Bia Đỡ Đạn Muốn Phản Công

Editor: Nha Đam

Tần Lương sáng nay đang ngủ ở trong phòng thì bị tiếng chuông báo thức chói tai đánh thức.

Anh lấy điện thoại di động từ trong gối ra, thấy mới sáu giờ, còn nửa tiếng nữa mới phải dậy. Anh lại nằm xuống, cố gắng nheo mắt một lúc, nhưng không thể ngủ được nữa.

Anh mắng một tiếng rồi bật dậy khỏi giường.

Lúc này nhà ăn vẫn chưa mở cửa, anh cũng không muốn vào lớp học, vì vậy chỉ đơn giản ra sân thể dục chạy bộ buổi sáng.

Sau khi chạy được hai vòng, thấy đã gần sáu giờ rưỡi, anh mới đi đường tắt, đi về phía sau tòa nhà nghệ thuật đã bỏ hoang.

Khi đi ngang qua một lớp học nào đó, có thể nghe thấy một giọng nói yếu ớt từ ô cửa sổ đang đóng. Anh liếc nhìn, trong lòng nghi ngờ, muốn tăng tốc rời đi, nhưng sau khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc liền dừng lại.

Năm ngoái trường mới xây một tòa nhà nghệ thuật mới, rất gần tòa nhà dạy học, trong đó có mấy phòng tập nhảy, vì có phòng tập nhảy mới nên các bạn nữ không đến khu nhà cũ nữa. Dù sao thì chỗ này cũng xa. Nhưng tất cả mọi người đều chen chúc trong một vài phòng học, ồn ào lại nhàm chán, thay vào đó, Ôn Ngôn Thư chọn đến khu nhà cũ, tuy xa, nhưng cũng may là nơi này yên tĩnh và rộng rãi.


Khiêu vũ là một loại hình nghệ thuật vận động theo cảm xúc, điều quan trọng nhất là tái hiện chính xác các cung bậc cảm xúc khác nhau bằng ngôn ngữ hình thể. Một vũ công chỉ có thể biểu diễn nhiều điệu nhảy khác nhau và đứng trong thế giới khiêu vũ với vẻ rực rỡ chói lọi chỉ sau khi được đào tạo kỹ năng cơ bản vững chắc với nhiều thay đổi và nhịp điệu khác nhau.

Sau một đêm dưỡng thương, vết thương ở đầu gối của cô đã lành rất nhiều, động tác tuy còn bất tiện nhưng vẫn có thể thực hiện các động tác ép chân đơn giản.

Các bức tường xung quanh của phòng tập khiêu vũ trống trải được bao phủ bởi những tấm gương lớn, cùng với tiếng nhạc nhẹ nhàng được phát trong lớp học.

Ôn Ngôn Thư mặc một bộ quần áo tập màu xanh lục nhạt, tách hai chân thành một đường thẳng dựa vào tường. Tuy chấn thương không nghiêm trọng nhưng có rất nhiều động tác không thể thực hiện được, sáng nay cô chỉ tập một động tác.

Cô ngửa lưng nhìn lên trần nhà, vẻ mặt có chút ngốc nghếch. Đột nhiên, một cái đầu đen xuất hiện trong tầm nhìn của cô, cô giật mình đến mức suýt chút nữa kêu thành tiếng.

Ôn Ngôn Thư nhanh chóng đứng dậy từ trên mặt đất, lui về phía sau hai bước dựa vào tường, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn nhìn thiếu niên: "Cậu tới khi nào vậy, tại sao không nói tiếng nào?"

Tần Lương lười biếng dựa vào xà đơn nơi cô đang luyện tập, khẽ liếc cô một cái. Từ góc nhìn của anh, có thể dễ dàng nhìn thấy vòng 1 cao và thẳng, vòng eo thon và đôi chân thon dài thẳng tắp của Ôn Ngôn Thư dưới bộ quần áo tập bó sát.

Khuôn mặt trắng nõn, sự bất mãn hiện lên trong đôi mắt giống như chú mèo vậy, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, thậm chí còn thấp thoáng hai lúm đồng tiền nơi khóe miệng.

Đôi mắt anh tối sầm lại, yết hầu yên lặng di chuyển.

Một lúc sau mới trả lời với vẻ mặt không cảm xúc: "Cậu đang bị thương sao lại còn đi tập luyện vậy?"

Thấy anh quan tâm đến mình, cô không thể làm quá cứng nhắc nên sắc mặt dịu lại, cô nhẹ giọng nói: "Mình quen rồi, không tập một ngày cũng thấy khó chịu."

Sau đó liếc nhìn anh một cái, thấy sắc mặt anh cũng không thay đổi, cô nói tiếp: "Thực ra khi quyết định khiêu vũ, mình chỉ cảm thấy nó đẹp mà thôi. Hơn nữa, mẹ tớ là một vũ công, tớ cũng thấy có hứng thú nên quyết định học.

Điều quan trọng nhất trong khiêu vũ là rèn luyện các kỹ năng cơ bản, muốn khiêu vũ tốt thì phải có những kỹ năng cơ bản vững chắc, việc lặp đi lặp lại các kỹ năng cơ bản hàng ngày thực sự đơn điệu và nhàm chán.

Lúc mới học tớ đã từng nghĩ đến việc từ bỏ nhưng mẹ tớ nói: Mọi người sống hết mình để theo đuổi ước mơ của họ. Nếu ngay cả khó khăn nho nhỏ trước mắt này mà đã không thể vượt qua thì sao có thể nói đến chuyện tương lai?"


Đang suy nghĩ, trên mặt cô hiện lên một tia hồi ức, "Lúc đó, tớ thực sự không hiểu bà ấy đang nói cái gì, nhưng tớ biết rằng nếu bây giờ tớ từ bỏ thì tương lai tớ sẽ hối hận." đôi mắt cô nhìn anh, ánh mắt dịu dàng. "Cho nên tớ mới kiên trì, bây giờ nó đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tớ." Nói xong, cô nở một nụ cười ngọt ngào, khóe mắt cong lên, tràn đầy vui vẻ.

Trái tim Tần Lương bị nụ cười của cô xuyên thấu, nhất thời không còn điều gì tồn tại nữa, trong mắt anh chỉ còn lại nụ cười ngọt ngào của cô.

Trong tiết thứ ba của buổi sáng, Ôn Ngôn Thư ngồi vào chỗ xem trước nội dung tiết học tiếp theo, còn Tần Lương bên cạnh thì đang ngủ trên bàn. Tiết tiếp theo là môn địa lý, lúc chia ban anh đã chọn khoa học tự nhiên nên cũng không cần học địa lý, lớp học này anh sẽ dùng để ngủ bù.

Cửa sổ bị gõ, cô ngẩng đầu, nhìn thấy người nọ liền có chút bối rối, sau đó mở cửa sổ ra.

Vừa định hỏi cô có chuyện gì, Lý Thư Âm liền nghiêng người duỗi tay ra lắc bả vai của Tần Lương, hét lớn: "A Lương, A Lương! Dậy đi, cho tớ mượn sách vật lý!"

Nhìn thấy cô như vậy, Ôn Ngôn Thư không khỏi nhướng mày. Cô nhớ nữ chính có rất nhiều bạn bè, chưa kể bạn thân, muốn mượn một cuốn sách cũng không khó.

Trước đây chưa từng thấy cô ấy chạy lên tầng này, vậy tại sao hôm nay cô ấy lại leo lên năm tầng để mượn sách? Không phải à nha, chẳng lẽ mục đích của cô ấy không phải là muốn mượn sách, mà là người mà cô ấy muốn mượn sách này?

Cô nhớ rằng kiếp trước nữ chính chỉ bắt đầu theo đuổi Tần Lương khi cô học lớp 11. Sao kiếp này lại nhanh như vậy? Chẳng lẽ hôm qua Tần Lương đưa cô đến phòng y tế để kích thích cô ấy sao?

Ôn Ngôn Thư liếc mắt một cái, cười đầy ẩn ý, ​​thật là thú vị.


Vốn dĩ Tần Lương đã rất khó chịu khi mới vừa ngủ đã bị đánh thức, vừa mở mắt muốn phát hỏa nhưng nhìn thấy người tới thì sững sờ, sau đó kìm nén tức giận, cau mày, giọng điệu không tốt hỏi: "Cậu có chuyện gì à?"

Lý Thư Âm bị giọng điệu của anh làm cho hoảng sợ, tức giận nói: "A Lương, tại sao cậu hung dữ như vậy. Tiết học tiếp theo là vật lý nhưng tớ quên mang sách, muốn đến chỗ cậu mượn thôi mà."

A Lương là biệt danh của Tần Lương, mọi người trong gia đình đều gọi anh là A Lương, mặc dù anh không thích cái tên này.

Lông mày Tần Lương run lên dữ dội khi nghe cô gọi mình, anh nghiến răng rút quyển sách vật lý từ trong ngăn bàn ra ném vào tay cô, "Đi nhanh đi". Nếu không phải Lý Thư Âm là hàng xóm với lại cũng là con gái, không thì anh đã mắng rồi.

Sau khi Lý Thư Âm miễn cưỡng rời đi, Tần Lương mới thở phào nhẹ nhõm sau đó mới nghĩ ra một vấn đề.

Không biết cô ấy có nghe thấy cái tên đáng xấu hổ này không?

Anh lén nhìn cô, ngay khi vừa chạm mắt với cô, anh đã thấy cô đang ghé vào bên mình, nhìn mình nở nụ cười.

Tần Lương cứng ngắc quay người lại, không hiểu sao anh lại có cảm giác đột nhiên chột dạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui