Cơm nước xong, bọn Vân Long lập tức lên đường. Hắc Ưng bang khiếp vía trước thần công của chàng nên không dám ló mặt ra. Vùng đất nằm trong lưu vực sông Hoài vô cùng màu mỡ, cỏ cây xanh tốt, gió Tây lồng lộng đem theo những cơn mưa tưới cho đồng ruộng, hứa hẹn một vụ mùa no đủ. Nhưng cũng có năm, nước sông Hoài dâng cao, sông cuồn cuộn cuốn trôi đê điều. Lúc ấy, cảnh tan tóc, lầm than kể sao cho xiết.
Nếu tiếp tục để Tả Phi, Tả Kiếm đi bộ thì cước trình rất chậm, Vân Long bèn ghé vào một tiểu trấn dọc đường, mua chiếc song mã để hai ngốc tử sử dụng. Còn chàng và Phi Hà cưỡi ngựa theo sau. Tuấn mã của hai người đã được Đỗ lão sai người dắt lại trước lúc lên đường.
Chàng nóng ruột nhưng Phi Hà chỉ mong đường thiên lý thêm dài. Càng gần gũi, lòng nàng càng thêm say đắm, kính phục Vân Long kiến thức uyên bác, thuộc làu sách vở cổ kim lại biết nhiều cố sự trong giang hồ, thấy hai em ngu dốt nên thường kể chuyện, giải thích để đầu óc họ được mở mang. Hai ngốc tử suốt đời quanh quẩn bên váy mẹ, đầu tắt mặt tối vì mưu sinh, chúng biết đọc, biết viết cũng là quá tốt rồi. Nay được Vân Long tận tình chỉ dạy lễ nghĩa, cách cư xử ở đời cùng những qui củ giang hồ nên hai chàng ngốc cũng khôn ra được đôi chút.
Vân Long dù lòng ngày càng yêu thương Phi Hà nhưng nghĩ phận mình gánh nặng đường xa, công cuộc trừ ma vệ đạo muôn phần nguy hiểm nên không dám đa mang tình ái. Dù thân cận vui vẻ nhưng vẫn giữ lễ quân tử. Phi Hà thấy chàng khách sáo, thầm đớn đau trong dạ, nói chẳng nên lời. Tả Phi dù ngu ngốc cũng biết cô bé này đã yêu thương đại ca mình. Hắn cũng một lòng như Tả Kiếm nhưng vì sợ Vân Long nên chẳng dám nói vào. Hai anh em thì thầm bàn bạc với nhau.
Tả Kiếm nói :
- Này nhị ca, lần này đến phiên nhị ca mở lời, dù có bị đại ca trách phạt cũng phải chịu, lòng ta không nhẫn tâm nhìn cảnh này nữa.
Tả Phi hỏi lại :
- Thế ngươi muốn ta nói gì?
- Nhị ca bảo với đại ca nhận Phi Hà cô nương làm tiểu muội cho nàng được vui. Chứ ta thấy cái tiếng cô nương nghe chẳng xuôi tai chút nào cả.
Tả Phi mừng rỡ đấm vào lưng em, cười bảo :
- Không ngờ tên ngốc như ngươi mà lại có ý hay đến thế.
Chúng bèn rình cơ hội để nói ra điều ấy.
Một hôm, trời chợt đổ cơn mưa dữ dội, nhìn thấy bên đường có một tòa miếu cổ, Vân Long dắt cả bọn vào trú mưa. Mái đã dột nát nên phải đứng sát bệ thờ trần miếu. Từng cơn gió đem theo những hạt mưa thổi tạt vào trong miếu, qua khung cửa sổ không còn cánh. Thấy Phi Hà rùng mình, Vân Long tỏ dạ quan hoài nói :
- Âu Dương cô nương đứng sang mé này cho đỡ lạnh.
Nàng thẹn thùng lắc đầu cảm tạ, ánh mắt đầy vẻ u sầu. Tả Phi cầm lòng không đặng bèn nói :
- Đại ca à, tiểu đệ xin được nói một lời, dù đại ca trách phạt đệ cũng chịu.
Vân Long gật đầu. Tả Phi hít một hơi dài để lấy dũng khí rồi nói :
- Sao đại ca không nhận Phi Hà cô nương làm tiểu muội, chúng ta đã từng đồng cam cộng khổ, cứ khách sáo mãi e không phải.
Phi Hà vừa thẹn thùng vừa mừng rỡ, nàng đưa cặp mắt lo âu nhìn Vân Long chờ đợi. Hai chàng họ Tả cũng hồi hộp, trống ngực đánh liên hồi. Chợt Vân Long nhăn mày nói :
- Ngươi cũng biết Âu Dương cô nương lớn tuổi hơn ta, sao có thể làm em được?
Tả Phi thấy chàng không giận, mừng rỡ nói liền :
- Có sao đâu, tiểu đệ cũng lớn hơn đại ca bảy tuổi mà vẫn làm em được thì sao?
Vân Long cười :
- Hay là ta gọi Hà cô nương bằng tỉ tỉ vậy?
Tả Kiếm hớt hải nói :
- Không được, như vậy đệ cũng phải gọi cô ta bằng chị, trong khi đệ lớn tuổi hơn nàng.
Vân Long không ngờ bọn ngốc này hôm nay lại lý luận đâu ra đó như vậy.
Chàng tủm tỉm cười :
- Biết Hà cô nương có chịu không?
Phi Hà mừng chảy nước mắt, sụp xuống lạy :
- Tiểu muội xin ra mắt ba vị ca ca. Muội chỉ có một mình, không anh chị em gì cả, nay được tôn ba vị ca ca làm anh là điều tâm nguyện vậy.
Vân Long bước tới đỡ nàng lên, an ủi :
- Hà muội chớ có mừng vội, làm em bọn ta chẳng có gì sung sướng đâu.
Tiếng Hà muội ngọt ngào như mật, Phi Hà sung sướng hân hoan, những giọt lệ hạnh phúc lại tràn mi.
Tả Kiếm gãi đầu lẩm bẩm :
- Đàn bà con gái thật khó hiểu, vui cũng khóc. Nước mắt ở đâu mà lắm thế?
Phi Hà xấu hổ đưa tay gạt nước mắt, giận dỗi cười nói :
- Tam ca nói xấu tiểu muội phải không?
Cả bọn phá lên cười. Cơn mưa tạnh hẳn nhưng trời cũng đã tối. Vân Long quyết định ở lại tòa phá miếu qua đêm. Tả Phi gom một mớ bàn ghế gãy nát nằm rải rác trong miếu để nhóm lửa. Phi Hà ra ngoài tháo yên cương thả ngựa, lấy rượu và lương khô trong xe mang vào. Tả Kiếm lúc này đã dùng cây chổi cùn quét sạch sẽ nền gạch. Ngọn lửa bùng lên ấm áp, bốn người quây quần vui vẻ. Đường ngàn dặm nhiều khi không tìm được nơi tá túc nên Vân Long đã bảo hai em mua trữ sẵn trong xe rất nhiều lương thực, nhờ vậy đêm nay chẳng thiếu thốn gì. Phi Hà giờ đã là tiểu muội liền trổ tài nội trợ, nàng sắp xếp bày biện chén bát trông rất đảm đang. Dù mặc võ phục nhưng ở nàng vẫn toát ra vẻ thùy mị, dịu dàng.
Ánh lửa chập chờn chiếu vào khuôn mặt khả ái khiến nàng thêm xinh đẹp. Vân Long nghe lòng say đắm vội quay đi.
Đường về Lạc Dương còn xa nên Vân Long bảo mọi người đi nghỉ sớm. Tả Phi, Tả Kiếm ra xe ngủ và thay phiên canh gác. Là khách giang hồ nên không câu nệ tiểu tiết, Vân Long và Phi Hà nghỉ lại trong miếu. Chàng quét sạch bệ thờ để làm chỗ ngủ, còn Phi Hà nằm lại bên đống lửa. Tả Phi lấy trong xe ra hai tấm chăn trao cho họ. Phi Hà lúc tối vì quá vui vẻ uống hơi nhiều. Nàng cũng hiểu thời gian mươi ngày chưa đủ để nói chuyện hẹn thề, được chàng gọi bằng hai tiếng Hà muội là đã đi được một nửa đường rồi. Nàng biết Vân Long cũng có lòng lân ái với mình, nhưng không hiểu sao lại tránh né? Phi Hà miên man suy nghĩ rồi chìm dần vào giấc mộng.
Hôm sau họ lại lên đường. Phi Hà như mang cả mùa xuân trên gương mặt đẹp.
Hai anh em họ Tả đắc ý phi thường, chỉ có Vân Long là vẫn điềm nhiên. Dọc đường Phi Hà chăm sóc chàng chu đáo với cả tấm lòng yêu thương tôn kính. Hai ngốc tử cũng đồng tâm nhường việc phục vụ đại ca cho Hà muội.
Biết võ công Phi Hà còn non kém nên Vân Long tận tâm chỉ dạy. Chàng chọn những chiêu thích hợp với nữ nhi cho nàng tập luyện, nhờ thông minh và chuyên cần nên Phi Hà tiến bộ rất nhanh. Vân Long bắt nàng phải uống những hoàn thuốc quý của Nam Cung Sương để bồi bổ công lực. Phần hai chàng ngốc sau trận lạc bại trước Hắc Ưng song lão, họ không còn tự cao, tự đại nữa, lúc nghỉ ngơi cũng xách đồng côn ra ôn luyện để Vân Long chỉ giáo thêm. Phép đánh Đả Cẩu bổng của Cái bang cũng có vài điểm giống đồng côn nên Vân Long dễ dàng chỉ ra những sai sót của họ. Thì ra bọn này ỷ mình thần lực bạt sơn nên khi luyện tập không chủ tâm vào những biến hóa của chiêu thức, trọng chữ lực mà nhẹ chữ ảo.
Vân Long cũng rút từ Giáng Ma chân giải ra một số chiêu, biến hóa cho thích hợp rồi dạy cho hai em để đối phó những cao thủ có khinh công cao cường, thường từ trên không đánh xuống. Anh em họ Tả vẫn còn cay cú trận vừa qua nên hết lòng khổ luyện. Khi gần đến Lạc Dương thì võ công của cả ba đã tăng tiến vượt bậc. Phần Vân Long cũng hiểu thêm vài yếu quyết trong Chân Giải.
Đến cổng thành, Phi Hà nuốt nước mắt chia tay bọn Vân Long để về nhà vấn an cha mẹ. Nàng nghẹn ngào nói :
- Tiểu muội lần này vấn an xong sẽ xin phép song đường xuất đạo giang hồ, tháp tùng đại ca về Bắc Kinh. Mong đại ca ráng chờ muội vài ngày.
Vân Long mỉm cười an ủi nàng :
- Ta còn ở Lạc Dương dăm hôm nữa, có gì nàng cứ tìm ta ở Tổng đà Cái bang.
Vì đại kế lâu dài, lần này Vân Long không ghé vào Đào Hoa tửu lâu mà tìm đến khách điếm sang trọng bậc nhất thành, tên Như Ý. Đây là nơi ghé chân của các bậc vương tôn công tử, hào phú bốn phương, có phục vụ luôn ăn uống. Cơ sở này không có phần hùn của Đào gia trang.
Vân Long trời sinh tướng mạo đường bệ, quý phái, dù còn trẻ nhưng phong thái uy nghi khiến người khác phải kính trọng. Chưởng quầy là người dạn dày kinh nghiệm trong nghề, nên khi thấy chàng bước vào biết ngay là khách quý, hớn hở bước ra đón tiếp. Miệng lão trơn như bôi mỡ :
- Công tử nhân phẩm cao quý như rồng như phượng, ngài giá hạ vào đây bổn điếm muôn phần vinh dự.
Vân Long gật đầu chào, bảo lão dành cho hai phòng thượng hạng, thực đơn loại đặc biệt. Tiểu nhị xách hành lý từ ngoài vào được chàng thưởng ười lạng bạc, hắn cảm tạ rối rít. Chưởng quầy thấy chàng rộng rãi như vậy lại càng cung kính hơn. Lão cúi người thật thấp nói :
- Xin công tử cho biết đại danh để tiểu nhân tiện xưng hô.
Vân Long đã có ý nên nói lớn :
- Ta họ Tiêu, tên Long Vân.
Không ít người trong khách sảnh nghe được điều này.
Hơi tiền làm đám tiểu nhị trong Như Ý khách điếm nhanh nhẹn hẳn lên. Ai cũng cố nặn ra nụ cười cầu tài tươi tắn nhất va Vân Long không phụ lòng họ, chàng thản nhiên ban phát chẳng tiếc tay.
Anh em họ Tả từng nghèo khổ, làm lụng kiếm từng phân bạc nên xót dạ. Tả Phi hỏi nhỏ chàng :
- Sao đại ca lại quá rộng rãi với cái đám vô lại mắt láo liên này làm gì? Chẳng thà cho lũ ăn xin còn hơn.
Vân Long cười bí ẩn nói :
- Ta cố tình làm như vậy, sau này các ngươi sẽ hiểu.
Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi, Vân Long dắt hai em xuống đại sảnh dùng cơm.
Chàng mặc quần áo sang trọng, mũ thư sinh còn gắn một viên ngọc bích to bằng trái nhãn tỏa sáng lóng lánh dưới ánh đèn. Viên ngọc quý này có giá không dưới năm ngàn lượng bạc. Hai chàng hộ pháp cũng thay bộ võ phục mới, lừng lững như hai ngọn tháp, thập phần oai vệ.
Trong đại sảnh không ít bậc quyền quý, nhưng chẳng có ai dám sánh với chàng.
Họ hơi ngán hai tên họ Tả nên chỉ dám thì thầm bàn tán.
Vân Long ung dung theo tiểu nhị bước đến bàn riêng. Lúc trong phòng, chàng đã sớm dặn dò kế hoạch nên Tả Phi bèn móc ra đĩnh bạc mười lượng thưởng cho tiểu nhị. Cả đại sảnh trố mắt nhìn với vẻ ngưỡng mộ.
Thức ăn toàn sơn hào hải vị, hương thơm ngào ngạt, túc trực hầu hạ là ba tên tì nữ thanh tú, do chính chưởng quầy đã đích thân tuyển lựa.
Tả thị huynh đệ đã được đại ca dạy bảo nên không còn ăn to uống lớn như trước nữa. Dù vậy sức ăn của họ cũng làm mọi người xanh mặt.
Vân Long dù cố tình tiêu tiền như cỏ rác nhưng phong thái không hề giống bọn trọc phú hoặc lũ công tử hoang đàng. Chúng nhân ngưỡng mộ và coi chuyện chàng ban phát bạc vàng là chuyện tất nhiên, y như cao xanh rộng rãi tưới mưa cho cây cỏ. Sau đêm nay chắc hẳn cả thành Lạc Dương sẽ biết tiếng Tiêu công tử giàu sang, rộng rãi như bậc vương hầu.
Tiệc nửa chừng bỗng ở bàn bên kia có một đại hán mặc võ phục màu vàng, đứng lên vòng tay hướng về Vân Long nói rằng :
- Tại hạ vốn là kẻ võ biền, từ phương xa đến, ngồi một mình cũng buồn. Nay thấy công tử khí độ hơn người, muốn sang để cùng uống vài chén rượu, chẳng hay công tử có nể mặt mà chấp thuận cho chăng?
Tiếng nói của y dõng dạc, rõ ràng, có phong thái của một kẻ quen ra lệnh. Vân Long đứng lên vòng tay đáp lễ :
- Tôn giá phong thái uy nghi, đáng bậc tôn sư. Tiểu sinh đã thầm ngưỡng mộ, nay được cùng đối ẩm thì quả là tam sinh hữu hạnh.
Quả thật, đại hán áo vàng mắt hổ, mày kiếm, mặt chữ điền vuông vức, râu ngắn bó cằm, uy vũ khiếp người. Y cười ha hả bước qua bàn Vân Long vòng tay thi lễ rồi ngồi xuống.
Thị tỳ đã mau mắn dọn thêm bát đũa và bình rượu mới. Đại hán tự tay rót đầy bốn bát rồi giới thiệu :
- Tại hạ tên gọi Tiêu Thiên Xích, quê quán ở vùng ngoại Mông, nguyên chỉ là một tên lái ngựa, nào phải tông sư, tông chủ gì đâu.
Vân Long mỉm cười nói nhỏ :
- Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng. Thiết Đởm Thần Long lừng danh vùng biên tái sao hôm nay lại quá khiêm cung?
Đại hán giật mình vì ông ít khi vào Trung Nguyên, không ngờ chàng công tử này lại nhận ra mình.
Trong Đào gia trang cao thủ bốn phương đều có đủ, họ là những quyển tự điển sống của giang hồ, kiến văn của Vân Long, cũng từ đấy mà ra. Chàng nói tiếp :
- Tiểu sinh cũng họ Tiêu, tên gọi là Long Vân. Còn đây là hai em Tả Phi và Tả Kiếm.
Thiên Xích vòng tay cười bảo :
- Tiêu công tử kiến văn rộng rãi, một kẻ quê mùa như tại hạ mà công tử cũng biết đến, tại hạ vô cùng khâm phục.
Hai bên chuyện trò tâm đắc như bạn cũ lâu ngày gặp lại. Tiêu Thiên Xích chỉ hận mình gặp Vân Long quá muộn. Tính y hào sảng, cường liệt, hùng cứ vùng thảo nguyên, làm chủ cả mấy mục trường mênh mông, lừa ngựa hàng vạn con, chuyên giao du với các vương hầu, thủ lãnh các bộ tộc Mông Cổ, Mãn Châu.
Dưới tay không dưới ngàn thuộc hạ, tài sản hàng trăm vạn. Tuổi mới hơn bốn mươi đã làm thủ lãnh cả một vùng biên tái. Nay gặp người cùng họ, dung mạo, nhân phẩm, trí tuệ đều xuất chúng, Thiên Xích nghĩ đến câu anh hùng tương thức nên đem lòng yêu mến chàng vô hạn.
Vân Long anh hoa nội liễm, thần công không hề lộ ra ngoài, nên Thiên Xích không chắc rằng chàng biết võ nghệ. Ông có hỏi, Vân Long nói nửa thực nửa hư :
- Tiểu đệ có học nghệ hai năm, nhưng chỉ võ võ vài đường quyền chường.
Thiết Đởm Thần Long ngẫm nghĩ chàng học chỉ có hai năm thì chắc chẳng được bao nhiêu. Trời đã khuya, trong sảnh chỉ còn một mình bọn họ. Ba nữ tỳ hầu rượu đã mệt mỏi, len lén đưa tay che miệng ngáp.
Tiêu Thiên Xích đứng lên cáo từ :
- Tại hạ quấy nhiễu công tử đã nhiều, giờ xin cáo biệt. Mong có ngày công tử giá lâm miền quan ngoại để Xích này có dịp cận kề. Sáng mai, tại hạ phải đến thăm một cố hữu vài hôm rồi trở về cố quận.
Vân Long cũng cảm mến hán tử hào sảng này nên bùi ngùi từ biệt :
- Tiêu huynh yên tâm, có ngày đệ sẽ đến nhà quấy nhiễu huynh vài tháng mới thỏa lòng.
Họ Tiêu cười lớn :
- Nếu đệ muốn, ta sẵn lòng nhường cho đệ một mục trường để được cận kề hôm sớm.
Lão tặng cho chàng một thanh tiểu đao vỏ nạm ngọc để làm tín vật :
- Thanh tiểu đao này ta nhặt được trong sa mạc, sắc bén vô cùng. Bọn thủ hạ nhìn thấy ắt nhận ra đệ là hảo hữu của ta.
Chàng nhìn vỏ kiếm thấy có nạm bảy chữ Thiết Đởm Thần Long Tiêu Thiên Xích.
Hai bên chia tay nhau trở về phòng riêng. Vân Long thay áo thẫm màu, dặn dò anh em họ Tả ở yên trong phòng, phi thân qua cửa sổ lướt mình vào bóng đêm.
Chẳng bao lâu sau chàng đã ra đến ngoại thành và tìm đến Tổng đà Cái bang.
Tổng đà đã xây dựng lại từ lâu, cũng bằng gỗ như truyền thống nhưng dường như số lu đựng nước nhiều hơn trước.
Trong sân và trước cổng có một toán đệ tử ba túi rảo quanh cảnh giới. Vân Long muốn tạo bất ngờ nên vận dụng khinh công thượng thừa Lăng Vân bộ pháp lướt vào như một bóng ma, quả nhiên chẳng ai phát giác. Chàng đặt chân lên mái ngói nhẹ nhàng như lá rụng. Vân Long nhìn quanh thấy gian đại sảnh còn sáng đèn, chàng tung mình về phía ấy, đảo mình móc chân riềm ngói, treo ngược đầu nhìn vào trong. Quanh chiếc bàn bát tiên có năm người đang trò chuyện. Khuôn mặt đầy vẻ trang trọng. Chàng vận công lắng tai nghe. Thì ra Hạ bang chủ và các trưởng lão đang bàn về cục diện giang hồ. Chàng gặp lại họ lòng mừng rỡ hân hoan nên vô tình gây ra một tiếng động nhỏ. Hạ Khánh Dương biến sắc gằn giọng hỏi :
- Cao nhân nào đang đêm đến thăm, xin vào trong đàm đạo?
Vân Long biết mình đã bị lộ, bật cười khanh khách, uốn mình chui qua cửa sổ, nhẹ nhàng như đám mây rơi xuống cạnh bàn. Chàng đứng im lặng tủm tỉm cười chờ xem có ai nhận ra chàng hay không.
Thần Toán thư sinh là người có cặp mắt sắc bén tuyệt luân, thảng thốt rú lên :
- Long đệ!
Lão bật dậy nắm chặt tay Vân Long. Năm lão già bất tử của Cái bang xúm xít lại giành nhau biểu lộ nhớ thương. Hạ Khánh Dương ôm chặt chàng vào lòng, mắt long lanh ngấn lệ. Lão nói :
- Long đệ mau lớn quá, mới chỉ hai năm đã đứng cao hơn ta.
Lữ trưởng lão nhắc khéo Bang chủ :
- Hạ đại ca, chúng ta phải có gì chiêu đãi Tiểu trưởng lão chứ?
Hạ lão cười lớn gật đầu :
- Phải, ta quên mất, Vân Long ngồi xuống đây. Lữ trưởng lão sẽ cho ngươi nếm lại món thịt chó năm nào.
Vân Long dù đã no, nhưng không dám phụ lòng lão, bèn cười bảo :
- Long nhi đến đây cũng chỉ vì món ấy.
Hạ Khánh Dương hài lòng vỗ mạnh vào vai chàng. Lão hoan hỉ gọi lớn :
- Đệ tử trực nhật đâu?
Một hán tử nhỏ bé, lưng đeo năm túi chạy vào. Hắn là Tiền Thông, đại đệ tử của Hạ Khánh Dương, phụ trách tuần tra đêm nay. Hắn nhìn thấy Vân Long, hồn vía lên mây, nửa mừng nửa sợ, đôi chân nhũn ra, hắn quỳ sụp xuống :
- Đệ tử ra mắt tiểu sư thúc.
Pháp Cái Hắc Diện Kim Cương Hà Quyết trầm giọng bảo :
- Ngươi canh phòng Tổng đà quả là nghiêm mật. Tiểu trưởng lão vào đến tận đây mà ngươi cũng chẳng hay biết. Tội ấy nên xử thế nào?
Pháp Cái nổi tiếng thiết diện vô tư, toàn bang ai cũng nể sợ. Tiền Thông run rẩy dập đầu thưa :
- Đệ tử biết tội, không dám xin khoan thứ.
Vân Long thấy y vì chàng mà bị tội nên lòng vô cùng áy náy, định mở lời xin cho y. Hạ lão biết ý, liền nháy mắt cười ra hiệu. Chàng cũng mỉm cười. Pháp Cái giọng càng lạnh lùng hỏi Tiền Thông :
- Nghĩa là ngươi tiếp thụ mọi hình phạt mà ta phán quyết?
Tiền Thông thiểu não gật đầu :
- Thưa vâng.
Pháp Cái cười nhẹ bảo hắn :
- Ta phạt ngươi phải dắt thêm hai cao thủ. Trong một tuần trà, phải bắt cho được một con chó thật to và kéo về đây.
Tiền Thông đang trong tâm trạng sầu não, tưởng mình sắp bị đại hình nên nghe Pháp Cái nói mà ngơ ngác, chẳng hiểu gì cả. Đến lúc nghe mọi người phá lên cười mới biết đó là sự thật. Hắn mừng đến điên cuồng, dập đầu lạy tạ rối rít :
- Đệ tử đội ơn trưởng lão tha tội, còn việc bắt chó là nghề ruột, không cần phải đến một tuần trà.
Hà Quyết nghiêm mặt bảo :
- Lần này vì để mừng sự trở về của Tiểu trưởng lão nên ta bắt con chó chịu tội thay ngươi. Lần sau thì ta không tha cho đâu nhé.
Tiền Thông sợ hãi vâng dạ liên hồi rồi quay người đi làm nhiệm vụ. Quả nhiên chỉ một lát sau, hắn đã xách về một con chó lông vàng mập mạp.
Pháp Cái hỏi hắn :
- Ngươi có để bạc lại cho chủ nhà không?
Tiền Thông gật đầu :
- Đệ tử đã bỏ lại trong nhà lão chủ hai lạng, con chó này chỉ đáng giá năm phân bạc thôi. Mong rằng sáng mai lão sẽ vui vẻ.
Pháp Cái hài lòng, quay sang Vân Long nói :
- Giờ này đã nửa đêm, chẳng thể gõ cửa nhà người ta mà mua chó được, nên đành dùng hạ sách này vậy.
Tiền Thông xách con vật đi theo Lữ trưởng lão xuống bếp.
Mọi người an vị hàn huyên. Vân Long kể sơ quá trình học nghệ ở Thiếu Lâm và Võ Đang, Hạ Khánh Dương nghe xong nhìn chàng thân ái khen rằng :
- Long đệ quả là kỳ tài thiên hạ, chỉ hơn hai năm đã tinh thông tuyệt kỹ cả hai phái tăng đạo. Với bản lãnh của ngươi thì làm sao bọn Tiền Thông có thể phát hiện được. Nhưng còn hai quyển bí kíp Cái bang, Long đệ đã luyện đến đâu rồi?
Vân Long muốn các ca ca vui lòng nên nói thật :
- Lão đại ca yên tâm, Long nhi đã học xong Đả Cẩu bổng pháp, nhưng Giáng Ma chân giải thì mới liễu ngộ được bảy phần.
Mọi người tròn xoe đôi mắt nhìn chàng, Thiết La Hán Vương Đồng lắc đầu thán phục :
- Trường Giang sóng sau đè sóng trước, bọn già chúng ta, trừ Hạ đại ca ra, chưa ai vượt qua được phần thứ sáu.
Hạ Khánh Dương muốn Vân Long trổ tài nên đưa thanh gậy trúc của ông cho chàng và bảo :
- Chúng ta muốn được thưởng lãm thành tựu của Long đệ.
Vân Long nhận lấy, mỉm cười :
- Tiểu đệ xin được bêu xấu vậy.
Chàng tuần tự múa từng chiêu trong Đả Cẩu bổng pháp. Thanh gậy trúc bay lượn như thần long giỡn sóng, nghiêm mật, tinh kỳ và lăng lệ phi thường. Bốn lão già bất tử thấy chàng tinh thông võ công bổn phái, lòng hân hoan khôn xiết, đồng thanh đưa ngón cái ra khen ngợi :
- Long đệ quả không phụ lòng Cái bang vậy.
Vân Long trao lại gậy trúc rồi bắt đầu thi triển phần chưởng pháp trong Giáng Ma chân giải. Chàng áp dụng yếu quyết khoái của Thiên Long Hàng Ma chưởng nên chưởng ảnh trùng trùng, nối tiếp nhau nhanh như chớp giật, chỉ một tuần trà đã hết ba mươi sáu chiêu.
Hạ Khánh Dương cười ha hả, nhảy đến ôm chầm lấy Vân Long, ông xúc động nói :
- Đa tạ, đa tạ! Nhờ có Long nhi mà chúng ta mới thấy được uy lực kinh hồn của tuyệt kỹ tổ truyền. Trước giờ lũ già này không nghĩ rằng Giáng Ma Chưởng lại có thể khinh khoái đến vậy.
Lúc này Tiền Thông và Lữ trưởng lão cũng vừa đem thức ăn lên tới. Hạ lão dắt Vân Long về bàn, ngồi cạnh bên ông. Cuộc biểu diễn võ công lúc nãy khiến chàng ăn rất ngon miệng, hũ rượu mười cân chẳng mấy chốc đã cạn sạch. Tiếng cười nói vang vang, chưa lần nào Tổng đàn Cái bang lại rộn ràng đến thế.
Vân Long quay sang hỏi Thần Toán thư sinh :
- Lúc còn núp ở ngoài, tiểu đệ có nghe các lão ca bàn luận về cục diện võ lâm. Chẳng hay có gì lạ chăng?
La trưởng lão trầm ngâm giây lát rồi nói :
- Theo tin tức mà đệ tử bổn bang thu lượm được, thì gần đây trên giang hồ đã xuất hiện một bang phái mới tên gọi Thiên Ma giáo. Nghe tên cũng biết là một tà giáo. Giáo chúng thường mặc đồ đen, bịt mặt, bản lãnh cao cường. Tổng đàn của chúng dường như nằm ở vùng Tứ Xuyên, nhưng chính xác ở đâu thì không rõ.
Đất Thục hiểm trở, núi cao rừng lớn không thể điều tra được.
Vân Long nghe xong, biết rằng phong ba đã khởi liền thuật lại toàn bộ, từ sự cố mất tích của ngoại tổ Bích Nhãn Thần Quân, cho đến nước cờ ông đã sắp sẵn để mười bảy năm sau chàng đứng ra gánh vác đại cuộc võ lâm. Cái bang ngũ lão bàng hoàng như tỉnh cơn mê, biết kiếp nạn giang hồ đã đến. Hạ Khánh Dương thấy Vân Long tuổi trẻ mà phải gánh nặng đường xa, nỗi lòng bi phẫn, đập bàn nói :
- Long đệ yên tâm, bọn ta và hai mươi vạn đệ tử Cái bang quyết tâm liều chết phò tá Long đệ trong cuộc trừ ma vệ đạo.
Thần Toán thư sinh nói tiếp :
- Ta đã điều tra ra việc đốt cháy Tổng đà và cướp bạc của Hồ Phú hai năm trước có bàn tay của một nhóm người bí mật, có lẽ chính là Thiên Ma giáo. Đệ tử bổn bang sau này báo lại rằng tình cờ hắn thấy Hồ Phú trên đường vào đất Thục. Vì không biết nội tình nên tưởng mình nhận lầm người. Cho đến khi Tổng đà ra lệnh truy nã Hồ Phú hắn mới biết mình không hoa mắt. Ta đã lệnh cho Phân đà Tứ Xuyên điều tra nhưng Hồ Phú biến mất tăm. Theo ta nghĩ, Thiên Ma giáo đã tìm cách phá hoại thanh danh của bổn bang, làm suy yếu để sau này dễ uy hiếp. Ngờ đâu Long đệ đột nhiên xuất hiện làm âm mưu của chúng thất bại.
Vân Long yêu cầu Hạ lão ra lệnh cho đệ tử Cái bang tuyệt đối không được tiết lộ việc chàng chính là Tiểu Tài Thần và là trưởng lão. Họ sẽ nhận biết chàng dưới cái lốt công tử Tiêu Long Vân, từ quan ngoại đến. Chàng nói :
- Đệ có quen biết Thiết Đởm Thần Long Tiêu Thiên Xích, bá chủ vùng quan ngoại. Tối nay trừ đệ ra, không ai nhận ra lai lịch ông ta. Đệ định mạo nhận mình là em họ Tiêu Thiên Xích để bọn ma đầu không lần ra được tung tích. Như vậy mới bảo toàn được Đào gia trang, nơi cung cấp tiền bạc, phương tiện cho chúng ta. Tiêu Thiên Xích là người trượng nghĩa, nhiệt tâm. Mong đại ca huy động bang chúng theo dõi xem ông ta đi đâu. Lúc thuận tiện, đệ sẽ xuất hiện thuyết phục họ Tiêu giúp đỡ, ngụy tạo cho đệ một lý lịch giả.
La trưởng lão vỗ vai chàng khen ngợi :
- Long đệ liệu việc như thần, danh hiệu Thần Toán ta e phải nhường lại cho ngươi.
Mọi người gật đầu khen phải. Trời gần sáng, Vân Long cáo từ. Chàng nương theo bóng đêm giở khinh công lướt đi như gió. Về đến phòng đã thấy Tả Kiếm, Tả Phi đi qua đi lại như kiến bò miệng chảo, miệng lẩm bẩm, càu nhàu chi đó.
Vân Long nhẹ nhàng bước vào. Chúng thấy chàng, thở phào nhẹ nhõm :
- Đại ca đi lâu làm bọn đệ lo lắng vô cùng.
Vân Long cảm động trước tấm lòng của hai em liền nói :
- Ta biết. Hai ngươi giờ có thể ngủ ngon được rồi chứ?
Chàng nói xong bỏ về phòng mình. Lát sau đã nghe vọng sang tiếng ngáy như sấm của hai chàng ngốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...