- Nghe nói bí thư Vương diễn thuyết ở chỗ này, tôi nhanh chóng đến tham gia náo nhiệt.
Hứa Vân Sơn vừa bắt tay Vương Tử Quân vừa cười nói:
- Tranh Viễn, tiểu tử nhà tôi thật sự là không thể mở ra tư tưởng, thế cho nên tôi đưa nó đến chào hỏi chú Vương một chút, để nó hiểu rõ nguyên tắc phân công cán bộ, như vậy mới mong có được tương lai sau này.
" Cái gì? Chú Vương? "
Hứa Tranh Viễn tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu nhục, thế nhưng lúc này nhìn người đàn ông còn trẻ hơn nhưng phải gọi bằng chú, hắn thật sự cảm thấy rất lúng túng, một lúc lâu sau còn chưa thể mở lời.
- Bốp!
Chủ tịch Hứa không biết có phải đã rất thuần thục hay không, bây giờ vung bàn tay tay tát Hứa Tranh Viễn một cái, lại dùng giọng dạy bảo thấm thía nói:
- Bí thư Vương, con trai của tôi thật sự là loại không thể khai sáng, hôm nay thiếu chút nữa đã làm tôi tức chết. Không biết mắt mũi để đi đâu, đang đi trên đường lại đâm đầu vào cột điện, thật sự chẳng hiểu trong đầu nó đang nghĩ cái quái gì.
Vương Tử Quân hiểu ý của Hứa Vân Sơn, hắn nhìn nụ cười trên mặt đối phương, trong lòng thật sự bội phục.
Đám người Tống Ích Dân ở bên cạnh Vương Tử Quân cũng thật sự kính nể phương pháp của Hứa Vân Sơn, trong lòng thầm nghĩ Hứa Vân Sơn thật sự quá xảo quyệt, làm như vậy tuy Hứa Tranh Viễn có chút mất mặt, thế nhưng lại bảo toàn thể diện cho Vương Tử Quân.
Lý Đức Trụ ngồi trong văn phòng đồn công an, hắn dùng ánh mắt nhàn chán nhìn chiếc điện thoại treo tường, trên bàn bên cạnh hắn là một ly trà bốc hơi nghi ngút, liên tục tỏa nhiệt lượng vào trong không khí.
Lý Đức Trụ cũng không hối hận vì sự kiện mình đánh vào mặt Hứa Tranh Viễn, ai bảo tiểu tử kia mở miệng là chửi mắng bí thư Vương? Tuy hắn lái xe cho bí thư Vương chưa được vài ngày, thế nhưng bí thư Vương cực kỳ tín nhiệm hắn, điều này làm cho hắn coi vị bí thư không lớn hơn mình vài tuổi là đại ca và cực kỳ tôn kính. Có người mở mồm mắng đại ca của mình, hắn sao có thể giả vờ mắt điếc tai ngơ để làm như không thấy cho được?
Khi Lý Đức Trụ đánh người, hắn cũng không biết đối phương là ai. Nhưng sau khi nghe người ta xưng hô là trưởng phòng Hứa, hắn mới biết sự việc thật sự là khá lớn. Đáng lý ra đám người cục công an sẽ bắt hắn đi ngay, thế nhưng sau khi nhìn thấy chiếc xe số một thị ủy, đám người kia lại trở nên khách khí.
Những người kia hỏi đơn vị công tác của mình, cũng khách khí cho mình lên xe đưa đến gian phòng này, sau đó rót trà mời thuốc, có vẻ rất thân mật. Nhưng phương diện xử lý như thế nào thì căn bản cứ mãi dây dưa.
Xem như bị nhốt vài ngày cũng đáng, Lý Đức Trụ nghĩ đến tình huống xử lý chuyện đánh nhau trong tivi mà thầm nghĩ như vậy. Nhưng hắn lại có chút lo lắng, nếu mình bị giam giữ vài ngày, ai sẽ là lái xe cho bí thư Vương?
Khi Đổng Trí Tân rảnh rổi thì thường chú tâm suy xét ý nghĩ của người khác, hắn thấy có ít người thành thật, nhìn qua giống như khúc gỗ, đơn giản không ra tay thì không sao, một khi ra ty sẽ dồn đối phương vào chỗ chết; có ít người thích gây sự, thật ra chỉ là một con lừa, bên ngoài lớn tiếng giống như toàn thân đầy bản lĩnh, nhưng khi gặp chuyện không may thì căn bản là vô kế khả thi. Nếu căn cứ vào lý luận này, Lý Đức Trụ có thể là đầu gỗ, Hứa Tranh Viễn tất nhiên là con lừa.
Thật ra trong một đơn vị cũng không cần chú ý đến những kẻ gây sự, người gây sự thường có nhiều sơ hở, chỉ cần chọc vào sẽ làm cho người này ngã ngựa thậm chí toi mạng, thế nên không quá quan tâm.
Nhưng những người nhìn có vẻ thành thật thì cần phải đề phòng. Đám người này tuy không bày ra tiếng tăm gì, thế nhưng rõ ràng là cao thủ ám khí, khắc ghi tất cả vào lòng, đến khi thời cơ chín muồi sẽ ra tay, sẽ là người giành được thắng lợi.
Đổng Trí Tân nghĩ đến những phương diện như vậy, sau đó đã đi vào đồn công an.
Khi Lý Đức Trụ đang cảm thấy lo lắng bất an thì Đổng Trí Tân đi vào. Lý Đức Trụ trước nay luôn tỏ ra tôn kính vị thư ký cấp bậc tiền bối của Vương Tử Quân, sau khi lái xe vài ngày cho Vương Tử Quân, hắn phát hiện bí thư Vương xưng hô rất tùy tiện với Đổng Trí Tân, luôn thân mật gọi là Trí Tân, lại gọi hắn là Tiểu Lý, rõ ràng là khác nhau.
Tối hôm đó Vương Tử Quân phái Lý Đức Trụ đưa Đổng Trí Tân vào phòng làm việc, cũng không cho hắn ở ngoài chờ. Ngày hôm sau đi làm Đổng Trí Tân không nhắc đến chuyện hôm qua đi về như thế nào, Lâm Tương Đông cũng biết công tác bên cạnh lãnh đạo thì những gì không nên hỏi sẽ kiên quyết không hỏi, thế nhưng cũng không ngăn được hiếu kỳ. Hắn muốn tìm ra được chút gì đó trên vẻ mặt Đổng Trí Tân, thế nhưng vẻ mặt thư ký Đổng cực kỳ bình tĩnh ung dung, căn bản chẳng có gì khác thường. Sau đó Lý Đức Trụ thầm nghĩ, vị chủ nhiệm Đổng này rất được bí thư Vương coi trọng.
Sau khi theo lãnh đạo vài năm thì Lý Đức Trụ cũng là người có kinh nghiệm, hắn xem như hiểu rõ một câu vè thuận miệng ở cơ quan: Thư ký một là chạy việc trà nước, hai là gi báo cáo, ba là điều tra, bốn là viết bản thảo. Chủ nhiệm Đổng là thư ký chạy theo sát bên cạnh bí thư Vương, sau này mình nên chú ý một chút.
Sau này Lý Đức Trụ nghe nói Đổng Trí Tân từng là chủ tịch huyện, hắn càng cảm thấy Đổng Trí Tân là một nhân vật lớn, trong lòng bội phục sát đất, coi là đầu tàu. Bạn đang đọc chuyện tại
- Tiểu tử, xem ra nắm đấm rất cứng, chỉ một đấm đã đánh gãy mũi người ta rồi.
Đổng Trí Tân cũng rất có hảo cảm với một lái xe không đa tâm như Lý Đức Trụ, đây là lái xe mà phu nhân của bí thư Vương đưa đến, thế cho nên hắn và Lý Đức Trụ khá thân cận với nhau. Lúc này hắn đi vào thấy bộ dạng đã biết làm sai chọc vào phiền toái của Lý Đức Trụ, thế là không khỏi mở miệng trêu chọc.
Khi thấy nụ cười của Đổng Trí Tân thì Lý Đức Trụ cười hì hì gãi đầu nói;
- Chủ nhiệm Đổng, tôi thật sự có hơi tức giận, nhưng...
- Biết mình đánh ai không?
Đổng Trí Tân đi đến trước mặt Lưu Dũng, hắn ngồi xuống rồi ném cho Lý Đức Trụ một điếu thuốc.
Lý Đức Trụ không châm lửa, hắn nhìn vẻ mặt tươi cười của Đổng Trí Tân, thế là biết sự việc này không lớn. Nhưng Đổng Trí Tân hỏi như vậy lại làm hắn cảm thấy sự việc căn bản không đơn giản. Hắn kẹp chặt điếu thuốc trong tay rồi chần chờ một chút nói:
- Hình như là một vị trưởng phòng.
- Là phó phòng giao thông Hứa Tranh Viễn, cũng chính là đại công tử của chủ tịch mặt trận tổ quốc Hứa Vân Sơn.
Đổng Trí Tân bật lửa châm thuốc rồi cười nói.
Lý Đức Trụ nghe nói đó là con trai của chủ tịch mặt trận tổ quốc thì thật sự cảm thấy mình gây họa không nhỏ, hắn nhìn thoáng qua Đổng Trí Tân rồi nói:
- Chủ nhiệm Đổng, người nào làm thì người đó chịu trách nhiệm, nên xử lý như thế nào thì cứ như vậy, nhưng...Nhưng có phải lần này đã chọc phiền toái đến người bí thư Vương không?
Lý Đức Trụ đến thành phố La Nam được vài ngày, hắn biết chủ tịch mặt trận tổ quốc cũng là đại nhân vật, chính mình đánh con trai của người ta, chẳng phải là gây phiền toái lớn cho bí thư Vương sao?
Đổng Trí Tân nhìn bộ dạng của Lý Đức Trụ, trong lòng thầm nghĩ bí thư Vương tuyển lái xe thật sự rất tốt, nhưng hắn cũng không nói lời nào mà chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Lý Đức Trụ.
Lý Đức Trụ càng thêm lo sợ bất an, vẻ mặt của Đổng Trí Tân làm cho hắn cảm thấy mê man, không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
- Bí thư Vương cho tôi đến xem cậu thế nào, cũng đưa ra ý kiến của anh ấy với cục công an thành phố, chính là xử ý nghiêm minh theo đúng pháp luật.
Đổng Trí Tân không khách khí mà nâng ly trà của Lý Đức Trụ lên uống một nửa, sau đó nói.
Xử lý theo đúng pháp luật, Lý Đức Trụ suy xét lời nói của bí thư Vương, hắn ý thức được lần này xem ra mình sẽ phải ở lại đây vài ngày. Hắn có chút chần chừ, sau đó khẽ nói:
- Chủ nhiệm Đổng, khi tôi ở đây thì ai lái xe cho bí thư Vương?
- Tất nhiên là cậu rồi.
Đổng Trí Tân vỗ vỗ vai Lý Đức Trụ, sau đó cười nói:
- Đi thôi, bí thư Vương đã tham gia xong sự kiện bên kia, chúng ta đi đón anh ấy thôi.
Lúc này Lý Đức Trụ thật sự bị Đổng Trí Tân làm cho hồ đồ, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc khó hiểu nhìn chủ nhiệm Đổng đang đi ra ngoài như gió, không hiểu đây là có ý gì.
- Còn đứng ngây ra đó nhìn tôi làm gì? Có phải thấy chỗ này thoải ámi, chẳng lẽ còn muốn tôi chào hỏi với cục trưởng Mễ, sắp xếp anh vào đây công tác sao?
Đổng Trí Tân vỗ vỗ vai Lý Đức Trụ, sau đó cười lớn nói.
Lý Đức Trụ tất nhiên không muốn tới nơi này, hắn vừa đứng lên vừa dùng giọng nghi hoặc nói:
- Bí thư Vương không phải nói xử lý nghiêm túc theo đúng phát luật sao?
- Đúng vậy, bí thư Vương đã ra chỉ thị xử lý nghiêm túc theo đúng pháp luật.
Đổng Trí Tân cũng không còn tâm tư trêu chọc viên lái xe thành thật của Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói tiếp:
- Cậu còn chưa biết sao? Chủ tịch Hứa đã đến đón con đi, đồng thời Hứa Tranh Viễn cũng thừa nhận, vì mình uống say mà đập đầu vào cột điện.
- Đập đầu vào cột điện?
Lý Đức Trụ thật sự không tin vào lỗ tai của mình, nửa giờ trước mũi của trưởng phòng Hứa vẫn còn rất đẹp, nếu như hắn không đấm một cái, có lẽ chiếc mũi của đối phương cũng không đổ máu.
Sao bây giờ lại là đập đầu vào cột điện? Lý Đức Trụ giật mình nhìn Đổng Trí Tân, hắn thấy Đổng Trí Tân đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn mình, thật sự không có ý nói giỡn.
- Ha ha ha, chủ nhiệm Đổng, chào mừng anh đến đồn công an chúng tôi chỉ đạo công tác.
Khi Lý Đức Trụ còn đang tỏ ra nghi hoặc, chợt thấy một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát từ ngoài đi vào. Người đàn ông này còn chưa đi vào bên trong đã dùng giọng lớn tiếng nói với Đổng Trí Tân.
Đổng Trí Tân thấy người đàn ông kia đi đến cũng vươn tay nói:
- Cục trưởng Mễ, tôi cũng không dám dùng hai chữ chỉ đạo, nếu ngài nói như vậy thì rõ ràng làm khó tôi.
- Ôi, chủ nhiệm Đổng, ngài chính là lãnh đạo thị ủy, đến chỗ chúng tôi không phải chỉ đạo công tác là gì?
Mễ Hoa Lâm vừa bắt tay Đổng Trí Tân vừa nhìn Lý Đức Trụ:
- Vị này là Tiểu Lý phải không? Không hỗ danh là từ bộ đội đi ra, thật sự rất tốt.
Lý Đức Trụ bị Mễ Hoa Lâm vỗ hai cái lên vai, thế là một cảm giác quen thuộc chợt bùng phát. Hắn chào Mễ Hoa Lâm một cái, sau đó lớn tiếng nói:
- Chào thủ trưởng.
- Cái gì mà thủ trưởng này nọ, chúng ta đều đã xuống địa phương công tác, đều là chiến hữu. Tiểu Lý, một đấm của cậu rất đáng.
Mễ Hoa Lâm càng có thêm vài phần thân cận với Lý Đức Trụ, hắn nở nụ cười khích lệ nói.
Đổng Trí Tân cười hì hì nói:
- Cục trưởng Mễ, cái gì mà một đấm chứ, người kia đập đầu vào cột điện.
- Xem như tiểu tử kia thức thời, nếu không thì sẽ có quả ngon để ăn. Dám nói bậy sau lưng bí thư Vương, thật sự không biết có đầu óc không nữa.
Mễ Hoa Lâm nói đến đây thì bắt tay Lý Đức Trụ:
- Khi chủ nhiệm Đổng truyền đạt chỉ thị của bí thư Vương, tôi nghĩ sẽ câu lưu Tiểu Lý vài ngày, để hai bên có thể thân cận một chút. Không ngờ bây giờ lại như vậy, xem ra chúng ta chỉ có cơ hội cùng nhau uống vài ly mà thôi.
Đổng Trí Tân cười cười, hắn hàn huyên hai câu với Mễ Hoa Lâm, sau đó cười nói:
- Cục trưởng Mễ, chuyện uống rượu chúng ta nói sau, bí thư Vương có lẽ đang chờ, tôi và Tiểu Lý còn phải đi đón lãnh đạo.
- Các vị cứ bận rộn, khi nào hai vị nhàn rỗi, chúng ta sẽ cùng nhau uống vài ly.
Mễ Hoa Lâm tiễn Đổng Trí Tân và Lý Đức Trụ ra tận cổng, sau đó cười nói với Đổng Trí Tân:
- Chủ nhiệm Đổng, chúc mừng.
Những chữ trong lời nói của Mễ Hoa Lâm ro ràng là không đầu không đuôi, thế nhưng người nơi đây đều hiểu ý của Mễ Hoa Lâm. Đổng Trí Tân cười cười vẫy vẫy tay với Mễ Hoa Lâm nói:
- Cám ơn cục trưởng Mễ, sau này còn cần cục trưởng Mễ hỗ trợ giúp đỡ nhiều hơn.
- Nhất định rồi.
Mễ Hoa Lâm vỗ ngực mình nói:
- Người khác thì tôi không dám ủng hộ, thế nhưng đó là công tác của chủ nhiệm Đổng, dù tôi có mười lá gan cũng không dám chậm trễ.
Đến khi Lý Đức Trụ lên xe mới coi như đã thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, hắn thật sự cảm thấy khó thở nổi. Khi đám người Mễ Hoa Lâm khuất trong tầm mắt, Lý Đức Trụ chợt quay sang hỏi Đổng Trí Tân:
- Chủ nhiệm Đổng, rõ ràng là tôi đánh hắn ta, vì sao lại nói mình đi đập đầu vào cột điện?
- Người này nói bậy về bí thư Vương nên bị đánh, nếu như cậu bị câu lưu ở đồn công an, sự việc sẽ náo loạn. Sự kiện Hứa Tranh Viễn mắng bí thư Vương sẽ được cả thành phố La Nam biết hết, một hiệu ứng như vậy thì Hứa Tranh Viễn có thể gánh chịu nổi sao?
Đổng Trí Tân thầm nghĩ đến chuyện của mình, thế nên giọng điệu trả lời cũng tùy ý hơn.
Lý Đức Trụ cũng không ngốc, nhưng vừa mới xuống địa phương công tác thế nên còn chưa hiểu rõ những thứ ẩn giấu bên trong. Lúc này nghe thấy Đổng Trí Tân nói như vậy, hắn chợt hiểu đối phương sở dĩ nói mình đập đầu vào cột điện, chính là vì bí thư Vương.
Nếu như hôm nay không có cây lớn là bí thư Vương bao phủ bên trên, chỉ sợ sự việc sẽ khó chấm dứt yên ổn như vậy.
- Đức Trụ, tôi dám dánh cuộc với cậu, lát nữa đến phòng họp sẽ thấy chủ tịch Hứa đưa con đến xin lỗi bí thư Vương. Chúng ta cũng đánh cuộc không lớn, chỉ cần một gói thuốc là được, thế nào?
- Chủ nhiệm Đổng liệu việc như thần, tôi cũng không muốn đánh cuộc, hì hì, nếu ngài muốn thì tôi sẽ mua thuốc cho ngài.
Lý Đức Trụ quay đầu, tất nhiên sẽ không đánh cuộc với Đổng Trí Tân.
Đổng Trí Tân cười ha hả, cũng không nói gì thêm. Đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên, hắn lấy ra cười hai tiếng nói:
- Cậu Thái, không ngờ được chuyện này lại lan truyền thần tốc như vậy, tốt, cậu chờ chút, tôi sẽ cho cậu ấy gọi điện thoại.
- Đức Trụ, là điện thoại của đại ca Thái Thần Bân. Cậu Thái là lái xe của bí thư Vương khi còn ở thành phố Đông Bộ, là tiền bối.
Đổng Trí Tân vừa đưa điện thoại cho Lý Đức Trụ vừa cười nói.
Lý Đức Trụ nghe nói Thái Thần Bân là lái xe cho Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ, thế là trong lòng có vài phần tôn trọng. Hắn tiếp nhận điện thoại, sau đó dừng xe lại ven đường cười nói:
- Chào anh Thái, tôi là Lý Đức Trụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...