Bị Tướng Quân Nhìn Thấu Tâm Can

Dưới mảnh trăng treo yên tĩnh.

Vu Nguyệt Cơ cúi đầu nhìn trước ngực, y phục lấm lem một ít bùn đất, nàng vừa tặc lưỡi đã cảm nhận được tiếng chân bước đến.

"Tiểu thư đêm hôm lạnh buốt người còn ra khỏi lều, hại nô tì tìm người khắp nơi. Khoan đã! Y phục người làm sao thế này."

Linh Lan hoảng hốt chạy đến, tay liên tục vạch lớp bùn dính trên vải, hai mắt mở to hỏi: "Người vừa đi đâu thế? Sao không sai bảo nô tì, cũng không choàng áo lông đã một mình vào rừng."

Vu Nguyệt Cơ nghiêng đầu né tránh sự nghi hoặc của Linh Lan, nàng thoáng giật mình đành đáp: "Ta khó ngủ chỉ tùy ý đi dạo xung quanh"

Đột nhiên ánh mắt rơi vào bàn tay Linh Lan đầy những vết bầm đã chuyển sang màu xanh tím, Vu Nguyệt Cơ cau mày thật chặt, nâng bàn tay bị thương kia lên hỏi ngay tức khắc: "Ai bắt nạt muội?"


Linh Lan định thần lại mới lén lút nói nhỏ vào tai Vu Nguyệt Cơ: "Nô tì luyện kiếm."

"Luyện kiếm?", nàng kinh diễm nhắc lại lời Linh Lan vừa nói, cường điệu ngân cao liền bị Linh Lan ra ám hiệu nhỏ giọng. Vu Nguyệt Cơ hít một hơi sâu mới lần nữa hỏi: "Tại sao phải luyện kiếm? Sở trường của muội là tầm xa không phải cận chiến, tay đã thông thạo cung tên cớ sao phải cầm bảo kiếm?"

Giọng Linh Lan thiu thỉu đi, buồn rầu đáp lời: "Bất đại nhân nói, nếu Linh Lan chẳng có tài cán gì sẽ trở thành gánh nặng của ngài ấy. Bản thân muốn vào đội kị binh phải có sức khỏe, thạo cung lẫn kiếm."

Vu Nguyệt Cơ nghe vậy liền thông suốt mọi chuyện, đây chính là muốn Linh Lan thấy khó mà biết lui. Hóa ra hắn luôn hiềm khích cùng nàng đơn giản chỉ vì nàng khuyến khích Linh Lan tham gia vào đội kị binh.

Hiện tại tên sát thủ Mông Cổ ám sát Dụ Lang đang trà trộn vào trong đám người tị nạn, hành tung chưa rõ ràng còn là vấn đề nan giải của nàng. Vu Nguyệt Cơ không có ý định xen vào việc làm của Bất Kỷ, nhưng nhìn bàn tay tím xanh kia khiến đáy mắt nàng khẽ gợn sóng.

"Ta vào rừng hái ít thuốc bôi vết thương ngoài da, bàn tay nữ nhân không thể có sẹo."

"Tiểu thư!", Linh Lan nắm lấy cánh tay Vu Nguyệt Cơ, đầu lắc vài cái nói, "Nô tì một khi đã cầm vũ khí đã coi bản thân mình là lính nước Thụy, không xem là nữ nhân. Người không cần nhọc lòng vì nô tì, cơ thể người mới là quan trọng hơn hết."

"Sau này muội đừng gọi ta là tiểu thư nữa."

Linh Lan hoảng hốt kinh ngạc: "Người không cần Linh Lan nữa ư?"


Vu Nguyệt Cơ vươn tay xoa đầu nữ tử trước mặt, cười nói: "Đây không còn là Vu gia, thân phận ta cũng không còn là Đại tiểu thư. Ở doanh trại ta và muội đều là nô tài của Tướng quân, trên kính trung dưới tỷ muội, gọi ta là Vu tỷ!"

Đêm khuya gió lồng lộng rít gào, vành trăng khuyết le lói chút ánh sáng nhỏ nhoi.

Bên trong lều, Dụ Lang cơ thể suy nhược dù mệt lã cũng không cách nào ngon giấc, đôi môi trắng bệch khô khốc chỉ biết cắn răng chịu đựng. Đột nhiên một bàn tay nhỏ duỗi ra, dùng khăn tay lau đi lớp mồ hôi mỏng đang rịn trên trán y.

Tiếp đó, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lướt dọc sóng mũi thẳng tấp của y. Động tác nhỏ đã trực tiếp khiến Dụ Lang lờ đờ mở mí mắt, hình ảnh Vu Nguyệt Cơ cả thân tràn đầy sắc vàng xuất hiện, dường như đã thay đổi y phục mới. Hắn nhìn nàng một lúc mới mệt mõi cất giọng khàn đục: "Sao nàng còn đến đây?"

"Nguyệt Cơ tất nhiên phải đến giúp ngài nhanh chóng vào giấc, thao thức cả đêm sức khỏe sẽ không thể phục hồi tốt. Mẫu thân tiểu nữ từng là thần y vang danh, thật không may tiểu nữ sinh ra đã mất mẹ, chỉ đơn thuần đọc qua sổ sách ghi chép của người. Không biết Tướng quân có an tâm giao cơ thể đáng giá ngàn vàng vào tay Nguyệt Cơ không?"

Dụ Lang khép hờ mi mắt, miệng nhếch nhẹ tạo thành một đường cong tuyệt hảo, "Độc cũng đã giải, ta sao dám nghi ngờ 'Tiểu thần y'."


Vu Nguyệt Cơ nhìn ra tâm tình của Dụ Lang đã thỏa mái không ít, lúc này nàng mới sảng khoái đặt lư xông hương trầm bên cạnh. Mùi hương dễ chịu xộc thẳng vào cánh mũi, thoang thoảng dư vị thanh hương lành tính khiến đuôi chân mày Dụ Lang trong giây lát đã giãn đều.

Nam nhân nằm ngoan như một con thỏ, bên tai mơ hồ nghe thanh âm nghiền dược liệu của Vu Nguyệt Cơ vang lên nhè nhẹ, rất nhanh bên tai đều không nhận thấy động tĩnh gì nữa. Nàng di tay rất khẽ chỉ sợ vô tình đánh thức người đang say giấc.

Nhiều lần thức giấc thay vụn trầm hương, Vu Nguyệt Cơ ngáp một tiếng mệt mõi, cuối cùng mới đứng dậy thổi tắt ngọn nến duy nhất trong chiếc lều nhỏ, miệng nhỏ lầm bầm vài câu kháng cự, "Mệt chết ta rồi!"





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận