Sau khi sống lại, Lâm Thanh Yến cảm thấy mình vẫn chưa hiểu rõ chuyện đời, cậu theo Cố Phi vào biệt thự, nhịn không khỏi tò mò đánh giá căn biệt thự to lớn này.
Toàn bộ nơi này đều là màu xám trắng, phong cách châu u, mọi cách trang trí đều rất tinh xảo và trang nhã, nhưng không có quá nhiều dấu vết của sinh hoạt, tuy đẹp đẽ nhưng nhìn có chút lạnh lẽo.
Cậu liếc nhìn người đàn ông đang đi phía trước, nhận ra rằng ngôi nhà này cũng giống như chủ nhân của nó, luôn mang bầu không khí lạnh nhạt không dính khói lửa nhân gian, khiến người khác phải tránh xa hàng ngàn dặm.
Lúc này trên lầu vang lên tiếng bước chân, cầu thang xoắn ốc có người đi xuống, là một người đàn ông trung niên mặc vest đen, khoảng bốn mươi tuổi, thành thục nho nhã, ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ, trên tay còn mang một đôi găng tay trắng.
Là một ông chú trung niên quyến rũ.
Ngay khi Lâm Thanh Yến đang định quay đi, người chú dường như nhận thấy có người đang nhìn mình, đột nhiên nhìn Lâm Thanh Yến với vẻ đánh giá và tìm tòi nghiên cứu.
Lâm Thanh Yến mỉm cười lịch sự với ông.
Người chú bình tĩnh gật đầu với cậu rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, Thẩm Ngọc Đình cũng không quá ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của một người lạ trong nhà, vừa rồi Cố gia đột nhiên yêu cầu ông dọn dẹp phòng khách cạnh phòng ngủ chính nên đã đoán được.
Thẩm Ngọc Đình đi tới trước mặt Cố Phi, hơi cúi đầu, dùng giọng điệu bình tĩnh và cung kính nói: "Cố gia, tôi vừa dọn phòng cho khách theo yêu cầu của ngài."
"Ừm, vất vả rồi." Sau khi nói xong Cố Phi vẫy tay với chàng trai trẻ đứng phía sau, Lâm Thanh Yến ngoan ngoãn đi đến bên cạnh hắn, "Đây là quản gia, gọi là chú Thẩm. Sau này nếu có việc gì có thể tìm ông ấy."
"Xin chào chú Thẩm" Lâm Thanh Yến ngoan ngoãn chào hỏi, không ngờ quản gia ở đây lại có khí chất bất phàm như vậy, chững chạc nho nhã, dáng người tốt, có thể ra mắt ngay lập tức.
Có một số người hâm mộ thích kiểu ông chú đẹp trai như này.
Cố Phi giới thiệu ngắn gọn Lâm Thanh Yến với Thẩm Ngọc Đình, "Chú Thẩm, từ giờ cậu ấy sẽ sống ở đây. Đối xử với tôi như thế nào thì cậu ấy cũng như vậy."
Lâm Thanh Yến: "..."
Không phải nói chỉ ở một đêm thôi sao?
Sao lại biến thành từ giờ đều sống ở đây?
Lâm Thanh Yến đang suy nghĩ về mọi thứ, không nhận thấy có người đang bình tĩnh đánh giá mình.
Sau vài giây, Thẩm Ngọc Đình thu ánh mắt lại, giấu đi cảm xúc kỳ lạ hiện lên trong mắt, Cố gia hiếm khi đưa người về, cũng chưa bao giờ coi trọng một người như bây giờ.
Chàng trai này nhìn bề ngoài rất xinh đẹp và ngoan ngoãn, nhưng điều quan trọng nhất ở xung quanh Cố Phi không thiếu chính là kiểu người xinh đẹp và ngoan ngoãn, cũng không có ai có thể lọt vào mắt xanh của Cố Phi.
Thẩm Ngọc Đình là một người thông minh, ông biết vị họ Lâm này hoàn toàn khác, Cố gia không chỉ để người ở ngay căn phòng cạnh phòng ngủ chính, mà còn để ông đối xử với người này như chủ của mình.
Cũng không biết đứa trẻ này có gì đặc biệt.
Nếu có điểm gì đặc biệt thì chính là đứa trẻ này có khí chất rất sạch sẽ, đôi mắt trong sáng, cho dù bộ quần áo đang mặc rẻ tiền tầm thường cũng không thể che giấu được khí chất này.
Ở Cố gia nhiều năm như vậy, Thẩm Ngọc Đình biết rất rõ mình không thể can thiệp vào chuyện riêng tư của chủ nhân, vì Cố gia đã dặn dò như vậy nên ông đương nhiên nghe theo.
Ông âm thầm gạt bỏ nghi ngờ, đối mặt với thiếu niên xinh đẹp thanh tú trước mặt với thái độ tôn trọng, "Lâm thiếu gia, sau này ngài có việc gì thì cứ nói cho tôi biết."
Lâm Thanh Yến có chút thụ sủng nhược kinh, trước đây cậu chưa từng trải qua chuyện như thế này, "Chú Thẩm, chú không cần khách sáo như vậy..."
Cố Phi nói: "Chú Thẩm, đã muộn rồi, chú đi nghỉ ngơi trước đi."
"Vậy thì Cố gia và Lâm thiếu gia cũng nên đi ngủ sớm. Chúc ngủ ngon."
Sau khi quản gia rời đi, Cố Phi một tay cầm vali, tay còn lại tự nhiên nắm lấy cổ tay thiếu niên, dẫn người lên lầu với một giọng điệu tự nhiên: "Tôi đưa cậu lên xem phòng."
Lâm Thanh Yến vẫn không thể bình tĩnh đối mặt, nếu lúc này người đàn ông nhìn lại, có thể thấy đôi môi mỏng của thiếu niên đang mím lại, chóp tai trắng nõn đã hơi đỏ.
Căn biệt thự rộng lớn này có rất nhiều phòng, nhưng hầu hết đều không có người ở, người hầu thỉnh thoảng dọn dẹp nên vẫn được giữ rất sạch sẽ.
Đặc biệt là căn phòng cạnh phòng ngủ của Cố Phi vừa được quản gia dọn dẹp, sạch sẽ ngăn nắp hơn nhiều so với phòng khách sạn, lại rất rộng, có phòng tắm và phòng thay đồ riêng biệt.
Khăn tắm, bàn chải đánh răng và những vật dụng cần thiết hàng ngày khác được đặt trong phòng tắm, phòng thay đồ trống rỗng, đang chờ chủ nhân mới thêm đồ vào.
Cố Phi dẫn Lâm Thanh Yến đi vào trong.
Đã hơn mười một giờ đêm, Cố Phi nhìn thời gian, không nói thêm gì nữa, "Đã muộn rồi, cậu tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, có việc gì thì sang phòng bên cạnh tìm tôi."
Lâm Thanh Yến ngoan ngoãn gật đầu, lúng túng cúi xuống cảm ơn người đàn ông, đôi mắt đen trong sáng đầy chân thành, "Cố tiên sinh, cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ tối nay, nếu không tôi thực sự không biết phải đi đâu."
Đối mặt với lời cảm ơn chân thành và trang trọng như vậy của thiếu niên, Cố Phi sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì, dừng lại hai giây mới nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, không có gì đâu."
Giọng điệu của người đàn ông có chút cứng đờ, nói xong xoay người định đi ra ngoài, nhưng đôi chân dài vừa bước ra, đi được hai bước, hắn lại dừng lại, quay đầu nhìn thiếu niên phía sau, thản nhiên nói: “Không cần gọi là Cố tiên sinh cứ gọi là anh Phi đi."
Lâm Thanh Yến chưa kịp phản ứng thì bóng dáng người đàn ông đã biến mất, đồng thời đóng cửa lại.
"Anh Phi..." Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm hai chữ này, không khỏi cong khóe miệng, mỉm cười có chút ngọt ngào, giống như trẻ con ăn trộm kẹo.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay tựa như một giấc mơ.
Cậu được sống lại quay trở lại năm năm trước, từ chối ký hợp đồng với Bạch Kim Entertainment, gặp người đàn ông có thể đã chăm sóc cậu ở kiếp trước còn cùng người đó trở về nhà...
Giống như ông trời đang chiếu cố cậu, yêu thương cậu.
Bên kia, Cố Phi trở về phòng ngủ, không làm gì cả, chỉ đứng đó hai tay đút túi dựa vào cửa mấy phút, không biết mình đang nghĩ gì, không thể nhìn ra cảm xúc gì từ đôi mắt bình tĩnh ấy.
Một lúc sau, hắn đưa tay vuốt tóc, cởi hai nút trên cùng của chiếc áo sơ mi luôn cài chặt, để lộ nửa xương quai xanh gợi cảm, dường như đã mất đi vẻ nghiêm túc và thêm một chút tùy tiện và sự lười biếng.
Cố Phi đi đến tủ đựng đồ, cúi người mở ngăn kéo ra, lấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số bên trong ra, chiếc máy ảnh nhìn có vẻ cũ kỹ nhưng vẫn được bảo quản tốt.
Hắn mở máy ảnh lên, nhìn từng bức ảnh bên trong, nhân vật chính là hai người, một người là một cậu bé mười lăm, mười sáu tuổi, người còn lại là một cậu bé tám chín tuổi.
"Bé nói dối."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...