Trịnh Kiếm Hồng lộ nét giận dữ hét lớn :
- À... thì ra chính là cô đấy mà!
Rồi vung tay định đánh vào Mạch môn của nàng một chưởng.
Thiếu nữ tuy trong lòng hơi sợ, nhưng không vì thế mà né tránh. Nàng ứa nước mắt nhìn Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Không! Không! Tôi không phải là Phong Lưu giáo chủ. Tôn chủ có muốn đánh tôi, xin cứ tự ý. Tôi... Tôi...
- Cô nương thế nào?
- Tôi không chút oán hờn.
- Tại sao?
- Vì tôi làm đúng theo lương tâm.
- Cô làm theo lương tâm?
- Dĩ nhiên!
- Được! Tôi có cách coi cô có chịu nhận mình là Phong Lưu giáo chủ không cho biết.
- Bằng cách nào?
- Tôi phân tích ra cho cô thấy những chỗ khả nghi.
- Cứ việc.
- Cô không sợ?
- Không!
Trịnh Kiếm Hồng nhếch môi cười khẩy một tiếng rồi dùng Ảo nhỡn truyền thần nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ. Nàng không thấy có chút gì sợ sệt trái lại còn nghe tâm hồn yên tĩnh lạ thường.
Nàng nói :
- Tôn chủ cứ nói, tôi nghe đây...
Trịnh Kiếm Hồng nghiêm giọng nói :
- Lần này, tôi đến Dung Sơn, ngoài Huyết Thủ Cuồng Sinh và một Thái Trí đại sư chưa biết y giả hay thật thì lại gặp cô. Cô bảo là Bát Đại Ma kéo đến vây tôi, tại sao tôi không thấy y lộ mặt.
- Ừ...
- Tôi biết Huyết Thủ Cuồng Sinh không muốn tiết lộ hành trình, nên chỉ đi có một mình. Và giữa lúc tôi định hạ y thì cô lại xuất hiện, dùng chưởng giải thoát cho y. Cô chắc là đồng lõa với nó hay là...
- Không! Không phải!
- Thế, chắc cô cùng với Thái Trí đại sư lập kế bày mưu để đánh lừa tôi lọt vào tròng.
- Không! Không phải thế!
Trịnh Kiếm Hồng gằn giọng :
- Không phải thế?
- Đúng!
- Thì ít ra cô cũng quen biết hai người đó, đúng rồi chớ?
- ...!
- Cô không trả lời tức là thú nhận. Đó là một bằng cớ cô hết chối cãi.
- Bằng cớ gì?
- Điều này chứng tỏ cô, nếu không phải là Phong Lưu giáo chủ thì là bộ hạ của hai tên ấy!
- Không! Không!
Nàng tức giận la lên và nói :
- Tôi không phải là bộ hạ hai tên ấy. Tôn chủ muốn đề quyết một người nào, ít ra Tôn chủ cũng chính mắt thấy tai nghe một cách cụ thể, chớ không thể vì sự ngẫu nhiên của tôi hiện giờ, dùng lý suy luận mà đề quyết cho tôi như vậy được.
- Thôi đừng nhiều lới. Thời buổi này ai mà chẳng thành thật bên ngoài, gian trá bên trong.
- Tôi thề là không phải. Tôn chủ muốn xử trí thế nào thì tùy Tôn chủ.
- Cho là không phải đi nữa, cô cũng có ít nhiều liên quan với hai tên ấy.
- !!...
- Nếu như vậy, tôi không thể nào tha thứ cho cô được.
Dứt lời, Trịnh Kiếm Hồng đưa tay lên định đánh nàng, nhưng nàng không chút e ngại, sợ sệt, hai mắt nhắm nghiền lại, đứng thẳng người lên chờ đợi.
Trịnh Kiếm Hồng thấy thái độ của nàng như vậy hết sức kinh ngạc và khó xử khôn cùng. Vì một nam nhi như chàng làm sao có thể đối xử với một cô gái không chút kháng cự như vậy được. Song chàng lại nghi ngờ cái cử chỉ thuận tình này chắc chỉ là pha trò thôi.
Nghĩ thế, Trịnh Kiếm Hồng từ từ đưa tay vỗ nhẹ vào đầu nàng. Không ngờ cái quyết tâm của nàng rất dũng mãnh còn hơn chàng nữa. Chỉ thấy bàn tay chàng vừa hạ xuống, nàng đã nhảy dựng lên, đâm thẳng Não Hộ huyệt của mình vào bàn tay chàng. Nàng thở khẽ một cái, máu từ trong miệng tuôn hộc ra đỏ tươi.
Trịnh Kiếm Hồng vừa thấy nàng nhún mình nhảy dựng lên, lẹ làng rút tay về, nhưng đã trễ. Đến chừng thấy nàng hộc máu đầy miệng, chàng cả kinh la lên :
- Tại sao?
Nàng cười lạnh lùng :
- Thế cũng tốt! Ta không cùng sinh nhưng có thể cùng tử, âu cũng là sung sướng lắm rồi.
Trịnh Kiếm Hồng rung động thần sắc hỏi :
- Ta sẽ cùng chết? Nghĩa gì?
- Tôi đã dồn hết chân khí vào Não Hộ huyệt đâm mạnh vào lòng bàn tay Tôn chủ, thương tích trong người nặng lắm, nếu không được cứu sẽ chết.
- Cái đó tôi biết.
- Còn nữa...
- Cái gì?
- Tôn chủ đã bị bùa độc của tôi. Sau khi tôi chết sẽ không có ai giải bùa được cho Tôn chủ, Tôn chủ sẽ phải chết.
- Bùa độc?
- Đúng!
- Tôi đã uống qua Thiên Sơn Ngọc Dịch, không sợ bách độc.
- Nhưng ngoại trừ hai thứ...
- Hai thứ nào?
- Bùa yêu của em...
- Bùa yêu? Há há...
- Sao?
- Nghe có vẻ lạ nhưng chắc không có gì ghê gớm lắm.
- Tôn chủ... thấy trong người không có gì lạ à?
- Không thấy có gì cả.
- Có lẽ tại Tôn chủ uống qua Thiên Sơn Ngọc Dịch nên có khác hơn người thường một chút. Nếu như không tin, Tôn chủ có thể nhìn xuống ngực, có phải có một quầng đỏ hình quả tim không?
Trịnh Kiếm Hồng hơi biến sắc, vội nhìn xuống lồng ngực mình, quả nhiên thấy có một quầng máu tụ lại y như lời thiếu nữ nói. Và ở nơi ấy bắt đầu hơi ngứa ngáy một cách kỳ lạ.
Trong khoảnh khắc, cảm thấy hơi thở dồn dập, trái tim đập càng mạnh. Mà hễ khi mỗi lần trái tim đập mạnh, quầng đỏ hiện lên thật rõ ràng. Chàng nghe lạnh toát mồ hôi hột.
Thiếu nữ bỗng nói :
- Ai bị phải quầng đỏ, nếu không cứu sẽ chết. Nhưng sau khi được cứu, người đó cũng...
Thiếu nữ nói tới đây vụt nín bặt.
Trịnh Kiếm Hồng lo sợ hỏi :
- Thì thế nào?
- Thì cũng luôn luôn... nhớ đến tôi.
Trịnh Kiếm Hồng điên tiết quát :
- Đồ dâm đãng. Còn dám mở miệng ra nói với ta những lời ấy sao? Khốn nạn!
- Khốn nạn đi nữa cũng chỉ vì bất đắc dĩ.
- Nghĩa là thế nào?
- Tôi không phải muốn dùng độc để hãm hại Tôn chủ. Nhưng vì muốn ngày sau chúng ta có thể tìm gặp nhau nên mới dùng bùa yêu thế thôi.
- Cô bảo là bùa yêu sao ta không nghe thấy có mùi vị nào khả nghi cả?
- Muốn ngửi thấy mùi vị, trước hết phải ngửi một thứ thuốc.
- À, thì ra nguyên do cô dùng bùa chỉ vì muốn sau này gặp lại tại hạ?
- Phải!
- Vậy, tại hạ có thể tạm tha cho cô và cứu cô khỏi chết. Có điều cô không cho tại hạ được biết tên họ, thân thế làm tôi không yên tâm.
- Nếu Tôn chủ bằng lòng cứu tôi thì tôi có thể cho Tôn chủ biết một phần.
- Sao chỉ cho biết một phần?
- Nói hết cả ra, Tôn chủ sẽ không tin. Hơn nữa cũng bất lợi cho sự hành đạo giang hồ của Tôn chủ.
- Được! Tôi tạm tin cô nương một lần nữa.
Dứt lời, Trịnh Kiếm Hồng dùng công lực đẩy chân khí vào đan điền và khí giải huyệt cho nàng để điều trị nội thương.
Trong lúc đó, nàng khẽ búng ngón tay, một vệt trắng ngà ngà như bột phấn vào đầu chàng rồi nói :
- Được rồi! Tôi nghĩ vài hôm là khỏi bệnh và bùa độc trong người Tôn chủ hiện giờ cũng tạm giải.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn nàng, giây lát hỏi :
- Bây giờ cô cho tôi biết những điều tôi hỏi đi. Tôi sốt ruột quá rồi.
Thiếu nữ mỉm cười duyên dáng làm bao nhiêu bực dọc trong người chàng phút chốc đã tiêu tan.
- Cô nói đi.
- Vâng! Em tên là Lý Minh Châu cha mất sớm nay chỉ còn một mẹ già. Và từ khi mẹ em qui ẩn, em được một cao thủ võ lâm đem về nuôi dưỡng. Bà coi em như con đẻ của bà vậy. Nhưng có điều... bà ta lợi dụng em để luyện bùa yêu hầu thỏa mãn dã tâm của bà, nên em thấy rất khó chịu trong lòng.
- Bà đó là ai?
- Xin lỗi Tôn chủ, em không thể nói. Em chỉ biết rằng em muốn giúp Tôn chủ chứ không phải muốn hại Tôn chủ.
- Cô không thể cho tôi biết hơn được sao?
- Phải! Em nói bao nhiêu đó đã nhiều lắm rồi. Tuy nhiên em có hai điều cần nhắc Tôn chủ.
- Hai điều gì?
- Điều thứ nhất, bùa yêu có hai cách giải. Một là cách dùng thuốc bột vừa rồi. Dùng thuốc một lần có hiệu lực trong ba tháng. Còn một cách khác thì nhanh lắm, chỉ cần dùng thuốc qua một lần rồi...
- Rồi sao?
Lý Minh Châu đỏ mặt, nhìn qua nơi khác nói :
- Nói ra lại sợ anh giận em.
- Cách giải độc nói ra mà cũng ngại sao?
- Thôi, để em cho thuốc triển hạn chớ dùng cách chữa trị căn bản nhất định anh không bằng lòng đâu. Nếu sau này... tiện dịp thuận tiện, em sẽ cho anh biết.
- Không! Nói thì nói ngay đi. Muốn giải thì giải ngay bây giờ, kéo dài mai sau chứng tỏ cô là người không thành ý.
- Thế...
Chữ thế vừa thốt ra khỏi miệng, nàng e thẹn đỏ mặt, hai mắt chớp chớp, ngại ngùng nói :
- Thế, anh muốn biết ngay bây giờ, em xin nói...
- Nói thì nói đi, tại sao lại e ngại, chần chờ.
Nàng cúi đầu như thể che giấu sự xấu hổ rồi nói rất khẽ :
- Chỉ cần em và anh...
- Thế nào?
- Cùng ăn nằm với nhau một đêm.
- Á! Không! Không được!
Vừa nói hai má chàng cũng đỏ bừng lên như gấc chín.
- Cứ để ba tháng giải độc một lần thì lôi thôi lắm. Còn dùng cách này tuy nhanh nhưng tôi không thể chấp nhận.
- Em vẫn biết là anh không bằng lòng, nhưng vì anh bắt buộc em nói ra, nên em mới nói.
Trịnh Kiếm Hồng nhìn nàng một hồi, nghiêm sắc mặt, hỏi :
- Cách giải độc này cô đã dùng qua mấy lần rồi?
- Chưa lần nào cả.
Lời nói của nàng làm chàng nhẹ nhõm trong lòng, mỉm cười hỏi thêm :
- Bùa yêu này cô mới áp dụng lần thứ nhất?
- Đã nhiều lần rồi.
- Những người bị bùa thế nào?
- Đều chết cả.
- Họ chết mà cô không nghe thấy lương tâm trách phạt sao?
- Chúng toàn là những kẻ dâm dật, chết là đáng kiếp, có gì mà phải thương tiếc.
- Thôi, còn điều thứ hai cô định nhắc cho tôi là điều gì?
- Em vừa nói, Thiên Sơn Ngọc Dịch là một linh dược có thể giải bách độc, nhưng đối với bùa yêu này thì nó vô hiệu. Ngoài ra nó cũng vô hiệu nếu gặp Cỏ Cắn Tâm.
- Thế ai sử dụng Cỏ Cắn Tâm?
Lý Minh Châu đảo mắt nhìn qua tứ bề rồi hạ thấp giọng nói :
- Chính là tên Bích Linh Ma Ảnh.
- Ồ! Lại là Bích Linh Ma Ảnh? Tôi không ngờ...
- Anh không ngờ y dùng thứ Cỏ Cắn Tâm để sát hại võ lâm?
- Đúng! Nhưng thứ Cỏ Cắn Tâm có gì mà phải đáng sợ? Bị trúng nó có gì đặc biệt?
- Nghe nói thứ cỏ này giết người một cách vô hình. Ngoài ra em không biết gì nữa.
- Theo cô Thái Trí đại sư đó có thể là lão Ma Ảnh hóa thân không? Và trong lúc giao chưởng với tôi, y có thể dùng kỳ độc nào không?
- Em tin chắc đó là lão Ma Ảnh hóa thân. Còn có dùng kỳ độc trong lúc giao chưởng với anh không chắc là không có.
- Sao cô dám tin chắc như vậy?
- Lão ấy là tên ma đầu lợi hại nhất của bọn ma. Y vừa nghe thấy tin Thần Long Kỳ Hiệp luyện công không thành, lập tức y truyền lệnh cho Thập Đại Ma Tinh đi tìm Kỳ Hiệp để tìm cơ hội đoạt Đại Thần bảo kinh.
Ngoài mặt Phong Lưu giáo chủ và Huyết Thủ Cuồng Sinh tỏ vẻ tuân lệnh, nhưng thâm tâm đều nghĩ khác. Bởi thế, khi Huyết Thủ Cuồng Sinh nghe được kinh văn do anh đọc ra, y lẩn trốn tập luyện ngay mà không cho lão biết...
Trịnh Kiếm Hồng gật đầu nói :
- Tôi hiểu rồi, lão Ma Ảnh vì tức giận Huyết Thủ Cuồng Sinh đem lòng phản trắc, y một mặt tự đi tìm Đại Thần bảo kinh, một mặt giết Huyết Thủ Cuồng Sinh để cảnh cáo bọn ma đầu. Còn dùng độc hại tôi thì chắc không dám. Vì y rất cần tôi.
- Đúng như thế! May mà em không gặp lão Ma Ảnh, nếu không thì hậu quả thật đáng sợ.
- Hậu quả gì?
- Anh phải biết, lão Ma Ảnh gặp ai một lần là y nhớ rõ mặt mũi hình dạng, rồi hóa trang thành người ấy để đi kiếm chuyện gây hỗn loạn.
Trịnh Kiếm Hồng nghe xong cảm thấy lạnh run xương sống. Chàng vội nói :
- Bây giờ tôi phải về nhà rồi, chào cô!
- Chào anh! Chúc anh thượng lộ bình an.
Trịnh Kiếm Hồng khẽ nhún mình một cái, thân ảnh đã chạy xa mười mấy trượng.
Lý Minh Châu đứng tần ngần nhìn theo chàng cho đến khi bóng chàng khuất dạng vào rừng sâu, nàng mới quay lại mỉm cười một mình.
- Chàng bị bùa yêu mà quên lấy thuốc giải. Chàng ngày đêm sẽ luôn luôn nhớ đến mình. Thế cũng an ủi cho ta lắm rồi.
* * * * *
Trịnh Kiếm Hồng đi không bao lâu đã về gần tới quê nhà, trong lòng chàng nghe rộn lên niềm vui sướng khôn cùng. Chàng nghĩ chút nữa đây gặp lại cha già, nhất định ông mừng lắm và không nỡ bắt tội về việc mình cãi lời đi học võ công.
Nghĩ tới đây, chàng vụt nhớ đến Lôi Đình kiếm khách đã nói Phong Vân kiếm khách là cha mình. Chàng nói thầm :
- Cha có phải là Phong Vân kiếm khách Trịnh Vũ Hùng hay không? Còn người mẹ đã sớm qua đời có phải là Phụng Hoàng kiếm khách Hứa Vô Trần hay là một người khác?
Nếu không thì thôi! Nếu đúng thì sao cha mình không cho mình biết? Chẳng lẽ giữa cha mình và người giang hồ có ân thù mà người muốn che giấu tung tích?
Chàng ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp :
- Đúng! Nhất định phải hỏi cha cho ra lẽ. Hai sư huynh Âm Dương song quái, Liệt Đương đạo trưởng và Lôi Đình kiếm khách đều nói Phong Vân kiếm khách và Phụng Hoàng kiếm khách là cha mẹ mình. Như vậy đây không phải là một chuyện thường.
Đang nghĩ đến đó, chàng đã đi lọt vào “Cửu Cung Kỳ Môn trận”. Chàng ỷ y mình quen thuộc địa thế trận pháp nên cứ đi thẳng vào không cần nhìn trước nhìn sau, tới chừng đi vào đến trung tâm trận pháp thì thấy sơn di địa động, sương mây phủ cùng mình, chàng cả kinh la lên :
- Lạ quá...
Rồi ngoảnh đầu nhìn lại mới hay đi nhầm đường. Lập tức chàng tháo lui trở lại. Chàng lui cui mãi tới giờ sau mới tìm được vị trí chính xác.
Chàng vì nghĩ đến các vấn đề trên, nên muốn về nhà cho mau để gặp cha.
Không ngờ vì vội vã, chàng đã bỏ qua một hiện tượng kỳ lạ... những lão bộc giúp việc ho nhà chàng không thấy một bóng dáng nào. Cửa nhà lại đóng kín mít.
Tất nhiên với công lực của chàng bây giờ việc vào nhà không phải là chuyện khó.
Trịnh Kiếm Hồng vội vã vận công đề khí dùng thức “Long Vân Sơ Hiện” tung mình phóng vọt lên mái nhà. Chỉ trong vài cái chớp lên xuống, chàng đã chạy ngay đến phòng của cha chàng. Rồi khẽ uốn mình phóng qua cửa sổ bay lọt vào trong.
Cánh cửa sổ thình lình tự động đóng kín lại, tiếp theo là một tiếng nổ ầm to lớn, một vùng khói vàng bốc tủa ra đầy ra gian phòng.
Chàng không nhìn thấy gì hết. Không hiểu cha chàng hiện có ở trong phòng hay không, chàng cũng không biết.
Chàng cảm thấy lo sợ trong long, vội bước sát vào vách tường và nghĩ thầm :
- Kẻ địch đã đến đây rồi sao? Hay chỉ là sự bố trí của cha?
Nghĩ xong, Trịnh Kiếm Hồng định mở miệng kêu lớn lên, nhưng kinh nghiệm cho chàng biết hễ mở miệng kêu lớn, chẳng khác nào nói cho kẻ thù biết là tao ở đây.
Bởi thế, chàng đành đứng im lắng tai nghe động tĩnh. Nhưng gian phòng vẫn một bầu không khí vắng lặng, nặng nề gần ngộp thở.
- Chết!
Chàng lo sợ suýt bật kêu thành tiếng. Vì cha chàng là người vốn không biết võ công, mà mọi vật đều im lặng như thế này, biết đâu...
Chàng sợ cuống lên, không dám nghĩ đến cảnh tượng hãi hùng khi người cha bị giết vất cả thây đâu đó.
Đã mấy lần chàng muốn gọi to lên, nhưng lại sợ hé miệng bị khói vàng đó là chất độc bay vào thì thật là nguy cho tính mạng.
Thình lình, một luồng chưởng phong quét tới, Trịnh Kiếm Hồng định vận công kháng cự, nhưng trong lúc chưa biết cha mình hiện ở đâu, chàng đành đứng yên một chỗ.
Trong lúc ấy, chưởng phong vù vù lao tới, lập tức chàng vận công lên vai đưa ra chịu đựng.
Bùng!
Chàng bị ngọn chưởng đánh trúng ngay vào bả vai, và thừa cơ hội cấp bách này, chàng lách mình qua vị trí khác để tránh đòn thứ hai.
Sau khi bị trúng chưởng Trịnh Kiếm Hồng càng tin chắc, chưởng này là của kẻ thù chớ không phải của cha chàng đánh ra. Vì cha chàng không biết võ công, làm sao nói ông đánh như thế được?
Chàng nói thầm :
- Cứ đà này, mình phải chịu ít nhất là hai ba chưởng chứ không làm gì khác hơn được...
Vừa nghĩ tới đó, đối phương đã tung luôn một lượt hai chưởng tấn công chàng.
Lập tức, Trịnh Kiếm Hồng dồn hết công lực vào vai và ngực rồi đưa tay lên trước ngực chờ đợi.
Bùng! Bùng!
Hai ngọn chưởng đánh ập vào ngực chàng tạo thành một tiếng nổ dữ dội, khói vàng trong phòng bị sức ép của chưởng phong đánh vẹt ra.
Ngay khi đó, Trịnh Kiếm Hồng cũng vừa kịp nhận ra đối phương bị sức đẩy dội của chưởng lực lảo đảo ngã xuống, đồng thời phát ra tiếng ho ặc ặc.
Tiếng ho đó rất quen thuộc với Trịnh Kiếm Hồng, làm chàng sợ run lên, toàn thân lạnh buốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...