Trận gió nhẹ nhàng thổi bay tà áo, Vu Nguyệt Cơ nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng Tần Lôi dần đi xa, trong lòng đọng lại chút dư vị khó xử.
"Nàng tìm ta?"
Trong giọng nói rất nhẹ của Dụ Lang dường như rất mong đợi.
Vu Nguyệt Cơ nhận ra điều gì đó mới di dời tầm mắt sang người y, lông mày liễu khẽ cau lại thật chặt, nàng bất mãn nói: "Có những chuyện ta nhất định phải thẳng thắng với Tướng quân. Cả đêm ta túc trực chăm sóc bên ngài chỉ đơn thuần là phận nô tài, ngoài ra chẳng có ý nào khác. Tiểu nữ biết Dụ Tướng quân là người nhạy bén thông minh, chắn chắc sẽ hiểu Nguyệt Cơ đang nói đến chuyện gì."
Nét mặt Dụ Lang rất nhanh đã cứng lại, vốn nghĩ mối quan hệ cả hai đã dịu đi bớt phần nào, nhưng hiện tại tất thảy đều trở thành công cốc. Khuôn mặt y lộ vẻ hờ hững lặng nhìn nữ nhân vô tình trước mặt, ánh mặt phức tạp đủ loại cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
Quả nhiên ý định Vu Nguyệt Cơ không hề muốn thay đổi, vẫn nhất quyết muốn gả cho Tần Lôi mong yên bề gia thất, tránh kiếp gió tanh mưa máu. Chắc chắn lòng ái mộ rõ ràng của Dụ Lang đã khiến nàng cảm thấy choáng ngộp nên mới muốn tìm đến nói cho rõ ràng. Chàng dửng dưng đáp lời: "Ta không phải loại túc trí đa mưu như lời Vu cô nương nói, chỉ là loại suốt ngày chém chém giết giết. Dám hỏi cô nương lần nữa, lời lẽ ban nãy là có ý gì?"
Vu Nguyệt Cơ không vui liền mím môi bày ra bộ mặt hờn trách, nàng biết Dụ Lang nhất định hiểu rõ ý tứ trong lời lẽ kia. Chỉ là nàng không thể hiểu, cớ sao y phải cố chấp đến vậy.
Quả thật Dụ Lang nghe hiểu không sót một chữ nào, lòng sớm đã khó chịu đến điên cuồng. Nàng không có ý định nói thêm gì nữa, vốn không thể đánh thức kẻ đang giả vờ ngủ say.
Vừa thở một hơi dài đã muốn xoay người rời đi, khuỷu tay liền bị nam nhân cao lớn kia nắm trọn, Vu Nguyệt Cơ tức giận thé lên: "Buông ra! Ngài đang làm gì vậy? Xung quanh đây đều là Cẩm Y Vệ của Điện hạ, ngài buông tay tiểu nữ ra."
Dụ Lang nghe thấy vẫn không có ý định nới lỏng sức lực, ngược lại còn cố ý kéo mạnh nàng về phía mình. Vu Nguyệt Cơ bất ngờ lùi về phía sau, loạng choạng vài bước đã ngã vào lòng nam nhân. Trên y phục thoang thoảng mùi mồ hôi nam tính, xen lẫn hương vị thanh mát của trầm hương lưu lại tối qua.
Kế đến Dụ Lang còn tỏ ra ngang ngạnh hơn, dùng bàn tay kia siết lấy cái eo nhỏ nhắn, mở miệng gằn từng chữ: "Dụ mỗ còn chưa được thông suốt, đại tiểu thư vội vàng tránh né như vậy là sợ tai mắt của Tần Lôi nhìn thấy chúng ta đưa đẩy thâm tình sao? Là sợ thanh danh bị hủy hoại hay đang cảm thấy ta ghê tởm?"
"Ngươi vô lễ! Cư nhiên to gan dám gọi thẳng tên Điện hạ, không sợ tru di tam tộc?" Vu Nguyệt Cơ giãy giụa đến cách mấy đều vô ích, gương mặt đã nhiễm một tầng phiếm hồng liền buông lời cay nghiệt đe dọa.
Dụ Lang cảm thấy người trong lòng ngực như củ khoai nóng, cứ liên tục cựa quậy không yên phận nhưng động vào lại sợ bỏng tay. Kẻ ngu mờ mắt đến mức nào cũng rõ, Tần Lôi thân là Thế tử tôn quý lại bị Hoàng huynh ngồi trên ngai vàng chèn ép đến mức không thể ngóc đầu nổi. Một ngày nào đó Thế tử dù có bỏ mạng lại nơi sa trường, sợ rằng Dụ Lang không những không bị trách phạt, lại còn được thưởng nồng hậu là đằng khác.
"Đại tiểu thư tôn quý của ta thông minh một đời lại dại một giây ư? Muốn trèo cao cũng phải tìm cái núi vững mà leo, sao lại cố chấp bám vào con dốc trơn vậy? Tru di tam tộc quả thật làm ta sợ, nhưng nếu có một ngày chuyện đó thật sự xảy ra, ta sẽ nạp Đại tiểu thư làm thiếp. Chết liền chết cả đôi!"
"Hàm hồ!" Vu Nguyệt Cơ da mặt nóng rang, dù nàng có gan lớn đến mức nào cũng chưa từng trải qua cảm giác gần gũi với nam nhân gần đến vậy. Lúc sau nàng cũng chẳng còn sức lực nào để phản kháng, đành ngoan ngoãn mà nhẹ giọng: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngài buông tiểu nữ ra trước, chúng ta liền nói chuyện một cách đường hoàng."
Dụ Lang không thỏa hiệp: "Không buông!"
Chỉ trong tức khắc, Bất Kỷ đã bước đến bên cạnh hai người ôm ấp đầy ái muội như chốn không người. Vu Nguyệt Cơ nhìn thấy nam tử xuất hiện như nắm được cọng rơm cứu mạng, ánh mắt mở to nhìn về phía hắn. Bất đại nhân nhận thấy ánh mắt kia vẫn không có biểu hiện gì, cúi đầu hành lễ xong liền hắng giọng nói:
- "Tướng quân! Chúng ta phải lập tức xuất phát về doanh trại. Thành Mỹ Oa có tin khẩn cần được ngài xét duyệt gấp."
Thành trì Mỹ Oa thuộc đường biên giới phía Nam nước Thụy, tiếp giáp trực tiếp với Mông Cổ. Đã rất nhiều lần thành bị quân thù hăm he muốn chiếm đóng, hòng mở rộng bản đồ Mông Cổ. Chỉ cần có một thành trì nào ở biên giới đổ sập xuống, cố đô yên bình có thể máu đổ thành sông chỉ trong chớp nhoáng.
Dụ Lang không nhiều lời đã buông tay Vu Nguyệt Cơ ra, vẻ mặt kia lập tức thay đổi ngay, chỉ nhìn ra sự nguy hiểm bên trong tròng mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...