Ngồi trên xe, Lâm Thanh Yến lại chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết.
Đêm qua cậu chỉ ngủ hơn hai tiếng, làm việc gần như cả ngày, thân thể đã mệt mỏi từ lâu, nhưng tinh thần lại căng thẳng, bây giờ mới thả lỏng.
Cậu ngủ rất say, hơn nửa giờ sau, Cố Phi đậu xe ở ngoài biệt thự, người bên cạnh vẫn chưa tỉnh, cậu bé khi ngủ càng ngoan ngoãn, không ai đành lòng quấy rầy.
Cố Phi cũng không làm phiền cậu, trầm mặc nhìn Lâm Thanh Yến hai phút, sau đó nhẹ nhàng xuống xe, mở cửa ghế phụ tháo dây an toàn cho thiếu niên.
Cơ bắp săn chắc dưới lớp áo hiện rõ lên khi hai tay khi hắn cuối xuống bế thiếu niên lên.
Lâm Thanh Yến mặc dù gầy, nhưng cũng nặng gần trăm cân, nhưng Cố Phi lại ôm cậu như không có trọng lượng, nhẹ nhàng bước vào nhà, Cố Phi vẫn là vẻ mặt bình tĩnh như cũ, nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn.
Lúc này người hầu đều đã đi vắng, chỉ có quản gia Thẩm còn đang lau bình hoa trong phòng khách, nhìn thấy Cố gia ôm người về, cũng chỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
Tuy rằng động tác của Cố Phi tuy nhẹ nhàng nhưng Lâm Thanh Yến vẫn có thể cảm giác được, cậu tựa hồ đang lơ lửng giữa không trung, bấp bênh không có cảm giác an toàn, nhưng rất nhanh cậu lại cảm nhận được một cái ôm ấm áp.
Cậu mệt mỏi đến nỗi không mở mắt nổi để thức dậy.
Sau đó, cậu cảm nhận được trên trán mát lạnh, khá thoải mái, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Cậu ngủ một giấc đến sáng hôm sau, Lâm Thanh Yến bị cảm giác muốn đi tiểu đánh thức, tắm rửa rồi mới ra khỏi phòng tắm, tinh thần sảng khoái, đã lâu không có được giấc ngủ ngon như vậy.
Nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, chợt cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp, tuy nhiên, vết sưng trên trán tối qua tuy không sưng tấy nhưng vẫn rất rõ ràng, khiến cậu nhớ đến đêm qua có bao nhiêu xấu hổ.
Còn nữa, đêm qua làm sao cậu về?
Chẳng lẽ Cố Phi thật sự ôm cậu trở về sao?
Lâm Thanh Yến bất lực thở dài, cuối cùng vẫn phải ra ngoài gặp người.
Cố Phi ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, tư thế lười biếng, khuỷu tay chống lên tay vịn của sô pha, thân hình nghiêng dựa vào, hai chân tao nhã xếp vào nhau, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Lâm Thanh Yến rất ngạc nhiên, có một con mèo mũm mĩm đang ngồi trên đùi Cố Phi, chính là con mèo nhỏ màu cam mà cậu gặp ở sân sau ngày hôm qua, lúc này con mèo nhỏ màu cam đang lười biếng ôm hai chân, nhắm mắt ngủ.
Quả cam béo này lại là do Cố Phi nuôi?
Hoàn toàn không nhìn ra người đàn ông này là thích con vật nhỏ dễ thương này, nhưng bầu không khí giữa người đàn ông và con mèo lại vô cùng hài hòa, đẹp như một bức tranh, Lâm Thanh Yến không nỡ quấy rầy nó.
Chính Cố Phi là người đầu tiên phát hiện ra cậu, gọi cậu tới.
Lâm Thanh Yến ngồi ở bên cạnh Cố Phi, ngoan ngoãn chào buổi sáng, chuyện tối qua cậu không hề đề cập đến, Cố Phi cũng không đề cập đến, chỉ nhìn chằm chằm vào cục u trên trán cậu trong vài giây. "Còn đau không?"
Lâm Thanh Yến có chút đỏ mặt, "Không đau."
Sự chú ý của cậu đã bị chú mèo cam trong lòng người đàn ông thu hút, cúi người sờ sờ đầu con mèo cam, đôi mắt sáng ngời, tràn đầy yêu thương. "Con mèo cam này là của anh sao?"
Có lẽ là do bị quấy rầy, con mèo cam lười biếng mở mắt ra kêu meo meo có phần bất mãn.
"Tôi nhặt được nó trên đường một tháng trước." Cố Phi thấy Lâm Thanh Yến thích nó, liền đem con mèo cam đưa cho cậu, nụ cười trên mặt thiếu niên càng đậm hơn, cậu ôm con mèo màu cam vào lòng, ánh mắt dịu dàng.
Cậu nói chuyện với con mèo màu cam như đang nói chuyện với một bạn nhỏ, giọng điệu của cậu bé lộ ra một chút thân mật và chiều chuộng, giống như kẹo bông, "Mèo con, tên của em là gì?"
Cố Phi trả lời thay mèo con: "Nó tên là Tiểu Quất."
Lâm Thanh Yến: "..."
Lâm Thanh Yến: "Thật là một cái tên hay."
Tiểu Quất, Tiểu Quất đơn giản, thẳng thắn và thô bạo, để Cố gia hạ mình đặt cho một cái tên đã rất tốt rồi. Nếu không đã trực tiếp kêu là mèo con, thì hơi mất mặt rồi.
Ánh mắt Cố Phi đã rời khỏi màn hình điện thoại từ lâu, hắn vẫn cúi đầu trong tư thế lười biếng, nhìn thiếu niên bên cạnh đang chăm chú vuốt ve con mèo, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nở nụ cười đắc ý, cùng một đôi mắt hoa đào cong cong.
Hắn không biết mình có bị nhiễm bệnh hay không, nhưng khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra.
Mãi đến khi Lâm Thanh Yến vô tình liếc nhìn nơi đó, hắn quên quay đi, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Cố Phi cười.
Khi người đàn ông không có biểu cảm, sẽ mamg đến cho người khác cảm giác hắn là người lạnh lùng xa cách, người sống chớ gần, nhưng khi nở nụ cười nhẹ thì giống như trận tuyết đầu mùa, gió xuân phất phơ vào mặt, ấm áp và thân thiện.
Nhưng cậu còn chưa kịp nhìn kỹ hơn thì nụ cười đã biến mất, có lẽ hắn đã phát hiện có người đang công khai nhìn chằm chằm vào mình.
...
Lâm Thanh Yến mở mắt như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục trêu chọc con mèo, hôm nay cậu đã trưởng thành và không còn là người ngày hôm qua lén lút nhìn chằm chằm vào đàn ông, đỏ mặt và nói chuyện không mạch lạc khi bị bắt.
Cố Phi ở nhà không bao lâu liền đến công ty.
Lâm Thanh Yến hôm nay không có ý định ra ngoài, cậu còn có việc khác phải làm, ăn sáng xong trở về phòng thay quần áo.
Thật bất ngờ khi cậu đứng dậy, phát hiện trong phòng thay đồ vốn trống rỗng có rất nhiều quần áo và giày dép, tất cả đều có kích cỡ phù hợp với cậu, cậu biết đây là bút tích của Cố gia.
Tất cả đều được treo ngay ngắn trong phòng thay đồ, thậm chí còn không có chỗ để cậu từ chối.
Cậu chọn một chiếc áo sơ mi trắng được cắt may tinh xảo mặc vào, sau đó sửa sang lại tóc trước gương rồi lấy điện thoại di động ra và tải xuống một phần mềm - Giá Đỗ livestream nền tảng phát sóng trực tiếp lớn nhất trong nước.
Sống lại một đời, cậu vẫn muốn ca hát, nhảy múa và diễn xuất, tuy ban đầu bước chân vào giới giải trí chỉ để tồn tại nhưng dần dần cậu bắt đầu thích cảm giác được đứng trên sân khấu.
Trong hai năm đầu tiên sau khi ra mắt, cậu được rất nhiều người hâm mộ yêu thích và đứng ở vị trí nổi bật, dưới khán đài là những người hâm mộ thích cậu, họ sẽ vỗ tay, hét lên vì cậu và gọi lớn tên cậu.
Khi đó, Lâm Thanh Yến cảm thấy mình thực sự còn sống và cuộc sống của cậu bắt đầu có ý nghĩa, cậu bắt đầu làm việc chăm chỉ hơn vì những người hâm mộ yêu thích cậu và vì có thể đứng trên một sân khấu lớn hơn.
Chỉ là khoảng thời gian bận rộn, ngắn ngủi và tươi đẹp đó tựa như một giấc mơ, chẳng bao lâu sau, những thông tin tiêu cực về cậu bắt đầu bay khắp trời, fan thoát fandom, người qua đường chửi bới, không còn ai thích cậu nữa, cũng không ai vỗ tay và gọi tên cậu nữa.
Cậu bắt đầu sợ đối diện với ống kính, sợ đứng trên sân khấu, sợ đi giữa đám đông, sợ ánh mắt của mọi người...
Nhưng cậu sao có thể cam tâm bỏ cuộc? Cậu sẽ không còn sợ hãi nữa, cậu muốn trở lại sân khấu.
Cái đầu tiên Lâm Thanh Yến nghĩ đến là phát sóng trực tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...