Tình yêu đơn phương của hoa khôi học đường 《2》
꧁Nha Đam꧂
***
Editor: Nha Đam
Ôn Ngọc Thư thở dài đi ra khỏi toilet.
Nguyên chủ thực sự là một cô gái ngốc nghếch. Có thể nói, trong cuộc đời của cô, Tần Lương chiếm một vị trí quan trọng, một sự tồn tại mà cô ấy luôn muốn tiếp cận nhưng lại không dám tới gần. Tuy nhiên, cho dù có thể làm lại, cô ấy cũng không ngông cuồng đòi hỏi những yêu cầu cao hơn, cô ấy chỉ muốn tỏ tình một lần.
Thật là một điều ước đơn giản, thật là một cô gái đơn giản!
Cô đừng trước gương rửa mặt và rửa tay, còn cẩn thận xem xét các đặc điểm trên khuôn mặt của thân thể này thêm vài lần nữa.
Trách không được nguyên chủ không thích cười, một cô gái có nội tâm kiêu ngạo như nữ vương nhưng lại khuôn mặt rất đáng yêu.
Đường nét khuôn mặt của cô ấy thanh tú và tinh tế, lông mày đẹp, mũi cao, đôi môi ửng hồng và đôi mắt là điểm nổi bật nhất. Cô ấy có một đôi mắt mèo to và tròn, ánh mắt càng thêm sinh động dễ thương, ngay cả con ngươi của cô ấy cũng phát ra ánh sáng xanh mờ ảo, khi liếc mắt lại có một vẻ quyến rũ khó tả. Nở nụ cười nhẹ có thể nhìn ra hai má lúm đồng tiền sâu, thật ngọt ngào.
Vì khiêu vũ nhiều năm nên vóc dáng cô hơn hẳn các cô gái cùng tuổi, ngực nở, hông nở, eo thon, chân dài. Vì múa nên các đường cơ của cô rất mịn và đẹp, may mắn là khung xương của cô nhỏ, nếu không với trình độ tập luyện như thế thì cô đã trở thành King Kong Barbie rồi. Bây giờ chỗ nào cũng đều vừa phải.
Một cô gái ngọt ngào và đoan trang với vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo, thân hình chuẩn như soái tỷ vậy, chẳng trách mà ba năm liền cô ấy có thể ngồi vững ngôi vị hoa khôi của trường.
Cô mỉm cười hai lần với mình trong gương, sau đó quay trở lại lớp học.
Hôm nay là ngày đầu tiên của môi trường cấp 3, là ngày đăng ký, tiếp theo là huấn luyện quân sự, giáo viên chủ nhiệm lớp vẫn chưa tới, chỗ ngồi của bọn họ tùy ý chọn.
Vị trí mà nguyên chủ chọn là cạnh cửa sổ gần hành lang, hàng ghế thứ ba là một vị trí rất tốt, hiện tại chiếc bàn đó đã trống trơn, hiển nhiên là bạn tốt Hà Trinh vẫn chưa trở lại.
Mà người ngồi đằng sau cô là người con trai may mắn của thế giới này, Tần Lương.
Bây giờ là giữa mùa hè, cũng đã gần trưa, ngay cả khi trong phòng học đã bật điều hòa, ánh nắng vẫn chiếu thẳng vào cậu thiếu niên đang say ngủ qua ô cửa kính đóng chặt.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Tần Lương lúc nào trông cũng lười biếng không chịu dậy, tính tình lười biếng, chỗ nào cũng có thể ngủ được nên anh không hòa hợp với mọi người trong lớp nhưng cũng không phải không quan tâm.
Anh ấy có khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng ngần, chính là loại mà quanh năm không thấy nắng.
Ánh nắng chiếu vào mặt anh, phủ lên người anh một lớp ánh sáng vàng,
Cả người anh như bị ánh sáng mặt trời baophur, mang một loại vẻ đẹp hư ảo.
Giờ phút này, Ôn Ngọc Thư đã biết tại sao nguyên chủ lại thích Tần Huyền, anh vừa ưu tú vừa đẹp trai như vậy sao lại không thích được cơ chứ.
Không biết là do nắng quá chói hay là ánh mắt của cô quá nóng, hàng mi của Tần Lương khẽ run lên, chậm rãi mở mắt ra.
Anh có đôi mắt phượng, giờ phút này dường như còn chưa tỉnh ngủ nên hơi nheo mắt lại, dáng vẻ lười biếng và thản nhiên, hợp với nốt ruồi dưới khóe mắt, tăng thêm một chút gợi cảm khó tả.
Không thể phủ nhận rằng Ôn Ngọc Thư nhất thời cảm thấy có thứ gì đó đập thình thịch trong lồng ngực.
Cô nghĩ thiếu niên như vậy mà không có ai thích mới là điều kỳ lạ.
Tần Lương xuyên qua của sổ nhìn cô, trong mắt có chút nghi hoặc, giống như đang nói: "Có chuyện gì sao?"
Ôn Ngọc Thư đương nhiên không có chuyện, đang không biết phải làm sao thì từ phía sau có người vươn hai tay quàng cổ, treo trên người cô, cười toe toét nói: "Sao, không biết đường vào lớp à? "
Ôn Ngọc Thư quay đầu lại, liền thấy là Hà Trinh, bạn tốt của nguyên chủ.
Hà Trinh là một cô gái nồng hậu, hào phóng, chân thành và nhiệt tình. Kanh khí sinh ra từ nét mặt, cô ấy có một dáng vẻ mạnh mẽ oai hùng. Hà Trinh và nguyên chủ là bạn từ nhỏ, hai người luôn là bạn cùng bàn, khi nguyên chủ bị trầm cảm và ra nước ngoài điều trị, Hà Trinh cũng thỉnh thoảng bay ra nước ngoài để gặp cô ấy.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt căng thẳng của Ôn Ngọc Thư từ từ dịu đi, "Không phải, tớ đang xem tại sao cậu vẫn chưa quay lại."
Hà Trinh cho cô một ánh mắt xem thường, rõ ràng là không tin, sau đó lại đưa cô vào lớp.
Ôn Ngọc Thư ngồi vào chỗ, phía sau cũng không có động tĩnh gì, hiển nhiên là Tần Lương không có để ý nhiều đến cô.
Đối với anh, cô chỉ là người xa lạ không chút giao du, và anh cũng không quan tâm đến cô.
Ôn Ngọc Thư hơi nheo lại mắt, có chút đau khổ, không biết tiếp theo phải làm sao.
Làm sao mới có thể khiến anh nhớ đến cô mà không khơi dậy sự chán ghét của anh đây?
Đây thực sự là một vấn đề.
_______
Mình chọn edit cuốn này chủ yếu vì thế giới vườn trườn này, do chương "Bước vào hệ thống" nó hơi dài nên mình lười edit. Cho nên mới chậm trễ thế giới này như vậy. Từ giờ mình sẽ cố gắng edit để hoàn thế giới vườn trường này nhé ♥
Cuốn này mình edit thực sự rất ít bạn đọc, mình edit cuốn này thật ra cũng vì sở thích riêng nên cũng không đòi hỏi gì. Mong rằng bạn đọc xong có thích truyện này thì ấn sao ủng hộ mình nhé. Cảm ơn ♥
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...