tạ”
Bà ta quay người lui xuống, vẫy tay ra hiệu cho người thái giám hành hình, rồi quay lại nhìn tôi sau đó nhanh bước đi mất.
Ánh mắt nhìn tôi sau cùng ấy không biết là chán nản hay là thương xót, nhưng tôi dám tin chắc rằng từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ còn phải trằn trọc mất ngủ, cố gắng gạt bỏ hết mọi ác mộng và niềm vui, mở to mắt đợi chờ trời sáng nữa.
Khi chiếc trượng dài kia giáng xuống lần nữa, đã không còn đập vào chỗ mà nó đáng đặt nữa. Eo, lưng thậm chí của lục phủ ngũ tạng đều như bị đập nát, không phải là nỗi đau đớn xé da xé thịt nhưng lại có thể khiến tất cả hơi thở đều dồn vào trong bụng, thậm chí còn vượt quá sức chịu đựng của tôi. Cuối cùng tôi chẳng còn bất cứ sức lực nào để phát ra tiếng động khi trượng kia tiếp tục giáng xuống.
Đau khổ, đây có lẽ là nỗi đau khổ cuối cùng trong cuộc đời tôi rồi chăng?
Tình cảm thắm thiết, lưu luyến không quên, sau cùng vẫn cứ là một cánh nhạn cô đơn vỗ cánh bay về cuối chân trời, kiếp lục bình trôi dạt theo làn nước mà thôi.
Trang Bích Lam, đây là vận mệnh của muội hay sao? Đây là số phận của cuộc tình thanh mai trúc mã của hai chúng ta chăng?
Muội đã tốn công vô ích chờ đợi huynh ba năm? Tốn công vô ích chịu đựng nỗi đau nhung nhớ suốt ba năm, cuối cùng đã có thể kết thúc rồi. Chỉ hận là, ngay trước lúc chết lại còn làm liên lụy Nam Nhã Ý, bị gả cho loài lang sói độc ác, không biết số phận mai này sẽ ra sao.
Hình như chịu thêm vài trượng, tôi đã hoàn toàn mất hết cảm giác, cả trí não đều phủ một màu đen u ám, tối mịt, dường như quay trở về giấc mộng ngọt ngào, thanh bình vào thời thơ ấu.
Giấc mộng rất ấm áp, cảm giác như chỉ còn một bước nữa thôi là tôi có thể đi tới không gian mà mình hằng mong ước.
Giữa trời hè nắng gắt, hai bé trai, bé gái tầm tám, chín tuổi đang nằm nghỉ bên gốc cây liễu cạnh hồ sen. Đứa bé gái ánh mắt trong trẻo, giống như thủy tinh đen có thể nhìn thấu đáy, nét đẹp thanh tao, nụ cười ngây thơ, vô tư. Cô bé nằm nũng nịu bên cạnh bé trai, thì thầm bên tai: “Bích Lam ca ca, muội muốn ăn ngó sen. Muội muốn ăn ngó sen mềm mềm, giòn giòn”.
“Ngó sen à…” Bé trai tỏ ra ngần ngại, tựa lưng vào thân liễu lớn thẳng, nhìn ra hồ đầy lá biếc sen hồng than dài một tiếng: “Bây giờ vẫn chưa có ngó sen đâu. Hay thế này, ta sẽ lấy hạt sen uội ăn có được không?”
“Ưm, như vậy sẽ đắng lắm…”
“Hạt sen đắng là bởi vì tâm sen đắng. Bỏ hết tâm sen, nấu một bát chè với đường, làm sao mà đắng được chứ?”
“Có thật không?”
“Vũ Nhi có tin ca ca không?”
“Tin…”
Tin, tôi hoàn toàn tin Trang Bích Lam.
Kể từ khi chàng đem bát chè sen nấu đường cho tôi, tôi liền tin theo chàng.
Hạt sen bỏ tâm đi quả nhiên không còn đắng, thanh nhã ngọt ngào, cũng giống như khoảng thời gian tươi đẹp của chúng tôi từ khi còn thơ ấu cho tới thời trưởng thành, ngay cả đôi chút vị đắng nhẹ lướt qua rồi cũng mất ngay. Tuy rằng sau đó mẫu thân lâm bệnh qua đời, phụ thân hy sinh vì đất nước, tôi vẫn tin tưởng vào tương lai tràn đầy hạnh phúc của hai chúng tôi.
Môn đăng hộ đối, hữu hảo bao năm, tướng mạo cân xứng, thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp…
Hơn nữa khi chúng tôi còn nhỏ, trưởng bối hai bên gia đình đã định hôn ước.
Tuy nhiên do cha mẹ đều đã qua đời, tôi được dì, cũng là Đỗ thái hậu Nam Sở bấy giờ đón vào cung chăm sóc, tôi chưa bao giờ nghi ngờ về tương lai hạnh phúc hoàn mỹ giữa chúng tôi và cả cuộc sống nương tựa lẫn nhau đến hết cuộc đời này.
Thế nhưng tôi thật sự không ngờ được rằng bốn chữ “hồng nhan họa thủy[3]” lại theo sát với cuộc đời mình như vậy. [3]. Sắc đẹp là mầm mống của tai họa.
Hôn ước do hai bên cha mẹ định ra từ nhỏ trong mắt của hôn quân vô đạo Nam Sở Lý Minh Xương chẳng khác nào một tờ giấy lộn. Khi hắn nhận ra người em họ như tôi có thể làm lu mờ hết các mỹ nhân trong tam cung lục viện của mình, cũng là lúc kiếp nạn của hai gia đình ập đến.
Tình yêu thương và bao bọc của Đỗ thái hậu không thể ngăn chặn nổi dã tâm ác độc của con trai mình… Nếu như hắn có thể đặt dã tâm đó vào việc chính sự thì Nam Sở cũng chẳng đi đến bước đường diệt vong như hiện nay.
Khi tôi trốn tiệt trong cung Đức Thọ không rời nửa bước, tên hôn quân này liền đem theo nỗi dục vọng đã bị quyền thế đẩy lên đỉnh cao nhất, đi tới tẩm cung của mẫu hậu mình.
Vào buổi chiều mùa hè năm đó, nếu như không phải Trang Bích Lam quá đối nhớ nhung, cải trang thành một tiểu thái giám lặng lẽ vào thăm thì kết cục sau này liệu có khác đi chăng?
Tuy rằng hạnh phúc cả đời tôi bị hủy hoại, nhưng toàn thể gia đình Trang Bích Lam vẫn là quan lại trọng thần của Nam Sở. Nói cho cùng, phụ thân của chàng Trang Dao cũng là một đại tướng kỳ tài nổi danh bốn biển, vô cùng hiếm có. Có lẽ thời gian lâu rồi, Trang Bích Lam cũng sẽ quên đi đã từng có một vị hôn thê từ thuở thanh mai trúc mã, dần dần mở rộng tấm lòng, tiếp nhận một người phụ nữ hiền lương thục đức khác, bình yên vô sự sống nốt quãng đời còn lại.
Thế nhưng vào lúc Trang Bích Lam vì vị hôn thê của mình mà đánh ngất đế vương một nước, thì uy danh vang dội của nhà họ Trang đã biến thành mối họa còn đáng lo ngại hơn cả kẻ thù ngoài biên giới phía Nam.
Đỗ thái hậu bao bọc cho tôi, nhưng lại không chịu bảo vệ Trang Bích Lam đã dám đánh ngất hoàng nhi của bà, đồng thời nhiều lần khẳng định bản thân đã nhìn nhầm người: “Đứa trẻ nhà họ Trang này, nhìn bề ngoài nho nhã, lễ độ, tại sao lại có thể làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo thế này?”
Trang Bích Lam bị bắt ngay tại chỗ rồi đem nhốt vào thiên lao, toàn bộ người nhà họ Trang đều bị bắt giữ, chờ xét xử sau. Cùng lúc đó, Lý Minh Xương cũng triệu hồi Trang Dao về Kinh thành gấp, rồi bày ra cạm bẫy, sau cùng bắt luôn cả phụ thân chàng.
Họ bị định tội mưu phản, xử chém toàn gia, chu di cửu tộc.
Điều may mắn duy nhất là vào đêm trước khi hành hình, một vài tướng lĩnh trung thành với nhà họ Trang đã âm thầm tương trợ, sau cùng giải cứu được hai cha con họ Trang ra ngoài. Cũng vào đêm hôm đó, đại lao Bộ hình máu chảy thành sông, càng chứng thực tội danh mưu phản của Trang gia. Ngày tiếp theo, cả nhà từ già đến trẻ, không phân biệt nam, nữ, tất cả đều bị chém đều thị chúng.
Sau khi hai lực lượng trung thành trong hàng võ tướng của Nam Sở là Ninh gia và Trang gia bị hủy hoại, sức phòng ngự quân sự của Nam Sở rớt xuống ngàn trượng, vì vậy mới tạo ra cơ hội cho Đại Chu từ phương Bắc thừa cơ tiến xuống, chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba năm đã phải chịu họa diệt vong.
Sau khi Trang Bích Lam bị bắt, Đỗ thái hậu thấy tôi cầu xin khổ sở nên cho phép đến thăm chàng một lần.
Bị giam cầm trong thiên lao bẩn thỉu, thân mang gông cùm, thân hình chàng vẫn hiện lên nét anh tuấn, rắn rỏi như thường.
Cách nhau song sắt nhà lao, quay lưng lại phía tôi, chàng khẽ cất tiếng: “Nếu như không thể cứu vãn được nữa, muội cũng không cần phải khổ sở vì ta. Nếu như… có cơ hội gặp được người tốt khác thì cứ vui vẻ mà sống tiếp”.
Tôi đột nhiên nhớ đến đôi nam nữ đã nhảy sông tự vẫn vì bị gia đình ngăn cấm, sụt sùi, kìm nén nước mặt, nhìn chàng mỉm cười nói: “Nếu như ông trời không cho, thì còn có một hồ sen tịnh đế thanh tao, thơm ngát. Bích Lam, hai ta… sẽ không bao giờ phải cô độc thế này nữa”.
Thế nhưng chúng tôi còn đáng thương đáng tiếc hơn đôi nam nữ kia. Hai người ôm nhau nhảy hồ tự vẫn, hồn phách thân thể đến khi chết vẫn không rời được nhau, tuy sinh ra khác chốn nhưng sau cùng khi chết đi vẫn được chôn chung một mộ. Họ vẫn được ông trời thương xót, dùng hoa sen tịnh đế để bày tỏ sự luyến tiếc, xót xa. Còn hai chúng tôi đã yêu thương nhau biết bao năm nay, sống chẳng được bên nhau, chết cũng không được hợp táng, sau này cũng chẳng có bất cứ văn nhân thi sĩ nào tán thưởng thương xót. Thậm chí nhà họ Trang còn phải gánh trên mình tội danh đại nghịch bất đạo, tiếng xấu ngàn đời.
Chỉ không biết, sau khi con người ta chết đi, linh hồn có còn tồn tại nữa không, để cho hai chúng tôi có thể tìm thấy nhau, yêu thương, nương tựa vào nhau ở một thế giới khác?
Trang Bích Lam không hề trả lời câu hỏi của tôi, thậm chí chẳng buồn quay người lại, chỉ cúi thấp đầu xuống, để một vài lọn tóc tơi tả bên vai, che đi một bên khuôn mặt vốn dĩ đã rất khó nhìn thấy, khiến tôi chẳng thể thấy được nét vui buồn trên khuôn mặt chàng nữa.
Tôi cảm thấy hơi thất vọng, lấy từ trong người ra một chiếc lược tùy thân bằng gỗ, thì thầm gọi chàng: “Bích Lam, huynh có thể tiến lại gần đây được không? Muội muốn chải lại đầu cho huynh”.
Chàng từ từ quay đầu sang rồi lại nhanh chóng quay về, sau đó than thở: “Vũ Nhi, muội mau đi đi, nơi này bẩn thỉu, không phải là chỗ mà muội nên lui tới”.
Không phải là chỗ mà tôi nên tới lẽ nào là chỗ mà chàng nên ở hay sao?
Cổ họng nghẹn tắc khiến cho trái tim cũng đau đớn theo. Tôi ngồi xổm xuống, đặt chiếc lược gỗ lên mặt đất, trong lòng vô cùng buồn bã, thì thầm nói: “Muội đi đây. Huynh hãy nhớ kỹ… nhất định phải quay lại tìm muội. Muội rất sợ phải một mình… đơn côi lạnh lẽo”.
Sống cũng được mà chết cũng xong, đều phải nhớ là quay về tìm gặp muội.
Huynh tất nhiên hiểu rõ ràng, từ nhỏ đến lớn cho dù là buồn vui sướng khổ, muội vẫn luôn hy vọng có thể tựa vào huynh. Nếu như ở một thế giới khác, muội nhất thời không tìm thấy huynh, với tài trí tuyệt đỉnh của mình, huynh đương nhiên sẽ biết phải làm thế nào để tìm được muội.
Còn chưa nói hết lời, lệ đã nhòe mi, tôi vội vã quay người bước ra bên ngoài nhà lao.
“Vũ Nhi”.
Lúc này chàng đột nhiên quay người lại, thì thầm gọi tên tôi.
Tôi dừng bước lại, không dám nhìn chàng, chỉ sợ chàng sẽ nhìn thấy khuôn mặt tôi đã ướt đẫm lệ nhòa.
Thời gian lúc này bỗng ngưng đọng lại, chỉ nghe thấy chàng khẽ cất tiếng: “Vũ Nhi, ta không cho phép muội có ý coi nhẹ mạng sống. Ta không hề bỏ cuộc, đã có sự sắp xếp đâu vào đấy rồi. Muội… hãy chờ ta”. Tôi vẫn chẳng thể nào làm rõ được, câu nói “đã có sự sắp xếp đâu vào đấy” của chàng là sợ tôi tìm đến cái chết mà cố ý nói ra để an ủi hay thật sự là đã có cứu binh tương trợ. Thế nhưng ít nhất tôi có thể đoán được, nếu như đây là cuộc mưu phản thật sự, thì phụ thân của chàng – Trang Dao đại tướng quân tuyệt đối không bao giờ quay về Thụy Đô đâm đầu vào chỗ chết.
Mãi cho tới khi chàng rời khỏi kinh đô, cho tới khi gia đình chàng bị chém đầu thị chúng, cho tới khi hai cha con chàng chiếm cứ được vùng Tây Nam Giao Châu một mình gây dựng cơ đồ, tôi cũng chưa từng gặp lại chàng một lần, thậm chí không thể nhận được chút tin tức nào cả.
Hậu cung sâu thẳm, giang sơn nặng gánh cũng chẳng thể nào ngăn được nỗi nhớ nhung đau đớn.
Hạt sen bỏ tâm đi không còn đắng, con người nếu bỏ đi trái tim có lẽ cũng chẳng còn đớn đau.
Đợi chờ mòn mỏi, tôi cũng trở thành một người không trái tim, quên đi cái gọi là tương tư, cái gọi là tình yêu.
Trước kia, đó là một giấc mộng trong trẻo,tuyệt đẹp tựa như hoa lê.
Xuân đã tận, hoa đã tàn, rụng rơi đầy mặt đất, đã sớm biến thành bụi trần, dù cho có than khóc thế nào cũng chẳng thể đổi lại một lần hoa lê tựa tuyết, sắc xuân ngập tràn.
Cây tương tư, tháng năm trôi, hoa sen vô cớ bị gió thu thổi tàn[4].
[4]. Câu này dịch nghĩa từ câu “Tương tư thụ, lưu niên độ, vô đoan hựu bị tây phong ngộ” trong bài từ Mô ngư nhi – vấn liên căn hữu ti đa thiểu của Nguyên Hiếu Vấn.
Nói cho cùng, tôi vẫn chẳng thể nào chấp nhận được một tình yêu duy nhất trọn đời trọn kiếp chỉ có một lần lại có thể kết thúc âm thầm, lặng lẽ như vậy. Vào thời khắc sắp sửa giã từ nhân thế, tôi vẫn không dừng được mà hồi tưởng về chàng.
Đôi mắt đó, ánh mắt đó, nụ cười dịu dàng ấm áp đầy tình ý đó…
Tôi đưa tay ra, nắm được bàn tay chàng như mong ước, rất ấm áp, gân cốt rõ ràng, hơi thô ráp, không còn được mịn màng, đẹp đẽ như đôi bàn tay chỉ luôn gảy đàn trước kia.
“Bích Lam…” Tôi thì thầm gọi tên chàng, dường như cất thành tiếng mà dường như đọng lại nơi cổ họng.
Ngón tay lạnh giá khẽ rung động, dường như đã nhìn thấy được người thiếu niên anh tuấn, dịu dàng đứng bên hồ sen sanh biếc, thoang thoảng hương thơm.
Phía sau lưng được người ta thận trọng đỡ lấy, có người dùng giọng nói dịu dàng, ấm áp thì thầm bên tai tôi: “Nàng nói cái gì? Nàng muốn thứ gì? Ta nghe không rõ…”
Giọng nói rất quen tai, nhưng không phải là giọng của Trang Bích Lam. Giọng nói ấm áp, dịu dàng đó, đừng nói là cách biệt ba năm, cho dù là ba mươi năm sau, tôi cũng sẽ không thể nào quên được.
Thế nhưng tôi cũng chẳng thể nào nhớ ra đây là giọng nói của ai.
Tôi cố gắng mở mắt để nhìn rõ xem đó là ai, thế nhưng mí mắt trĩu nặng, khó khăn lắm mới mở ra đôi chút, nhưng chỉ nhìn thấy một khoảng trắng mơ hồ, giống như màn sương mờ mịt, u tối. Ánh sáng khẽ xuyên qua mí mắt khiến cho tôi cảm thấy chói lóa, không nhìn rõ được cảnh tượng trước mắt.
“Ai, là ai…?”
Tôi lại thì thầm cất lời hỏi, giọng nói yếu ớt đến mức bản thân tôi cũng không nghe rõ.
Lẽ nào tôi vẫn còn chưa chết? Tôi cảm nhận được thân thể nặng nề đau đớn của mình, tuy rằng đã mềm nhũn đến mức không thể cử động, nhưng từng cơn đau thấu tim vẫn liên hồi nhói lên. Ngay cả những cử động khẽ khàng như nhấc tay lên cũng khiến tôi mồ hôi đầy trán.
Giọng nói mơ hồ, không rõ như vậy, không ngờ người kia lại nghe thấy, thì thầm trả lời bên tai tôi: “Đường Thiên Trọng. Ta là Đường Thiên Trọng. Ninh Thanh Vũ, nàng có nghe thấy rõ không? Nàng có nghe thấy ta đang nói chuyện với nàng không?”
Đường Thiên Trọng, Đường Thiên Trọng… Không có bằng cớ gì, tôi chẳng thể nào hét lớn cho người ta biết rằng kẻ hạ độc Đường Thiên Tiêu thật ra chính là hắn. Nhưng bản thân tôi cũng biết rõ, bản thân hắn cũng biết rõ, chuyện của Đường Thiên Tiêu, hắn đã làm liên lụy đến tôi.
Tôi nỗ lực muốn nhấc người dậy, nói chuyện cùng với hắn, nhưng sau cùng vẫn tốn công vô ích, ngược lại càng khiến cho vết thương ở bụng bị tác động mạnh, một dòng máu tanh xộc lên, tôi nôn ra máu.
“Ninh Thanh Vũ”.
Lần này giọng nói của Đường Thiên Trọng gấp gáp mà cao vút, kèm trong đó là nỗi kinh hoàng, hoảng loạn. Điều này khiến cho tôi không thể nào hiểu nổi người đàn ông lạnh lùng, đáng sợ chẳng khác nào bảo kiếm sắc nhọn, vào thời khắc này sao có thể lại bị kích động và lo lắng đến vậy.
Còn đôi vai tôi dường như được người ta ôm chặt hơn trước, hơi ấm lạ lẫm lặng lẽ truyền sang cơ thể tôi.
Có lẽ, hắn thật sự đã yêu tôi?
Có rất nhiều người đàn ông sẽ nhớ mãi không quên người phụ nữ mình tình cờ gặp gỡ. Sau lần gặp gỡ vội vã ấy, thông qua việc lý tưởng hóa, mỹ lệ hóa hình ảnh đó trong lòng, người phụ nữ đó đã biến thành một chiếc bóng diệu kỳ, đẹp đến mức khó diễn tả bằng lời, thành mộng tưởng tuyệt mỹ trong lòng người đàn ông đó.
Mỹ nhân tựa hoa cách tầng mây[5], chỉ vì mình và mỹ nhân bị ngăn cách tầng mây, xa cách nhau, điều duy nhất có thể nhìn thấy chỉ là thân hình yểu điệu, khí chất xuất trần, vì thế mới khiến người đó thương nhớ vạn phần.
[5]. Mỹ nhân tựa hoa cách tầng mây là dịch nghĩa từ câu thơ “Mỹ nhân như hoa cách vân đoan” trong bài Trường tương tư của Lý Bạch.
Lớp sương mù mịt trước mắt đã dần dần biến thành màu đỏ sau khi tôi nôn ra máu, màu sắc càng ngày càng đậm hơn, sắp sửa đọng thành một màu đen u ám.
Đôi mắt mơ màng cố sức mở ra nhưng càng ngày càng chẳng thấy tiêu điểm, tôi đưa tay lên, nắm được vạt áo của ai đó.
“Đường… Đường Thiên Trọng, ta đã từng cứu ngài, vào… hai năm trước…” Tôi cố gắng nói ra từng từ, nỗ lực đã người đó có thể nghe rõ được lời nói của mình. “Ừ, ta biết điều đó. Ngay… vào buổi tối hôm gặp lại, ta đã nhận ra nàng. Chỉ hận…”
Hắn không hề nói ra mình hận cái gì, chỉ nghe thấy tiếng nghiến răng ken két truyền tới tai.
Tôi khẽ mỉm cười, hổn hển hít thở, chẳng bận tâm đưa bàn tay đang ướt đầy máu nắm vào vạt áo của hắn rồi thì thầm nói: “Nếu như… ngài còn niệm tình ta đã từng cứu mạng, xin hãy… đem ta ra khỏi cung, chôn ở… mộ phần nhà họ Ninh”.
“Ninh Thanh Vũ”. Hắn thét lên thất thanh, giọng nói giống như thể vừa gánh chịu mất mát gì to lớn lắm vậy.
Sau khi thổ lộ tâm sự, mong muốn lâu nay, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, khẽ động con ngươi, cố gắng nhìn về nơi có ánh sáng, dường như đang thấy được bầu trời xanh biếc mênh mông, bát ngát, trong trẻo giống như đôi mắt của Trang Bích Lam vậy.
“Hoàng cung này đã giam cầm ta ba năm rồi… ta không muốn, không muốn…”
Từ lâu tôi đã không muốn ở lại, đã muốn rời khỏi nơi này rồi.
Thế nhưng tôi bắt đầu bị người ta giám sát, chẳng thể đi đâu được, sau khi Hoàng cung bị công phá, tuy rằng có cơ hội rời khỏi Hoàng thành, nhưng lại chẳng biết nên đi về đâu.
Binh đao loạn lạc, tôi làm sao có thể đi đến tận cùng trời cuối đất tìm kiếm bóng hình của chàng được chứ? Sau khi nhà tan người mất, chàng còn có thể chấp nhận được một thanh mai trúc mã trước kia, nay đã biến thành hồng nhan họa thủy làm hại cả đời mình?
Tất cả những lời nói này sau cùng đều bị tắc nghẽn nơi cổ họng, không thốt ra được nửa câu.
Khi đôi mắt bất lực đóng lại, giọt lệ ấm nóng từ từ chảy xuống gò má.
Bích Lam, muội không chờ được nữa rồi.
Xin hãy để muội lặng lẽ, mãi mãi chờ đợi huynh ở một nơi huynh có thể tìm thấy muội một cách dễ dàng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...