Hoàng Đế muốn đến Giang Nam, phu quân ta bận đầu tắt mặt tối.
Hắn phải xây cầu lót đường, dời núi tạo nước, trồng hoa xây vườn.
Hắn nói ít đi, mặt thì đen hơn, cả người đều mệt mỏi.
Đôi khi, hắn ngồi uống rượu một mình, hỏi ta: “Đào nhi, thỉnh thoảng ta tự hỏi, mình làm quan vì cái gì?”
Vấn đề này thâm thúy quá, sao mà ta biết được.
Ta chậm rãi rút kim, nói với phu quân ta: “Mẹ thêu thùa nuôi ta.
Trước kia ta thêu thùa nuôi chính mình.
Sau này, ta gặp Ngô đại gia.
Bà ấy tay nghề thêu thùa cao siêu, tiếng tăm lừng lẫy, mở tú phường, nuôi được rất nhiều người.”
Ta nhìn phu quân ta, nói: “Ta cũng không biết làm quan vì cái gì, đại loại là phu quân có bản lĩnh làm quan, chàng làm quan mới có thể giúp đỡ được càng nhiều người.”
Bấy giờ hắn mới nở một nụ cười: “Đào nhi lời nói gói vàng.”
Rồi hắn lại lẩm bẩm một mình:
“Vua hơn Nghiêu, Thuấn, mong thay.
Trở về phong tục những ngày thuần lương.”
Khi Quý Phương sáu tháng tuổi, Hoàng Đế vào thành Dương Châu.
Thuyền rồng trải rộng mặt sông, cờ giăng che trời, kinh động toàn thành.
Phu quân ta phải đi hầu thánh giá, ta ở nhà trông con.
Ta bế Quý Phương đi loanh quanh trong sân, nhìn Đậu Hoàng và Nguyên Phương chơi đùa.
Đậu Hoàng đuổi theo đuôi của mình, Nguyên Phương cười khanh khách, Quý Phương trong vòng tay ta cũng cười khanh khách.
Chính lúc này, có người xông vào nhà ta.
Người kia điệu bộ kiêu căng, biểu tình ngạo mạn, đeo đầy châu báu, dung mạo xinh đẹp đứng ở nguyệt môn hỏi ta: “Ngươi chính là Lý Bích Đào?”
Ta vỗ lưng Quý Phương, gật đầu đáp: “Vâng, ta chính là Lý Bích Đào.”
Nàng ta nheo đôi mắt phượng đánh giá ta, rồi nhìn Nguyên Phương đang đứng dưới đất, lại nhìn sang Quý Phương trong lòng ta.
Nàng hếch cằm, nhướng mày hỏi ta: “Ngươi có chỗ nào xứng với Cố Lân?”
Ta cười một cái, nói: “Cô nương thật là vô lễ.
Ta là mẹ của con hắn, là thê tử kết tóc của hắn, được kiệu hoa rước qua cửa, cưới hỏi đàng hoàng.
Con ta không hỏi ta có xứng hay không, phu quân ta không hỏi ta có xứng hay không.
Cô nương lại giữa ban ngày ban mặt xông vào nhà ta, hỏi ta có điểm nào xứng với hắn?”
Nàng nhíu chặt hai mày, quát: “Láo xược!”
Láo xược thì láo xược thôi.
Ta gọi Tiểu Thúy, bảo mời vị cô nương này ra ngoài.
Tiểu Thúy mời nàng ra ngoài, nàng nói với ta: “Ngươi chờ đó cho bổn cung!”
Ta sa sầm nét mặt, căm hận tận xương tủy.
Chờ thì chờ.
Năm đó, phu quân ta dùng kế khiến nàng lạnh lòng mới có thể thoát thân rời khỏi Kinh Thành.
Ai có thể ngờ suốt ba năm nay, nàng ta chọn lựa giữa hết thảy đàn ông tốt trong thiên hạ nhưng vẫn không thể buông bỏ được Cố Lân.
Không buông bỏ được thì sao? Với thân phận đích nữ của Chính Cung Hoàng Hậu tôn quý của nàng ta, có thể cướp chồng của người ta, phá hoại gia đình của người ta hay sao? Trên đời này còn có công lý, còn có vương pháp hay không?
Ta ở nhà đợi hai ngày, đợi được một đạo thánh chỉ.
Hoàng Thượng triệu kiến Cố Lý thị.
Ta lãnh chỉ, quay đầu nhìn Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy đỏ hoe hai mắt nói: “Phu nhân, người đừng đi.”
Ta nói: “Không sao, giúp ta trang điểm.”
Tiểu Thúy giúp ta trang điểm chải tóc, Quý Phương nằm khóc trong nôi, Nguyên Phương ôm chân ta hỏi: “Mẹ đi đâu chơi vậy?”
Ta nói: “Mẹ đi lên thuyền chơi.”
Nguyên Phương nói: “Con cũng muốn đi.”
Ta ngồi xuống nhìn con nói: “Nguyên Phương là ca ca, lúc mẹ đi vắng, phải chăm sóc đệ đệ thật tốt.”
Nguyên Phương gật đầu, vỗ lồng ngực nhỏ bé nói: “Mẹ ở nhà con cũng sẽ chăm sóc đệ đệ thật tốt.”
Ta rưng rưng nước mắt hôn lên má con ta.
Ta bước tới ôm lấy Quý Phương, hôn lên má Quý Phương.
Ta ra khỏi cửa, Đậu Hoàng chạy vòng quanh ta.
Ta sờ đầu Đậu Hoàng, nói: “Đậu Hoàng, con phải bảo vệ cho cha, bảo vệ cho các em, bảo vệ cổng nhà ta thật tốt.”
Ta lên thuyền rồng, nhìn thấy Hoàng Đế ngồi phía trên, Công Chúa ngồi cạnh, bá quan văn võ đứng đầy phía dưới.
Phu quân ta đứng giữa bá quan, nhìn ta đau đáu.
Ta mỉm cười với hắn, quỳ xuống trước mặt Hoàng Đế.
Hoàng Đế lạnh nhạt hỏi: “Quỳ nơi đó là người nào?”
Ta đáp: “Thần phụ Cố Lý thị.”
Hoàng Đế hỏi: “Là người nơi nào?”
Ta đáp: “Là người Cẩm Thành ở Thục Châu.”
Hoàng đế hỏi: “Xuất thân ra sao?”
Ta đáp: “Xuất thân bé gái mồ côi thêu hoa kiếm sống.”
Hoàng đế hỏi: “Tổ tiên có thánh hiền nào không? Gia tộc có ai thuộc dòng dõi trâm anh không?”
Ta đáp: “Không có ai là thánh hiền, không có ai thuộc trâm anh.”
Hoàng Đế không hài lòng nói: “Ngươi xuất thân như vậy, dựa vào cái gì xứng với Thám Hoa của trẫm, gả cho thần tử đắc lực của trẫm?”
Ta đáp: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần phụ chỉ biết cá ở dưới nước, chim ở trên trời, hoa nở tịnh đế, uyên ương thành đôi.
Thần phụ chỉ biết là như thế, không biết dựa vào cái gì mà như thế.”
Hoàng Đế nghe vậy giật mình: “Chuyện này…”
Hoàng Đế nhìn bá quan, bá quan cúi đầu cụp mắt.
Ta lặng lẽ nhìn phu quân ta, thấy nụ cười trong mắt hắn.
Hoàng Đế đột nhiên vỗ bàn: “Cố Lân! Ngươi dám khi quân!”
Ta giật mình.
Phu quân ta bình tĩnh bước ra khỏi hàng, quỳ xuống cạnh ta, chắp tay nói: “Thần không rõ mình đã làm gì khi quân.”
Hoàng Đế nói: “Khi xưa ngươi ở trong Kinh, giả vờ phong lưu, ra vẻ phóng đãng, chẳng lẽ còn không phải khi quân sao?!”
Phu quân ta nói: “Xin Hoàng Thượng cho thần được bẩm.
Khi xưa thần ở trong Kinh, phong lưu là thật, phóng đãng cũng là thật.
Vườn hoa có trăm loại, nhưng nếu không phải Bích Đào, Mẫu Đơn hay Hải Đường đều có thể hái.
Khát nước ba ngày, trừ một gáo này, nước giếng hay nước sông đều có thể uống.
Tim thần nếu không cột chặt vào một chỗ, dĩ nhiên sẽ lưu tình khắp chốn.
Người không phong lưu uổng phí thời niên thiếu.
Phóng đãng là thiên tính của đàn ông.”
Ta nghe bốn phía cười rộ lên.
Công Chúa ngồi bên trên nổi giận: “Phụ hoàng, người xem hắn kìa!”
Hoàng Đế hừ lạnh: “Nói thật là hay, chẳng qua muốn dùng cách này để né tránh hôn sự.
Ngươi thà hái hoa tìm liễu, khinh thường kim chi ngọc diệp.
Trong mắt ngươi còn có Thiên gia, còn có trẫm hay không?”
Phu quân ta nói: “Thần không dám.”
Hoàng Đế nói: “Ngươi đã không biết điều, vậy trẫm phế bỏ danh Thám Hoa của ngươi, thu mũ ô sa của ngươi, đày ngươi ra biên ải.”
Ta kinh sợ trong lòng.
Phu quân ta điềm tĩnh nói: “Thần tuân chỉ.”
Hoàng Đế quát: “Ngươi!”
Hoàng Đế kìm nén lửa giận nhìn về phía ta, nói: “Lý thị, trẫm cho ngươi chọn.
Ngươi muốn Cố Lân bị lưu đày, hay ngươi tự xin thư bỏ vợ?”
Ta nhìn phu quân ta.
Hắn quỳ thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm nghị, như cây tùng nhỏ mọc trên vách núi, khiến ta rung động, khiến ta đem lòng yêu mến.
Ta nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, phu quân ta không thể bị lưu đày.”
Phu quân ta ngoái đầu nhìn ta, thoáng lo lắng.
Ta nhìn hắn cười, nói với Hoàng Đế: “Phu quân ta vừa sinh ra đã mồ côi mẹ, mười tuổi mất cha, cô độc không người nương tựa, gửi thân vào sách vở.
Hắn mười bốn tuổi thành danh, mười chín tuổi đậu Giải Nguyên, hai mươi tuổi đề danh bảng vàng, giành được Thám Hoa, hai mười mốt tuổi đến Dương Châu làm quan.
Hắn tài hoa đầy bụng, khát vọng đầy tim, trên nghĩ cho vua, dưới lo cho dân, thức khuya dậy sớm, không biết mệt mỏi.
Thần phụ không biết hắn có phải quan tốt hay không nhưng thần phụ cho rằng, một vị quan thực thụ chính là như thế.
Người như vậy, thần phụ không muốn hắn bị lưu dày, không muốn trì hoãn tương lai của hắn.”
Hoàng Đế nói: “Nếu ngươi đã không muốn làm trễ nãi tương lai của hắn, vậy ngươi tự xin thư bỏ vợ đi.”
Ta nói: “Thần phụ không muốn hắn bỏ vợ.
Thần phụ cùng phu quân ân ái, không phạm thất xuất, còn sinh hai đứa con trai, tên là Nguyên Phương và Quý Phương.
Con út còn trong tã lót, người làm mẹ sao có thể xin bị bỏ được? Thần phụ chưa từng làm điều sai trái, nếu xin bỏ vợ, không chỉ khiến con ta thành trẻ đáng thương, phu quân ta thành người cô độc, mà còn làm rét lạnh trái tim những người vợ hiền lương khắp thiên hạ.”
Hoàng Đế cười lạnh nói: “Hay cho một người vợ hiền lương nhanh mồm nhanh miệng.
Ngươi không muốn hắn bị lưu đày, cũng không muốn bị bỏ, vậy trẫm thưởng cho ngươi một ly rượu độc, lại ban thêm vinh quang sau khi chết, ngươi thấy sao?”
Ta cảm thấy buốt lạnh toàn thân.
Ta thấy phu quân ta quỳ rạp xuống, đau khổ khẩn cầu Hoàng Đế.
Rượu độc được bưng đến trước mặt ta.
Ta suy đi nghĩ lại, vươn tay nhận lấy ly rượu.
Ta nói với Hoàng Đế: “Thần phụ không cần vinh quang sau khi chết, thần phụ có điều muốn nói với phu quân.”
Hoàng Đế nói: “Ngươi nói đi.”
Ta nhìn về phía phu quân ta.
Mắt hắn đỏ hoe, ngấn lệ, nhìn ta lắc đầu liên hồi.
Ta nhẹ giọng nói với hắn: “Phu quân, ta thật may mắn, được nên duyên chồng vợ với chàng.
Người ta thường nói hồng nhan họa thủy, vi thê chưa từng nghĩ tới, chàng cũng là họa thủy.
Chàng hại vi thê mất đi trái tim, còn hại vi thê mất đi tính mạng.
Hầy, không sao.
Chỉ trách… sắc đẹp hại người.”
Không biết là ai đang khẽ hắng giọng.
Ta không thèm để ý, tiếp tục nói chuyện với phu quân ta: “Nguyên Phương nghịch ngợm, tính tình giống chàng.
Quý Phương còn nhỏ, tính tình cũng giống chàng.
Cả gia đình chỉ mỗi mình ta tốt tính.
Sau này, chàng nhất định phải kiềm chế tính khí, cũng phải mài giũa tính nết các con.
Đừng quá liều lĩnh, không biết nhượng bộ.
Góc cạnh quá sắc bén sẽ dễ chịu thiệt thòi, khiến vi thê không yên lòng.”
Hắn yên lặng rơi lệ, không đáp một câu.
Ta nói tiếp: “Ta đã may cho chàng y phục bốn mùa, đủ thay cho ba năm, cất hết trong rương.
Chàng không biết ở đâu thì đi hỏi Tiểu Thúy.
Chàng thường xuyên ăn uống không giờ giấc, lúc bận rộn sẽ làm việc thâu đêm, có khi đọc sách quên cả thời gian, đều là ta thúc giục chàng đi ngủ.
Sau này ta không thể thúc giục chàng nữa, chàng phải tự mình nhớ lấy.”
Ta nói: “Phu quân, chàng bảo trọng.”
Ta thở dài một tiếng, nhìn hắn thêm vài lần, ngửa đầu nhắm mắt, uống cạn rượu trong ly..