Cảm giác nói chuyện không hợp, Vu Nguyệt Cơ liền có ý chủ động rời đi, cũng không có ý định đợi Dụ Tướng quân sóng vai theo cùng. Chỉ sợ quấn lấy y cùng một chỗ lại rước họa vào thân, cái danh “Đích nữ Vu gia cùng Dụ tướng quân ái muội” nàng vẫn là gánh không nổi.
Thế nhưng trong mắt y, Vu Nguyệt Cơ chính là ghét bỏ mình, luôn bày ra bộ dạng xa cách, ngay cả đến giả vờ nhu thuận nàng cũng không cần. Bên cạnh Thế tử nàng e thẹn quyến rũ như vậy, cười hỏi không ngớt, trước mặt hắn chỉ vừa nói được mấy câu đã muốn nhanh chóng bỏ chạy.
Nghĩ đến đây, Dụ Lang liền nhìn không nổi khuôn mặt tránh né kia, rõ ràng nàng có thành kiến xấu với y ngay từ sảnh chính Vu gia. Đôi lông mày rậm nhíu chặt lại, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Đứng lại”
Vu Nguyệt Cơ hít một hơi sâu, một lúc sau nàng mới chậm rãi quay lại, cùng khuôn mặt khó hiểu hỏi: “Tướng quân còn gì muốn dặn dò tiểu nữ?”
Tâm tình Dụ Lang chẳng biết vì lí do gì, một lúc một xấu đi, hàm răng cắn chặt có thể cảm nhận được bao nhiêu phần là nộ khí. Y gằn từng chữ:
- Nàng có biết, khuôn mặt kia của nàng khiến ta rất chán ghét không? Rõ ràng nàng biết bản thân gây tội, lại ngang nhiên đứng trước mặt ta bày ra dáng vẻ bình thản. Vu Nguyệt Cơ, nàng có phải đang nghĩ, chỉ cần ôm đùi Điện hạ liền có thể lộng hành không? Nàng cho rằng cánh trên lưng đã đủ rộng ư?
“Tướng quân nghĩ nhiều rồi, tiểu nữ quả thật không biết bản thân đã làm gì sai.”
“Là Dụ mỗ nghĩ nhiều hay là nàng muốn che giấu cho nam nhân trong lòng? Ta vừa rời đi, không có ai cản trở nên đoạn tình cảm của nàng đã đi đúng hướng rồi à?”
Nam nhân này vừa lúc này còn câu từ mềm mai, hiện tại đột nhiên lại trở mặt khép tội nàng, lòng dạ nam nhân quả là khó đoán. Vu Nguyệt Cơ không phục đáp trả: “Vậy mạo muội xin hỏi ngài, Nguyệt Cơ có tội gì? Nếu thật sự là tội lớn, tiểu nữ sẽ ngoan ngoãn chấp nhận mọi hình phạt. Còn nếu… Chỉ vì Nguyệt Cơ tuân mệnh Điện hạ, lại mang họa vào người, vậy xin hỏi tướng quân, ta trái lệnh Điện hạ thì không phải là tội?”
Lời không nên nói cũng đã nói ra, khuôn mặt âm trầm bất động kia càng trở nên hung ác, y siết chặt lòng bàn tay tựa hồ có thể xông đến bóp chết nàng tức khắc. Trăm binh sĩ dưới trướng, chưa từng có kẻ nào dám mở miệng hỗn xược trước mặt hắn như nàng.
Nữ nhân vô phép!
Đúng lúc đoàn binh sĩ đến, Liêu Vãn lập tức cung kính hành lễ, Dụ Lang giọng lạnh như băng chất vấn: “Ngươi biết đồi núi phía Tây là cấm địa của quân doanh, vì sao lại cho người ngoài xông vào? Nếu nữ nhân này chính là gián điệp quân Mông, ngươi có gánh hết tội không?”
“Dụ Lang, ngài…”
Ngữ điệu ức nghẹn của Vu Nguyệt Cơ còn chưa nói hết câu, đã bị Dụ Lang nâng tay ngăn cản: “Ta cho phép nàng nói sao?”
Liêu Vãn không dám chậm trễ nói: “Thuộc hạ biết tội.”
Hắn quay người nói với Liêu Vãn: “Đi, đem đốn ngã cổ thụ kia cho ta, đến gốc thụ cũng cho người xới lên khỏi đất.”
Liêu Vãn thông minh, nhìn Kim ngân hoa trong tay Vu Nguyệt Cơ liền biết Dụ Lang đang giận cá chém thớt. Nhưng hắn chỉ là không hiểu, từ khi nào Tướng quân lại hành xử theo cảm tính như vậy, cái gọi là túc tri đa mưu đâu cả rồi.
Kì thật mà nói, Tướng quân được Hoàng thượng trọng dụng đem so với Thế tử chỉ có danh không có quyền kia, thì đến kẻ mù cũng đứng về phe Tướng quân. Liêu Vãn suy luận, Vu cô nương này liệu có phải là nữ nhân ngốc nghếch, còn Tướng quân uy nghiêm chẳng lẽ đã phải lòng một ngốc nữ?
Vu Nguyệt Cơ giận đến run người, cây cổ thụ kia một khi ngã sập xuống, khẳng định Kim ngân hoa cũng không còn nơi để hấp thụ dưỡng chất. Dược liệu quý héo tàn trước mắt, khiến hai đầu gối nàng nhũn ra, nhìn đám binh sĩ ngày một tiến sát, nàng cũng nhịn không được vội vàng nắm góc tay áo Dụ Lang mà khẩn thiết nói: “Tướng quân! Tiểu nữ sau một lúc nghiền ngẫm đã nhận ra, mình tội trạng ngập trời. Có được hay không, chúng ta quay về quân doanh hảo hảo trao đổi một chút.”
“Trao đổi?” Dụ Lang cười cợt nói: “Vừa rồi còn bảo bản thân không có tội, nói ta phán bừa lung tung kia mà?”
“Không, không… Tiểu nữ không dám!”
“Liêu Vãn việc đốn cây giao cho ngươi xử lí”
Sau khi Dụ Lang cùng Vu Nguyệt Cơ rời đi, Liêu Vãn liền vội vàng hét lên: “Đừng đốn nữa, dừng tay cả đi.”
Đoàn binh ngơ ngác nhìn nhau, một người trong số đó liền tò mò nói: “Tướng quân khi nãy…”
Liêu Vãn bật cười khánh khách, chỉ chỉ từng người một mà giáo huấn: “Ngươi… Cả ngươi nữa, thật chẳng biết tâm tư của tướng quân gì cả.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...