Bích Lạc Thiên Đao



Lúc toàn thân phải trải qua cảm giác bị một con dao lăng trì cắt vụn cuối cùng cũng đã qua một khoảng thời gian.Linh khí chuyển động quanh một vòng, hoàn thành!Lỗ chân lông trên toàn cơ thể tiết ra một đống chất bẩn nhớp nháp, toàn thân đau như vừa mới trải qua một lần lăng trì giống y như thật, dư âm vẫn còn đây, thế nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn đến kỳ lạ.Vội vàng rút thứ ấy ra khỏi miệng nhóc con đã ngủ gật không còn mút nữa ra.Tự mình xoa nhẹ hai cái, nói thầm trong lòng."Chưa bao giờ nghĩ mình cũng có thể cho bú được...!Đây đúng là vượt ngoài phạm vi nhận biết sinh lý của mình mà..."Nhưng mà lập tức lại sung sướng được.Công pháp chắc hẳn đã nhập môn được rồi."Cuối cùng cũng vượt qua bài kiểm tra."Tâm trạng Phong Ấn không nhịn được có phần đắc ý, cho đến tận bây giờ hắn không có chút suy nghĩ một bước lên mây nào, tư tưởng từ trước đến nay vẫn rất giản dị: Cửa ải trước mắt phải liều mạng vượt qua, khi tất cả mọi thứ đều vượt qua thì mới nói đến chuyện sau này!Về phần cửa ải tiếp theo, thế phải đến được cửa ải đó rồi mới tính tiếp được.Lo lắng vô cớ quá sớm, không cần thiết.Huống hồ, Phong Ấn có thể ý thức được rõ ràng, lần vận công quanh một vòng lần thứ hai này thành công e rằng đối với tư chất của mình đã là một bước tiến nhảy vọt rồi.Cảm giác này, vừa chân thực vừa rõ ràng.Nếu lần trước nói cả đời này Phong Ấn tu luyện chỉ đạt đến Nhân cấp Nhất phẩm, thế thì bây giờ Phong Ấn ít nhất có thể tu luyện đến...!Nhân cấp Tam phẩm.Suy cho cùng chỉ là ngày đầu tiên, lần đầu tiên.Chỉ mới tu luyện một vòng sơ sơ thôi, đã khiến Phong Ấn cảm nhận được sự khác biệt về bản chất với nhau rồi.Không phải không muốn tu luyện tiếp, mà loại thông mở kinh mạch này, nhất định phải để kinh mạch tĩnh dưỡng khoảng một thời gian ngắn, nói thế nào thì đây cũng là nới rộng kinh mạch ra, cũng không phải mở ra cảnh giới mới, cũng giống như sự khác nhau giữa các bản chất với nhau.Dục tốc bất đạt.Phong Ấn đến cái thế giới này đã mười năm, ắt phải có suy nghĩ đó.Giờ trong lòng thấy có gì đó cựa quậy.Cuối cùng Phong Ấn mới từ trong mộng tỉnh lại, bất chấp đi kiểm tra bàn tay vàng trong tay mình, cục vàng này lại gắn chặt với cái mạng nhỏ của mình đấy.Nếu cục vàng này xảy ra chuyện gì, ngay sau đó mình sẽ đi đời nhà ma luôn.Cấm chế đó...!vẫn nằm trên người mình đó.Phong Ấn tranh thủ thời gian lôi cái mẹt ra, lót một đống quần áo cũ vào, tạm coi đây là cái ổ mèo đi, rồi đặt nhõi con này vào.Nóc nhà mất rồi, không thể để nhóc con này nhiễm lạnh được, sưng phổi thì chết."Mèo á...!Mình cũng từng nuôi rồi."Phong Ấn cẩn thận cởi tã lót của nhóc con này ra, thoáng chốc mặt nhăn lại như trái mướp đắng: "Nhưng mà mèo con mới sinh ra chưa được hai ngày như này...!Mình lại chưa nuôi mèo nào như thế bao giờ..."Trong chốc lát đến cả tắm sạch đống căn bẩn trên người cũng không kịp, đã lao ù đi nấu một bát cháo hầu hạ tiểu tổ tông này rồi.Lúc cháo nửa sống nửa chín Phong Ấn còn cố ý dằm nát nửa viên Tẩy Tuỷ Đan, cẩn thận trộn lẫn cho tan hết, rồi dùng sức quấy cho hết nóng.Bấy giờ mới múc bón từng muỗng một.Cẩn thận từng ly từng tý một, cẩn thận phải dịu dàng nữa...!Khụ, mẹ nó chứ, nghệ danh của mình đúng là Ôn Nhu, chẳng lẽ phải "ôn nhu" trong việc này à?Nhõi con này còn chưa mở mắt nữa, chỉ theo bản năng mở miệng lè đầu lưỡi hồng hồng, vô cùng vui vẻ thoả mãn liếm cháo.Chắc là đói lắm đây."Mày nói xem có phải đây là nghiệp từ đời trước của tao không?"Phong Ấn ra vẻ khổ não nhìn nhõi con: "Đến thế giới mới này lâu đến thế rồi, lại phải trải qua một khoảng thời gian bón cơm chùi đít nữa...""Với lại nếu không hầu mày cho tốt thì hậu quả này tao không gánh nổi mất, ai đời đã chùi đít mà lỡ chùi mạnh tay là đi bán muối luôn không...!Ngay cả khi ở Trái Đất tao cũng không phải nín nhịn như thế này, đúng chứ..."Nhóc con nhắm mắt uống cháo tiếp, ăn đến phè phỡn sung sướng, bụng nhỏ hồng hồng thơm ngào ngạt phồng lên xẹp xuống.


Cái đuôi nho nhỏ thế mà đã vung vẩy được rồi, tuy chỉ vung vẩy được chóp đuôi thôi...Chùi đít còn dính đến sống hay chết, liên quan gì đến hoàng thượng ta đây, không sao hết, gió thổi mây bay thôi sen à..."Ôi ngài ăn từ từ hộ con cái..."Phong Ấn vừa muốn nói chuyện, vừa cho ăn, loáng cái đã bón được nửa bát cháo.Nhìn nhõi con này còn đang liếm miệng như thể chưa đã thèm lắm.Mặt thoắt cái chỉ thấy toàn đau khổ."Đừng ăn đến bội thực lăn đùng ra chết đó chứ...."Nhúm lông bé bằng nửa bàn tay mình thôi, đã hốc hết nửa bát loa cháo mình dùng để ăn cơm rồi.Dạ dày của mày là biển rộng không đáy à con?Chỉ bằng sức ăn này, sau này phải ép bản thân nhận thêm nhiều nhiệm vụ nữa rồi, khéo không nuôi nổi mất.Tao có đúng là sát thủ không đấy?Ai thấy sát thủ chăm em bé bao giờ chưa?Vừa nhận được bàn tay bàn, thì có tin vui được làm cha, uầy, không đúng, hình như còn phải kiêm chức vú em nữa.Haizzz, tên sát thủ này không đáng thương à?.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận