Bí Thư Trùng Sinh

Mễ Hoa Lâm báo cáo xong công tác, hắn chợt nghĩ đến vấn đề gì đó:

- Bí thư Vương, gần đây chúng tôi phát hiện một sự việc rất có ý, đó là đồn công an gần đường Đông Phong nhận được tố cáo, nói rằng hệ thống cung cấp khí ấm trên lầu bị hư hỏng, thế nhưng căn bản không liên lạc được chủ nhà, yêu cầu công an đến giúp đỡ mở cửa phòng để sửa lại hệ thống cung cấp khí ấm.

Vương Tử Quân lẳng lặng nghe Mễ Hoa Lâm báo cáo, hắn vừa hút thuốc vừa suy xét về những lời nói của Mễ Hoa Lâm. Lúc này Mễ Hoa Lâm chợt nói:

- Đây vốn là một chuyện nhỏ, nhưng khi mở cửa phòng cho công ty dịch vụ công ích để lắp đặt sưa chữa thiết bị cung cấp khí ấm thì phát hiện hai túi xách. Khi đó nhân viên công tác căn bản không chú ý, chỉ là thấy hai chiếc túi xách bị ngâm nước, thế nên chuẩn bị mở ra phơi cho khô.

- Nhưng cũng không ai ngờ hai túi xách kia đều là những đồng tiền mệnh giá lớn, khi đó các đồng chí đồn công an tưởng là tiền giả, thế là tiến hành báo cáo với phân cục công an. Sau khi nhân viên chuyên nghiệp đến xem xét, phát hiện số tiền kia không phải là giả, là tiền thật.

Mễ Hoa Lâm nói càng làm cho Vương Tử Quân phải nhíu mày, hai túi chứa tiền mệnh giá lớn ở bên trong một căn nhà bị hư hại hệ thống cung cấp khí ấm, điều này rất đáng nghi ngờ. Hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:

- Có bao nhiêu tiền trong hai chiếc túi kia.

- Là một triệu rưỡi.

Mễ Hoa Lâm nhìn vẻ mặt Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.

- Có bao nhiêu người biết rõ?


Vương Tử Quân dùng ánh mắt nghiên túc nhìn thoáng qua Mễ Hoa Lâm, sau đó trầm giọng nói.

Mễ Hoa Lâm có chút do dự, sau đó mới nói:

- Chỉ có vài nhân viên cảnh sát và hai nhân viên sửa chữa của công ty dịch vụ công ích.

- Sự việc này nhất định phải giữ bí mật, sau đó các anh nhanh chóng tiến hành xác minh lai lịch số tiền kia. Để xem vì sao chủ nhà không có mặt thế nhưng lại để số tiền lớn như vậy trong nhà.

Vương Tử Quân nhìn Mễ Hoa Lâm rồi dùng giọng bình tĩnh nói.

Mễ Hoa Lâm rời khỏi phòng thì Vương Tử Quân rời vào trầm ngâm, tuy số tiền kia làm hắn cảm thấy không đơn giản, thế nhưng hắn lại chủ yếu quan tâm đến anh em Trịnh Khiếu Đống. Trịnh Khiếu Nam chạy thoát nhưng sự việc còn lâu mới kết thúc.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, sau đó giám đốc Thành Kiếm Xã của công ty Bất Lão Khang đi vào, hắn tươi cười nói:

- Bí thư Vương, anh có bận rộn gì không?


Vương Tử Quân đứng lên ghế sa lông rồi cười nói:

- Giám đốc Thành, mời anh ngồi, vừa rồi tôi suy nghĩ chút chuyện, thế cho nên óc hơi thất thần.

- Bí thư Vương là người cả ngày bận rộn, thế cho nên mong lãnh đạo bảo vệ sức khỏe, dù sao thì sức khỏe cũng là tài sản của cách mạng. Lúc này công ty Bất Lão Khang chúng tôi có đưa đến vài món sản phẩm chăm sóc sức khỏe, không bằng đưa đến cho ngài một ít nhé?

Thành Kiếm Xã xưa nay luôn vênh váo kiêu ngạo đối với đám người chung quanh, nhưng bây giờ đối mặt với bí thư trẻ tuổi Vương Tử Quân, hắn đã thành thật hơn rất nhiều. Người ngã một lần sẽ khôn khéo hơn, người đã ném qua thiệt thòi sẽ biết làm sao để mình không tiếp tục là kẻ có hại.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói:

- Tôi xin tâm lĩnh ý tốt của giám đốc Thành, nhưng lúc này tôi cần phải rèn luyện sức khỏe nhiều hơn.

Thành Kiếm Xã bày tỏ lòng nhiệt tình với Vương Tử Quân vài lượt, thế nhưng cảm thấy căn bản là không dùng được, vì vậy đành phải thu tâm tư của mình lại. Hắn thay đổi chủ đề:

- Bí thư Vương, lần này tôi đến để mời anh tham gia lễ khởi công xây dụng nhà máy Bất Lão Khang ở thành phố La Nam.


Vương Tử Quân nào từ chối lời mời thế này? hắn cười ha hả nói:

- Giám đốc Thành đã mở lời, tôi nào từ chối được? Anh nói đi, sẽ tổ chức vào thời điểm nào? Tôi nhất định sẽ đến tham gia.

Tuy Thành Kiếm Xã đã nghĩ rằng Vương Tử Quân sẽ không từ chối, thế nhưng lúc này nghe được Vương Tử Quân mở miệng đồng ý, hắn vẫn cảm thấy vui mừng. Hắn chợt cười nói:

- Bí thư Vương, là ngày mười sáu tháng mười một, đó là ngày tốt lành, tôi đã đặc biệt cho người xem ngày, đại sư nói đặt móng vào ngày này thì nhất định sẽ phát tài thịnh vượng, tài nguyên cuồn cuộn.

Vương Tử Quân cũng không quá tin vào lời bói toán, hắn cười cười nói với Thành Kiếm Xã:

- Anh có mời chủ tịch Lý không?

Thành Kiếm Xã không phải chưa từng nghĩ đến chuyện mời chủ tịch Lý Quý Niên, thế nhưng cuối cùng hắn lại chối bỏ. Một người làm cho hắn khổ sở ở thành phố Đông Bộ; một người là Vương Tử Quân, là chúa tể của thành phố La Nam, Thành Kiếm Xã nghĩ rằng chỉ cần ôm chặt đùi của bí thư Vương, Lý Quý Niên chẳng cần quan tâm.

Nhưng lúc này bí thư Vương lại hỏi như vậy, thế là Thành Kiếm Xã chợt không thể hiểu nổi ý kiến của Vương Tử Quân là gì. Hắn vừa cười cười vừa nhìn vào mặt Vương Tử Quân, hy vọng có thể nhìn ra chút gì đó trên gương mặt vị lãnh đạo này.

Đáng tiếc Thành Kiếm Xã tuy có cặp mắt hỏa nhãn kim tinh sau nhiều năm lăn lộn thương trường, nhưng lúc này cặp mắt đó lại không thể phát huy tác dụng. Vẻ mặt của bí thư Vương vẫn là nụ cười nhàn nhạt, điều này không khỏi làm hắn căn bản không thể biết được bí thư Vương đang nghĩ gì.

- Bí thư Vương, điều này...chủ tịch Lý...

Bộ dạng ấp úng của Thành Kiếm Xã làm cho Vương Tử Quân hiểu rõ vấn đề, hắn cười cười nhìn Thành Kiếm Xã rồi nói:


- Chủ tịch Lý là chủ tịch thành phố La Nam, khối chính quyền rất coi trọng đến sự phát triển của Bất Lão Khang. Thế này đi, trưa nay giám đốc Thành mở tiệc, tôi sẽ thay mặt anh mời chủ tịch Lý.

Thành Kiếm Xã chợt trở nên vui vẻ, tuy bây giờ hắn không quan tâm đến phương diện đắc tội Lý Quý Niên, thế nhưng đối phương là chủ tịch thành phố mà hắn sắp đầu tư kinh doanh, đắc tội với người này cũng không phải biện pháp gì hay. Lúc này Vương Tử Quân muốn làm người hòa giải cho hắn và Lý Quý Niên, tin chắc Lý Quý Niên sẽ nể mặt bí thư Vương.

Tuy Thành Kiếm Xã không tin chỉ sau một lần hòa giải thì sẽ làm cho chủ tịch Lý không còn bất mãn với mình, nhưng hắn là người lăn lộn nam bắc lâu năm, hắn cũng có biện pháp của riêng mình. Hắn cũng không tin với thủ đoạn của mình, sẽ không hóa giải được sự việc này. Hơn nữa một bữa tiệc rượu có người hòa giải, sẽ cho ra hiệu quả không tưởng.

Thành Kiếm Xã kết giao với Vương Tử Quân, hắn biết Vương Tử Quân thường nói làm lãnh đạo phải lấy chân thành đối đãi với mọi người, các vị lãnh đạo huyện thị đêu phục Vương Tử Quân ở điểm này. Tuy Vương Tử Quân là lãnh đạo đứng đầu thành phố nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác uy nghiêm bình dị và gần gũi; người này vừa liêm khiết, lại hiểu rõ nhân tình, bình thường đi dùng cơm cũng không chú ý ép rượu ai cả, cho mọi người tùy ý; cũng không gọi nhiều món, chỉ khi nào không đủ mới kêu thêm, dù sao cũng chỉ là dùng cơm mà thôi. Những trường hợp bình thường thì Vương Tử Quân rất ít khi uống rượu, ở nhà chỉ uống cho vui, cực kỳ tiết chế. Lãnh đạo đến thị sát, không phải xã giao thì căn bản cũng chỉ nhiệt tình mời vài ly, nếu quá mức cần thiết mới phải liều mình cùng quân tử mà thôi.

Nghe nói có một hội nghị kêu gọi đầu tư, một thương nhân may mắn được dùng cơm với bí thư Vương. Sau khi vài người mời rượu, tửu lượng của Vương Tử Quân đến cực hạn, thế là đám người bên kia lên tiếng, tỏ ý mỗi một ly của bí thư Vương sẽ tương đương với bọn họ đầu tư vào một triệu.

Không ngờ Vương Tử Quân vỗ bàn hét một tiếng: Tốt, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Nói xong thì xếp năm ly thành hàng, hào sảng rót đầy tràn.

Vương Tử Quân chỉ vào những ly rượu đầy rượu, hắn nói:

- Tôi khi còn công tác ở cơ sở, có nghe một câu thế này: Uống rượu trên bàn tiệc là đi về phía mặt trời, giao bao tử cho đảng.

- Tôi đã phê bình các đồng chí nói như vậy, nhưng hôm nay có lẽ tôi sống vĩ đại chết quang vinh, chết vì ích lợi của nhân dân thành phố La Nam, xem như cái chết có ý nghĩa.

Đám người chung quanh nghe được lời của Vương Tử Quân mà liên tục tỏ ra vui mừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui