Chú chim nhỏ của hắn sắp bay đi.
Sắp bay đến bên cạnh người khác, cười với người khác, dịu dàng với người khác, cho người khác làm tình…
Hắn tuyệt đối không cho phép.
Chẳng bằng giết cô… giết cô… giết cô… cô sẽ là của hắn.
Lâm Trí Viễn mỉm cười bóp chặt cổ cô, cảm nhận được mạch máu của cô đập cuồng loạn.
Thời khắc này, cô tựa như một con chim lông mềm bị bóp trong lòng bàn tay, chỉ cần hắn vừa siết chặt tay là có thể giết chết cô.
Hóa ra Lâm Trí Viễn đã điên rồi…
Trong cảm giác ngạt thở, Bích Hà bừng tỉnh ngộ, đáng tiếc đã quá muộn.
Cô cảm giác lồng ngực mình sắp nổ tung, đầu càng ngày càng choáng váng, tay giữ tay hắn cũng dần dần không còn sức.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đẽ của Lâm Trí Viễn.
Nơi đó toát ra sự điên cuồng và tàn nhẫn.
Hắn cứ thế nhìn cô dần chết đi.
Không ngờ hôm nay lại là ngày cuối cùng của mình.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Bích Hà nghĩ.
Hóa ra, kiếp này cô bị Lâm Trí Viễn bóp chết.
Tay trên cổ đột nhiên buông ra.
Luồng không khí mới mẻ tràn vào cổ họng.
Bích Hà nằm trên mặt đất, che cổ thở hồng hộc và ho khan, sau đó bật khóc.
Người đàn ông ôm cô dậy, ném lên giường.
Cô giãy giụa trong bất lực.
Hắn lột bỏ váy và đồ lót của cô, cô cũng chỉ cố che cổ hít thở.
Hắn kéo chân cô ra, nhẹ nhàng sờ lên âm hộ trơn bóng và cửa mình như bé gái, đỡ dương v*t đâm thẳng vào cô.
Cả người Bích Hà run rẩy, bắt đầu nức nở.
Cơ thể vừa mới suýt chết nhạy cảm đến vậy, cô tỉnh táo cảm nhận được vật to lớn của hắn ra vào trong thân thể, hoa huy*t của cô e thẹn trào ra dịch nhầy.
Thậm chí âm đ*o mười năm không bị đàn ông đi vào hưng phấn đến run lên.
Ngón tay Lâm Trí Viễn vuốt ve toàn thân cô, ấm áp và dịu dàng.
Ngón tay của hắn lướt qua cổ cô, cô sợ đến cả người căng lên, ngay cả âm đ*o cũng xoắn chặt côn th*t trong cơ thể một chút.
Người đàn ông thoáng dừng lại, bật cười.
dương v*t đang ra vào trong cơ thể cô, hắn nhỏ giọng hỏi bên tai cô: “Em sợ tôi?”
Bích Hà trào nước mắt, ra sức lắc đầu.
“Em sợ tôi làm gì?” Người đàn ông thở dài bên tai cô, biểu cảm trân quý, chậm rãi mơn trớn da thịt cô, dường như yêu cô điên cuồng: “Em không biết tôi yêu em nhiều thế nào đâu, Lương Bích Hà.”
“Làm sao tôi có thể nỡ giết em.”
Nước mắt Bích Hà chảy càng dữ hơn.
Hắn nói như vậy chứng tỏ vừa rồi hắn thật sự định giết chết cô.
Mười năm không gặp, Lâm Trí Viễn hắn đã hoàn toàn điên rồi.
Hắn kéo tay che cổ của cô ra, bắt đầu liếm mút vú cô, an ủi thân thể cô.
Kỹ thuật của hắn cực tốt, cố ý trêu chọc phía dưới.
Thân thể đã phản bội ý trí của cô.
Để cho hắn vào sâu hơn, động hoa ồ ạt chảy ra mật dịch, âm đ*o cũng bắt đầu tự mút vào, xoắn lấy vật to lớn trong cơ thể.
Sau một hồi lâu, hắn nâng chân cô, bắn thật sâu vào trong cơ thể cô.
Người đàn ông giơ tay lên, tay của hắn đã chỉ còn hơi run.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể người phụ nữ, thân thể cô vẫn đang run rẩy.
Hắn nhìn âm hộ trơn bóng như bé gái của cô, ngồi dậy đẩy chân cô ra, cẩn thận nhìn hoa huy*t của cô.
Sau đó hắn thở dài một hơi thỏa mãn: “Bích Hà, mười năm rồi, chỗ này của em vẫn y như trước khi tôi đi.”
Bích Hà chỉ nằm trên giường rơi lệ.
Lâm Trí Viễn híp mắt nhìn khuôn mặt cô, nở nụ cười, cười đến xán lạn: “Khóc cái gì? Em thích người đàn ông kia đến mức nào? Hắn làm em bao nhiêu lần rồi?”
Bích Hà khóc, lắc đầu.
Người đàn ông nằm qua, kề sát cô, lau nước mắt trên mặt cô, khẽ giọng nói bên tai cô: “Hắn làm em mấy lần rồi?”
Bích Hà sợ hãi lắc đầu, chảy nước mắt nhìn hắn.
“Không nói sao?” Giọng điệu người đàn ông lại trở nên nguy hiểm.
“Chưa…” Bích Hà thút tha thút thít, rơi lệ nói: “Chúng… chúng tôi chưa từng làm.”
Khuôn mặt Lâm Trí Viễn không cảm xúc, tay vân vê nhũ hoa của cô, xoa nắn một hồi, chợt bật cười: “Bích Hà, em trở nên thông minh rồi.
Sau này bất kể khi nào tôi hỏi em, em đều phải trả lời như vậy, biết không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...