Bị Tướng Quân Nhìn Thấu Tâm Can

Hừng đông, mặt trời còn chưa kịp ló dạng, sáng sớm tinh mơ toàn bộ tiểu viện nhỏ đã bị vây kín bởi đám thị vệ.

Vu Nguyệt Cơ gấp bộ y phục cuối cùng đặt vào trong rương, hướng tầm nhìn ra phía cây hoa lê trước tiểu viện. Dưới bóng lê trắng, thân hình nam nhân cao lớn, lưng dài vai rộng, khung xương to chắc khỏe đang ung dung thưởng thức chén trà nóng.

Bất Kỷ đi đến: "Điện hạ, tướng quân! Vu tiểu thư đã chuẩn bị xong hành lí, chúng ta có thể lập tức xuất phát đến doanh trại."

Đặt chén trà xuống, Lôi Tấn tò mò hỏi: "Nàng ấy không đến phủ chính từ biệt người thân sao? Không mất quá nhiều thời gian, chúng ta có thể đợi."

"Bẩm Điện hạ, Vu đại nhân đã lên triều từ rất sớm. Vu phu nhân vì chuyện tối qua lâm bệnh nặng, dặn dò Vu tiểu thư không cần đến. Vu Yên Chi đóng cửa chép quy tắc, không tiện gặp mặt."


Ngoài mặt xót xa nữ nhi yếu đuối, nhưng xem ra cả Vu gia chẳng có lấy một người tiếc nuối hay lo lắng Vu Nguyệt Cơ. Tần Lôi thân là Thế tử, mặc dù rất xót thương khi nàng bị ép phải rời khỏi Vu gia, nhưng vẫn đành theo quy tắc mà làm.

Chỉ riêng có Dụ Lang ngồi bất động, hắn biết, với người ngoài thì Vu Nguyệt Cơ vô cùng bi thảm khi biểu muội hung ác cướp hôn, Di nương bức đến đường cùng phải xuất ngũ. Nhưng sự tình vốn đều nằm trong dự tính của nàng, rời khỏi Vu gia, Vu Nguyệt Cơ mới sống an ổn hơn.

Vu Nguyệt Cơ không yếu đuối, không nhu nhược như vẻ bề ngoài, chính là một nữ nhân tính toán khôn lường. Mỗi bước đi đều có sự chuẩn bị, chỉ có tiến, không có lùi.

Hai thị vệ nâng chiếc rương đến trước mặt Bất Kỷ, cúi đầu: "Bất đại nhân hành lí đã đủ."

Thế tử Tần Lôi không khỏi ngạc nhiên, "Nữ nhân mà chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu? Vu gia cũng ép người quá đáng, phận là đích nữ lại sống ở tiểu viện hẻo lánh, đến một hạ nhân cũng không thấy xuất hiện. Vu đại tiểu thư đặt chữ Nhẫn lên trên, thật làm người khác thán phục."

Dụ Lang dùng ngón trỏ xoa đều trên miệng chén trà nóng hổi, ánh mắt lờ mờ không rõ phương hướng, chần chừ một lúc mới nói: "Hừ! 'Nhẫn nhịn' hay là 'Nhẫn tâm' còn chưa biết được..."

Tần Lôi nghe vậy, mắt liếc nhìn Dụ Tướng quân, lại đánh mắt sang phía Bất Kỷ. Dường như Vu Nguyệt Cơ đã làm gì khiến hắn không vừa ý, giọng nói Dụ Lang mang chút đanh chua.

Lúc này Dụ Lang mới lấy lại bình tĩnh, không muốn giải thích gì thêm, cứ như vậy mà đứng dậy bỏ ra phía xe ngựa. Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Thế tử, Bất Kỷ lắc đầu nói, "Thần cũng không biết!"

Đoàn quân xuất phát, bao gồm thị vệ hoàng gia, lương thực và đám binh lính xuất ngũ. Dụ Lang vô cùng uy phong, chễm chệ cưỡi con ngựa trắng tinh dẫn đầu. Đoàn binh lính đi xuyên qua kinh thành, đến đâu cũng vang tiếng dân làng tung hô, cánh hoa rực rỡ tung bay khắp trời.


Vu Nguyệt Cơ vén tấm rèm, đưa mắt nhìn ra ngoài, không khí náo nhiệt bên ngoài khiến nàng có chút hồi tưởng.

Năm Dụ Lang lên ngôi Hoàng đế, rất được lòng dân, không ai có bản lĩnh ngán chân hắn bước lên ngai vàng. Viên quan sau lưng hối lộ, buôn bán thuốc phiện đều được Dụ Lang thẳng tay phán án tử. Thật đáng tiếc, người muốn yên ổn như nàng lại không thích hợp cùng người có dã tâm lớn như hắn.

Doanh trại nằm ở phía Nam, đến cứ tiến độ này mà di chuyển, cũng phải mất ít nhất năm ngày. Linh Lan rút từ bên trong tay nãi ra vài miếng bánh đã nguội, cẩn thận đưa đến trước mặt Vu Nguyệt Cơ. Nàng lắc đầu cự tuyệt: "Ta không đói!"

Linh Lan thấp giọng, "Đại tiểu thư cảm thấy, nô tì có thể tham gia vào khóa huấn luyện kỵ binh không? Không phải nô tì muốn trốn tránh việc hầu hạ..."

"Có thể", Vu Nguyệt Cơ tuy không nhìn nàng, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài nhưng không thể giấu được sự dịu dàng, "Có những thứ không thể quyết định vội. Nhưng nếu muội đã chọn thì phải có trách nhiệm... Nếu vào khóa huấn luyện thứ muội cầm trên tay không phải thương, cũng không phải kiếm, mà chính là sự tồn vong nước Thụy."

Ngưng một lát, Vu Nguyệt Cơ vén cao tấm rèm, người dân hai bên vệ đường giơ cao hai tay tung hô không ngừng, nàng lại nói: "Một tính mạng cũng là người, đều phải cứu. Một thành trì là một đốt xương của nước Thụy, trên vai của kỵ binh đều mang trọng trách lớn, cơ hội nhỏ nhoi đến đâu cũng không thể đầu hàng. Một là ta thắng, hai là mất nước... Đấu tranh không có nhân nhượng, nương tay với kẻ thù chính là giao kiếm để họ quay người chém lại ta một nhát."


"Linh Lan sẽ khắc sâu lời dạy của người vào tận đáy lòng!", Linh Lan trịnh trọng cúi đầu tuyên bố, "Nếu một ngày nô tì bỏ mạng, tuyệt đối sẽ chết trong vinh quang và chiến thắng."

Vu Nguyệt Cơ nở nụ cười, nàng biết chắc rằng lời tuyên bố của Linh Lan chính là sự thật. Nhưng nếu lịch sự lần nữa lặp lại, dù lá cờ chiến thắng nước Thụy có tung bay, Linh Lan cũng lành ít dữ nhiều.

Nụ cười vu vơ của nàng vô tình được cái ngoái đầu của Dụ Lang thu cả vào tầm mắt. Nhìn thấy Vu Nguyệt Cơ vén rèm lắng nghe câu khẩu hiệu "Dụ tướng quân anh dũng bất phàm", lòng Dụ Lang sướng rơn. Hắn vô cùng đắc ý, chân thúc ngựa mạnh hơn, dáng vẻ hiên ngang vô cùng hút mắt.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui