Editor: Nha Đam
Đầu gối của Ôn Ngọc Thư nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng thật ra chỉ là vết thương ngoài da, bác sĩ của trường đã xử lý vết thương cho cô một chút rồi bôi thuốc đỏ.
Cô đang nằm trên giường bệnh, đầu gối vừa di chuyển liền đau.
Hà Trinh lau mồ hôi trên trán cô, bực bội nói: "Không biết tên ngốc nào đã đẩy cậu nữa. Cậu ta không biết sẽ xảy ra chuyện như thế này sao? Cũng may Tần Lương đã bảo vệ cậu, nếu không tớ sẽ cho đứa đẩy cậu đẹp mặt!" Cảm kích nhìn Tần Lương một cái rồi lại tiếp tục buông lời tàn nhẫn.
Nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của cô, Ôn Ngọc Thư cảm thấy ấm áp trong lòng. Cô cong mắt nở nụ cười, "Không phải tớ không có việc gì sao." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng đang suy nghĩ, người nào lại độc ác làm ra hành động độc ác như vậy?
Là Lý Thư Âm sao? Nhưng cũng không giống như vậy. Lý Thư Âm được thiết lập là ngốc bạch ngọt, cho dù là cô ta giả làm ngốc bạch ngọt, Ôn Ngọc Thư cảm thấy được cô ta cũng sẽ không như vậy tàn nhẫn.
Ánh mắt cô lại nhìn về phía Tần Lương. Vừa rồi anh ấy bị ngã rất nặng, không biết có sao không?
Anh ngồi trên ghế, dựa vào lưng ghế thư thái, mắt nhắm hờ, có vẻ uể oải.
Ôn Ngọc Thư không khỏi bật cười, anh thật sự là...
Nụ cười thoáng qua, cô lại mím môi, vẻ mặt nghiêm túc hỏi anh: "Tần Lương, vừa rồi cậu ngã rất mạnh, cậu có muốn đi kiểm tra một chút không?"
Tần Lương nhướng mi liếc cô một cái, "Không cần, tớ không sao cả."
Ôn Ngọc Thư vừa mở miệng muốn nói gì đó, cánh cửa phòng y tế vốn dĩ đang đóng lại bị đẩy ra, một cô gái xinh đẹp bước vào.
Cô ta không có bước vào, liếc mắt nhìn ba người bọn họ hai lần, dùng ánh mắt mơ hồ nhìn Ôn Ngọc Thư, nhếch miệng, bất đắc dĩ nói: "Vân Thanh, cậu không sao chứ? Vừa rồi tớ vô tình đẩy cậu, thực sự xin lỗi cậu." Giọng điệu của cô ta rất cứng nhắc, không có chút chân thành nào.
Cả ba người đều cau mày khi nghe cô ta nói, hình như không đến để xin lỗi! Rõ ràng là đến đây để đòi nợ.
Hà Trinh nhẫn nhịn, vẫn tức giận nói: "Đầu óc cô có vấn đề à, không có việc người đẩy người khác làm gì? Cậu ấy chọc tức cô à mà cô làm ra chuyện như vậy?
Không biết lời nói nào của cậu ấy đã chạm vào cô ta. Cô ta đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng và giận dữ nói: "Đúng vậy, cậu ta không chọc tức tôi", sau một lúc dừng lại, cô ta lại nói, "Mấy người có biết bạn trai tôi là ai không? Anh ấy tên là Vu Thần. Vân Thanh, cái tên này chắc hẳn cô không quên chứ.
Tự nhiên không còn xa lạ. Vu Thần vô tình gặp nguyên chủ vào năm thứ hai cấp 2 liền bị nguyên chủ thu hút.
Kể từ đó, anh ta sẽ đợi cô bên ngoài trường học của nguyên chủ mỗi đêm để đưa cô về nhà. Anh ta đuổi theo nguyên chủ hơn hai năm, nguyên chủ cũng chưa từng để ý tới anh ta, anh ta cũng đã tới chỗ cô vài lần vào đợt huấn luyện quân sự.
Nhưng rồi cách đây một khoảng thời gian anh ta không đến nữa, có người nói rằng anh ta đã nhận lời tỏ tình từ một cô gái trong lớp cũng đã theo đuổi anh ấy từ rất lâu rồi. Chắc là cô gái trước mặt này, nhưng việc cô ta đẩy cô thì liên quan gì?
Có lẽ sự nghi ngờ trong mắt cô quá thẳng thắn, cô gái kia hít một hơi thật sâu và nói: "Đúng vậy, theo đuổi anh ấy lâu như vậy, cuối cùng anh ấy cũng ở bên cạnh tôi, tôi rất hạnh phúc." Giọng cô ta lại trầm xuống., "Nhưng trong lòng anh ấy vẫn là cô."
"Tại sao tôi lại tức giận ư? Anh ấy đã cãi nhau với tôi sau khi tôi nói một vài điều không tốt về cô trước mặt anh ấy. Tôi không biết tại sao nhưng đột nhiên nhớ đến cách anh ấy bảo vệ cô nên não tôi nóng lên đẩy cô."
Cô ta dừng lại một chút, giọng điệu của cô ta lúc này trở nên chân thành hơn," Sau khi bình tĩnh lại, tôi cũng biết rằng tôi đã làm không đúng. Tôi thực sự xin lỗi."
Thực tế, sau khi cô ta đẩy Vân Thanh, trái tim đã bối rối trong giây lát. Lúc đó, cô ta nghĩ rằng không ai biết được việc mình đẩy Vân Thanh nên không có ý định xin lỗi. Nhưng Vu Thần đã nhìn thấy điều đó và nói rằng nếu cô không chịu đến xin lỗi thì cả hai sẽ chia tay. Cô vất cả mới có thể đến bên cạnh anh ấy sao có thể can tâm chia tay? Đó là lý do tại sao cô đến đây.
Sau khi cô ta nói xong, chàng trai trốn bên ngoài cũng bước vào. Anh nhìn Ôn Ngọc Thư, im lặng một lúc rồi nói: "Vân Thanh, anh xin lỗi đã gây phiền phức cho em, nhưng anh hứa rằng sẽ không bao giờ có lần nào nữa."
Ôn Ngọc Thư nhìn thiếu niên trước mặt với tâm trạng hỗn độn.
Cô thở dài, niệm tình mấy năm qua Vu Thần thích cô, cô sẽ tha thứ cho cô gái đó lần này, nhưng nếu có lần khác, cô nhất định sẽ khiến cô ta phải hối hận!
"Mấy người đi đi!"
Vu Thần gật đầu với cô, kéo cô gái kia và bước ra ngoài.
Mặc dù không thích anh ta, nhưng Ôn Ngọc Thư cảm thấy có chút chán nản nhìn bóng lưng của hai người bọn họ.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Tần Lương nhướng mày nhìn về hướng hai người đang rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...