Bị Tướng Quân Nhìn Thấu Tâm Can

"Yêu đến chết đi sống lại cớ sao không thấu được lòng ta?"

Âm thanh mơ hồ lặp lại vô số lần trong trí óc, lồng ngực như bị chèn ép đến ngạt thở, cơ thể đau đớn như phải hứng chịu hàng trăm nhát kiếm xuyên qua.

"Dội nước lạnh cho ta!"

Lập tức một gáo nước trút thẳng xuống từ trên đỉnh đầu, Vu Nguyệt Cơ khó khăn lắc đầu muốn trấn tỉnh chính mình. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Không phải sinh mạng nàng đã kết thúc vào đêm hôm đó rồi ư?

Chưa hoàn hồn, hai má truyền tới một cơn nhức nhối, Vu Nguyệt Cơ cố gắng mở đôi mắt một cách nặng nhọc nhìn rõ người trước mặt.

Đập vào mắt nàng chính là Vu Yên Chi, nhưng tại sao lại là Vu Yên Chi? Chẳng phải năm đó Vu muội đã gả vào Ninh hầu gia, bị bạo vương hành hạ đến mất mạng rồi sao.

Cơn đau nhức kéo Vu Nguyệt Cơ trở về với thực tại, Vu Yên Chi dùng ánh mắt dữ tợn thét lên, "Ta hỏi lại ngươi lần cuối, mối hôn sự với Ninh hầu gia có trao cho ta hay không? Loại bẩn thỉu, hôi hám như ngươi mà cũng xứng trèo cao? Không biết tự lượng sức!"


Vu Nguyệt Cơ ho khan một trận, hai tay đã bị trói chặt không thể cử động, cổ tay giãy giụa một lúc đã bị cọ đến rướm máu.

Nàng nhớ không sai, thì sự việc này đã trải qua cách đây từ rất lâu rồi. Mối hôn sự giữa Ninh vương gia và Vu gia được định ước từ trước, ban cho trưởng nam và trưởng nữ hai bên, nghiễm nhiên thuộc về Vu Nguyệt Cơ.

Tuy Vu Nguyệt Cơ thân phận là đại tiểu thư nhà họ Vu, nhưng mẫu thân sau khi sinh nàng ra đã không qua khỏi cơn nguy kịch mà mất mạng. Cũng vì thế mà thân thể nàng từ nhỏ lại hay ốm yếu, có bệnh vặt. Đó chính là cái cớ để giam lỏng nàng trong tiểu viện nhỏ, tách biệt rõ ràng với Vu Gia.

Nàng mệnh khổ, từ nhỏ đã bị đối xử bất công, đừng nói đến việc có cuộc sống sung túc, ngay cả việc nàng đi lại trong phủ chính đã là điều không thể.

Đại tiểu thư của Vu gia chỉ còn là cái mác, ngay cả kẻ hầu trong Vu gia cũng có thể tùy ý ức hiếp.

Sau, Vu Yên Chi không cam tâm, dùng nhiều thủ đoạn cưỡng ép, cùng di nương bức Vu Nguyệt Cơ đến đường cùng để cướp hôn. Nào ngờ, Ninh Thuẫn tính tình tàn bạo ngông cuồng, giày vò ả ta mất mạng.

Chẳng lẽ sự việc mấy năm trước lần nữa lặp lại, nàng trùng sinh ư? Hay chỉ là ảo mộng, hư vô?

"Chát!"

Cái tát hung hăng giáng thẳng xuống khuôn mặt thanh tú, Vu Nguyệt Cơ còn chưa thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, đã bị tát cho thức tỉnh.

Khóe môi rướm máu tươi, xem ra không phải là hư vô! Vu Nguyệt Cơ hít một hơi sâu, tính tình Vu Yên Chi vẫn ngang ngược không đổi, vậy nàng cũng chẳng có lí do gì mà cứu vãn kết cục năm xưa.

Vu Nguyệt Cơ vô lực gật đầu, "Được, cứ theo ý nhị muội đi!"

"A!" Vu Yên Chi cười trào phúng, "Biết sợ rồi à? Đại tỷ dẹp mộng gả cho Ninh Vương chính là suy nghĩ sáng suốt nhất cuộc đời tỷ đó! Tốt nhất đừng đối đầu với ta và mẫu thân nữa, cưỡng cầu là không nên. Ha ha ha..."


Vu Yên Chi cười đến không khép được miệng, đem theo thị nữ bên cạnh bỏ đi, muốn nhanh chóng báo tin tốt cho mẫu thân ả ta.

Bỏ mặc Vu Nguyệt Cơ đang suy nhược bị trói một gốc sân. Trên khuôn mặt nàng ngược lại có chút vui vẻ, Nguyệt Cơ không giãy giụa trốn thoát, nhắm hai mắt nở nụ cười thích thú.

Nàng đang chờ đợi một người! Rất nhanh thôi, sẽ xuất hiện.

Tiếng ồn ào trong bếp xì xầm truyền đến, phía xa đám người hầu trong phủ nhìn thấy Đại tiểu thư bị đánh đập, phạt trói, thi nhau chỉ trỏ, cười cợt.

Một nữ tử nhịn không được bước đến bên cạnh Vu Nguyệt Cơ, nữ tử cúi người muốn cởi bỏ dây trói. Lưu ma ma từ trong bếp bước ra, hét lên giận dữ:

"Ngươi tính làm gì đó? Nhị tiểu thư đích thân trói mà ngươi cũng dám thả? Có phải chê sống quá tốt hay không?"

Nữ tử kia sắc mặt không đổi, "Lưu ma ma, đây là Đại tiểu thư, thân phận cao quý không thể bị sỉ nhục trước mặt đám nô tì chúng ta."

Lưu ma ma cười lớn: "Xuất thân cao quý thì làm sao? Nhìn dáng vẻ nhếch nhát, bầm dập đó đi, ngươi cũng muốn bị Nhị tiểu thư tẩn cho một trận có đúng hay không? Đến lúc đó đừng có trách ta sao không nhắc nhở ngươi sớm hơn."


Nữ tử vờ như không nghe thấy, kiên định cởi bỏ dây trói trên tay Vu Nguyệt Cơ, thấp giọng thì thầm bên tai nàng, "Đại tiểu thư người xem đi! Đến cả đám nô tì cũng xem thường người, tiểu thư khuê các quyền quý chẳng ai có mệnh khổ như người."

Nữ tử bâng quơ nói vài câu, đột nhiên Vu Nguyệt Cơ thật sự mở mắt tỉnh dậy, hai con ngươi đen láy đối diện nhìn nhau. Cuối cùng người nàng chờ đợi đã xuất hiện trước mắt nàng lần nữa.

"Ta cứ sợ không gặp được ngươi nữa!"

"Đại tiểu thư...",nụ cười nhẹ của Vu Nguyệt Cơ khiến nàng thoáng sửng sốt.

Linh Lan tròn mắt nhìn nữ nhân trước mặt, bị đánh đến phát ngốc rồi sao?





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận