Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân thắng ngay từ đầu, bây giờ lại cho ra một kết quả làm người ta phải lau mắt nhìn, thế là trái tim không khỏi đập mạnh, sinh ra cảm giác vừa vội vừa tức. Hắn hút một điếu thuốc, đại não co rút giống như cảm thấy bất bình, sau đó nâng ly nước lọc lên uống một ngụm, thở hổn hển vài lượt, trên mặt vẫn là nụ cười vui vẻ, tâm tình bình thản hơn một chút. Mọi người nhìn qua thì có vẻ là điềm nhiên như không, thế nhưng trong lòng lại ẩn giấu cô đơn, có ai biết được?
Khi Nguyễn Chấn Nhạc đang cố gắng giả vờ vui vẻ thì Thạch Kiên Quân chợt nói:
- Lữ lão muốn gặp mặt các đồng chí La Nam, tôi sẽ sắp xếp người đến gặp ngài.
- Không cần tiếp tục sắp xếp, tôi thấy không bằng cứ gọi đồng chí thành phố La Nam đến, tôi cũng muốn xem đó là hạng mục gì mà làm cho Lữ lão phải đi đến đây một chuyến, cảm tạ ngài đã giúp đỡ kinh tế địa phương.
An Triệu Hoa khẽ khoát tay với một nhân viên công tác ở bên ngoài, sau đó khẽ nói.
Lúc này An Triệu Hoa là người có cấp bậc cao nhất trong phòng, hắn mở miệng thì Quan Vĩnh Hạ vung tay cản nhân viên công tác, tự hắn đi ra phía ngoài khách sạn Đông Bộ.
Lúc này trong một gian phòng ở khách sạn Đông Bộ, Vương Tử Quân lúc này đang cùng bí thư Sở Cẩm Thu của thành phố Triệu Lô và bí thư Lâm Trường Công của thành phố Tam Hồ trao đổi về việc khởi công đường cao tốc Sơn La. Ba người đều có một ý kiến chung chính là hy vọng đường cao tốc Sơn La có thể mau chóng được khởi động.
- Bí thư Vương, thành phố Tam Hồ chúng tôi không dám cam đoan thứ gì khác, thế nhưng công tác chuẩn bị đã là rất tốt. Tôi dám cam đoan chỉ trong thời gian một tháng thì tất cả vấn đề trong phạm vi của thành phố Tam Hồ sẽ được giải quyết toàn bộ.
Lâm Trường Công là một người có tư cách nhất, nhưng lúc này hắn nói chuyện alji đặt Vương Tử Quân ở vị trí ngang hàng. Nếu xem xét cẩn thận nó giống như là của một vãn bối, lại giống như thủ hạ đang báo cáo cho lãnh đạo.
Vương Tử Quân là người khởi xướng xây dựng đường cao tốc Sơn La, tất nhiên lúc này càng là người ở vào vị trí chủ đạo trong công tác xây dựng. Lâm Trường Công tôn trọng Vương Tử Quân cũng không phải không có lý, vì trong hội chợ lần này thì thành phố Tam Hồ và Triệu Lô có thành tích kêu gọi đầu tư rất tốt, sở dĩ có kết quả như vậy cũng là vì công lao của đường cao tốc Sơn La. Nếu như không có đường cao tốc này, chỉ sợ số tiền hai hạng mục thu hút được sẽ giảm đi một phần tư. Text được lấy tại
Đây chính là đường cao tốc Sơn La còn chưa hoàn thành, tin chắc rằng lực ảnh hưởng sau khi hoàn thành đường cao tốc Sơn La sẽ càng lớn hơn. Vì vậy mà còn chưa kết thúc hội chợ thì Lâm Trường Công đã kéo tay Sở Cẩm Thu, cùng với vài cán bộ hai thành phố đi đến văn phòng của Vương Tử Quân, ba bên xúc tiến nhanh chóng khởi công đường cao tốc Sơn La.
Lâm Trường Công tỏ thái độ xong thì Sở Cẩm Thu cũng không tỏ ra chậm chạp, hắn cũng hy vọng con đường cao tốc sẽ là một động cơ đẩy mình lên cấp phó bộ, thế là chơ Lâm Trường Công nói xong thì cười:
- Bí thư Vương, thành phố Triệu Lô chúng tôi cũng đảm bảo sẽ hoàn thành tất cả công đoạn chuẩn bị cho hạng mục trong thời gian một tháng.
Hai người Lâm Trường Công và Sở Cẩm Thu tỏ thái độ, cả hai đẩy Vương Tử Quân vào trạng thái không thể không tỏ thái độ. Hắn cười cười nói:
- Nếu hai anh đã nói như vậy, thành phố La Nam chúng tôi cũng sẽ không rớt về phía sau. Một tháng sau chúng ta sẽ cử hành nghi thức đặt móng, tranh thủ dùng thời gian một năm rưỡi để tiến hành thông xe con đường này.
- Chúng ta nên xây dựng nhanh lên một chút, làm cho đám người Tề Tự Tuyển phải đỏ mắt. Ngày hôm qua khi hạng mục cuối cùng đến tay thành phố Tam Hồ chúng tôi, hai mắt Tề Tự Tuyển đã biến thành mắt thỏ.
Lâm Trường Công vừa cười vừa lớn tiếng bàn luận:
- Khi đó hạng mục vốn đã có khuynh hướng sang thành phố Thiền Duyên, nhưng bí thư Vương bày ra tình huống xây dựng đường cao tốc Sơn La, thế là người ta chợt thay đổi ý kiến, quay sang hợp tác với thành phố Tam Hồ. Dù lúc đó Tề Tự Tuyển không nói gì nhưng biểu hiện thật sự là trợn mắt há mồm, còn đau hơn cả đục khoét da thịt của hắn. Tôi đám cam đoan tiểu tử này đang cực kỳ hối hận vì sự kiện đường cao tốc Sơn La.
Vương Tử Quân và Sở Cẩm Thu không giống như Lâm Trường Công, vì Lâm Trường Công sắp về hưu đến nơi, nói chuyện cũng không quá quan tâm nhiều thứ. Hai người Vương Tử Quân đều còn không gian tiến lên, tuy đã biết Tề Tự Tuyển rất hối hận ở trên phương diện này nhưng lại không dám mở miệng thảo luận, dù sao thì tai vách mạch rừng, tin đồn rất đáng sợ.
Khi Vương Tử Quân khởi xướng xây dựng đường cao tốc Sơn La thì tìm đến với thành phố Thiền Duyên chứ không phải là Triệu Lô, tin tức này truyền đi khắp tỉnh Sơn Nam. Lúc này đường cao tốc Sơn La sắp khởi công, mọi người bắt đầu cùng nhau nghị luận, cảm khái cho Tề Tự Tuyển thông minh một đời mà hồ đồ nhất thời, bỏ qua một cơ hội tuyệt vời như vậy.
Ngay sau đó có tin đồn, nói là tổ chức cảm thấy thành tích của Tề Tự Tuyển là quá bình thường, có lẽ sắp bị giáng chức. Còn có đám thị dân ở đầu phố cuối ngõ mở miệng thao thao bất tuyệt, nói là bí thư Tề Tự Tuyển thật sự giống như đầu heo, đá một búp bê bằng vàng từ trên trời rơi xuống sang tay người khác. Lúc này người khổ sở chính là lãnh đạo đứng đầu thành phố Thiền Duyên, đừng nói là thúc đẩy phát triển kinh tế xã hội, bây giờ dân chúng đã mất niềm tin, chỉ có thể nhanh chóng lau sạch mông rồi rời khỏi thành phố Thiền Duyên mà thôi.
Những lời nghị luận trong quan trường tất nhiên cũng sẽ rót vào trong tai Tề Tự Tuyển. Lúc này ngọn gió chỉ trích hắn thật sự bùng ra khắp nơi, trong số những người này có những kẻ từng được một tay Tề Tự Tuyển đề bạt, nhận ân huệ của hắn, thế nhưng bây giờ lại quay sang nói này nọ, nghị luận lãnh đạo làm việc không đúng. Hắn nghĩ đến tình huống trước kia đám người này từng điên cuồng lấy lòng mình, có chút thời gian rảnh thì thi nhau chạy về nhà mình, thiếu chút nữa chen lấy nát cả cửa nhà. Tất nhiên đám người cũng vỗ ngực tỏ thái độ thề làm tâm phúc của hắn, nhưng hôm nay chỉ có chút gió thổi cỏ lay thì đám người này nhanh chóng trở mặt, biến thành cái hoạn tâm phúc.
Xem ra những sự việc trong quan trường không nên coi là thật, những kẻ ngày xưa chạy đến xum xoe với mình đều là loại bác sĩ nham hiểm vong ân bội nghĩa, chắc chắn lương tâm của bọn họ sẽ không bao giờ được yên lành. Tề Tự Tuyển thầm nguyền rủa những kẻ tung ra tin đồn nhảm với mình, cũng nguyền rủa những người chỉ trích mình. Nhưng hắn phải cố gắng biểu hiện mình vẫn bình thường, vẫn không có vấn đề, vì thế mà trong lòng rất bức bối.
Khi Lâm Trường Công đang bàn luận đến cao trào thì tiếng gõ cửa vang lên, Đổng Trí Tân đi ra mở cửa cho Quan Vĩnh Hạ vào phòng.
Thấy Quan Vĩnh Hạ thì nhóm người Vương Tử Quân có hơi ngẩn ngơ, tuy bọn họ không tham dự tiếp đãi, thế nhưng ai cũng biết lãnh đạo trung ương đến thành phố Đông Bộ. Tuy chưa ai thro luận về sự kiện này, thế nhưng dù là ai cũng tỏ ra cực kỳ hâm mộ Nguyễn Chấn Nhạc.
Dù sao thì Nguyễn Chấn Nhạc cũng được tham gia chào đón lãnh đạo trung ương, tất nhiên sẽ vô tình gia tăng độ nặng chính trị của mình. Trước đó Nguyễn Chấn Nhạc bị Vương Tử Quân cướp mất hào quang trong lễ khai mạc, bây giờ lại có người nói Nguyễn Chấn Nhạc sẽ tìm lại được những gì của mình ở lễ bế mạc, đồng thời còn có tin Nguyễn Chấn Nhạc chỉ công tác vài năm ở thành phố Đông Bộ thì sẽ thăng quan phát tài.
Đám người Vương Tử Quân dù không tham gia thảo luận, thế nhưng bọn họ cũng hiểu ý nghĩ của lãnh đạo là như thế nào. Bây giờ đám người kia đang là kẻ khiêng kiệu, khi chiêng trống nổi lên thì đám người này sẽ nhanh chóng cùng nhau nâng kiệu hoa lên cho thành phố Đông Bộ.
Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, lúc này đáng lý phải cực kỳ bận rộn, sao hắn lại có thời gian rảnh chạy đến đây? Khi mọi người đang cực kỳ nghi ngờ thì Quan Vĩnh Hạ đã mở miệng:
- Các vị lãnh đạo đang bận rộn gì vậy?
- Thư ký trưởng Quan, chúng tôi đang cùng bí thư Vương thảo luận về phương diện khởi công đường cao tốc Sơn La, ngài sao lại đại giá quang lâm thế này?
Lâm Trường Công là người cực kỳ có tư cách, năm xưa từng cùng chung ban ngành với Quan Vĩnh Hạ, thế nên nói chuyện càng tùy tiện tự nhiên hơn.
Quan Vĩnh Hạ cười cươi nói:
- Bí thư Lâm, tôi cũng không dám nói là mình đại giá quang lâm, các anh cứ tiếp tục trò chuyện, bí thư Vương, ngài theo tôi một chuyến, lãnh đạo muốn gặp ngài.
Có thể làm cho Quan Vĩnh Hạ gọi là lãnh đạo thì trong tỉnh Sơn Nam chỉ có hai người là Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân, bây giờ hai vị lãnh đạo tỉnh Sơn Nam đang ở bên cạnh An Triệu Hoa, bây giờ lãnh đạo muốn gặp Vương Tử Quân, tình huống trở nên sinh động hơn.
Lâm Trường Công nhìn gương mặt điềm nhiên như không của Vương Tử Quân thì vẫn còn bình tĩnh, thế nhưng Sở Cẩm Thu lại cực kỳ hâm mộ. Tuy bọn họ đều là bí thư thị ủy, thế nhưng cơ hội gặp mặt thủ trưởng là rất ít.
Lúc này Vương Tử Quân lại được chính thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ đến mời, như vậy có thể thấy lãnh đạo coi trọng Vương Tử Quân như thế nào. Sở Cẩm Thu nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân vì sự kiện này mà gia tăng độ nặng trong tỉnh Sơn Nam, thế là không thể không tỏ ra hâm mộ cho được.
Nhưng dù hâm mộ thì hâm mộ, bây giờ hắn dù sao cũng có quan hệ hợp tác với Vương Tử Quân, dù có chút ghen ghét cũng chỉ có thể đặt sâu trong lòng, không dám biểu hiện ra ngoài.
Vương Tử Quân cũng có chút bất ngờ và khó hiểu với tình huống mình nhận được lời kêu gọi gặp mặt lãnh đạo, trong lòng hắn tuy cũng lóe lên những ý nghĩ như của Lâm Trường Công và Sở Cẩm Thu, thế nhưng lại không thật sự suy đoán được lãnh đạo muốn gặp mình vì nguyên nhân gì?
Lẽ ra lúc này phải là thời điểm mà Nguyễn Chấn Nhạc đang bừng bừng tỏa sáng, tìm mình làm gì? Chẳng lẽ muốn để cho mình và đối phương đấu với nhau? Vương Tử Quân chợt sinh ra ý nghĩ xấu xa, thế nhưng ngoài miệng lại không dám nói lung tung. Hắn cười cười với Quan Vĩnh Hạ, sau đó đi theo thư ký trưởng Quan ra khỏi phòng.
Khi đi ra hành lang, Vương Tử Quân nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Quan Vĩnh Hạ, hắn khẽ hỏi:
- Thư ký trưởng Quan, lãnh đạo tìm tôi có việc gì sao?
Quan Vĩnh Hạ nhìn gương mặt cười cười của Vương Tử Quân, thầm nghĩ tiểu tử cậu thật sự rất giỏi, cậu chiếm đủ danh tiếng của thành phố Đông Bộ trong nghi thức khai mạc hội chợ xúc tiến thương mại, bây giờ lễ bế mạc còn chưa bắt đầu mà đã bừng sáng không kém. Thật sự không biết Nguyễn Chấn Nhạc bị như thế nào mà lại có thể ở cùng một chỗ với cậu được.
- Lãnh đạo tìm anh, cũng không có việc gì.
Quan Vĩnh Hạ cũng không muốn nói nhiều lời vào lúc này, hắn khẽ gật đầu với Vương Tử Quân rồi thản nhiên nói.
Lãnh đạo tìm gặp có thể phân ra rất nhiều phương diện, Vương Tử Quân nghe Quan Vĩnh Hạ nói ra những lời như thế thì trầm ngâm giây lát rồi cười:
- Thư ký trưởng Quan, ngài nên khai ân cho tôi, tôi biết rõ lần này tìm tôi tuyệt đối không phải là bí thư Nhất Phong, nếu như tôi không trả lời cho tốt, tôi mất mặt là chuyện nhỏ, cũng không nên để cho bí thư Nhất Phong mất mặt được.
- Ngài cứ yên tâm, đây là chuyện tốt.
Quan Vĩnh Hạ cười cười với Vương Tử Quân, sau đó thản nhiên nói.
Khi Vương Tử Quân đang định nói thêm vài câu với Quan Vĩnh Hạ, định moi ra vài lời trong miệng đối phương thì đã đi đến phòng họp. Quan Vĩnh Hạ đã nhanh chóng đưa tay lên gõ cửa.
Khi cửa phòng mở ra, Vương Tử Quân đi theo Quan Vĩnh Hạ vào phòng họp, hắn nhìn qua bốn phía, chợt phát hiện An Triệu Hoa đang ngồi trên vị trí chủ vị mỉm cười nhìn mình. Khi hắn chuẩn bị dời ánh mắt thì chợt nghe bí thư Nhất Phong nói:
- Đồng chí Triêu Hoa, Lữ lão, đây là bí thư thị ủy Đông Bộ, là đồng chí Vương Tử Quân.
An Triệu Hoa trước kia chưa từng gặp Vương Tử Quân, lúc này thấy một người thanh niên ôn hòa bình tĩnh đi vào phòng thì cũng thầm gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ, hèn gì người này có thể làm cho Nguyễn Chấn Nhạc rơi vào tình huống khốn khó, với vẻ mặt không quan tâm hơn thua kia, không phải là người bình thường có thể có được.
- Bí thư Tử Quân, cậu đến đây, đừng đứng đấy, ngồi đi.
An Triệu Hoa nói rồi chỉ về một chiếc ghế cách đó không xa.
Vương Tử Quân nói một tiếng cảm ơn rồi thản nhiên đi đến ngồi xuống chiếc ghế An Triệu Hoa chỉ. Nhưng khoảnh khắc khi hắn ngồi xuống ghế, hắn chợt phát heienj Nguyễn Chấn Nhạc đang ngồi ở vị trí đối diện nhìn mình bằng ánh mắt vui vẻ rất đáng phải suy nghĩ.
Khi Vương Tử Quân đang thầm suy nghĩ xem An Triệu Hoa sẽ nói gì với mình, chợt nghe An Triệu Hoa chỉ chỉ về phía Lữ lão:
- Bí thư Tử Quân, cậu không xa lạ gì vị này chứ?
Tuy trước nay Vương Tử Quân chưa từng gặp mặt Lữ lão bao giờ, thế nhưng bây giờ chỗ nào cũng có bàn tay truyền thông vươn đến, hắn cũng được xem qua vài tấm ảnh của Lữ lão. Hắn nhin bộ dạng tràn đầy tinh thần của Lữ lão, thế là không khỏi cười nói:
- Chào Lữ lão, dù đây là lần đầu tiên gặp mặt ngài, thế nhưng dù thế nào thì ngài cũng là người mà thôi bội phục bấy lâu nay. Khi tôi còn đi học thì những câu chuyện về ngài đã truyền đi khắp nơi, đã được viết thành sách, tôi nghĩ cuộc sống của tôi cũng có những sự ảnh hưởng rất sâu xa từ ngài.
"Tôi đã từng đọc sách viết về ngài!"
Cũng không ai ngờ rằng Vương Tử Quân sẽ nói ra những lời như vậy, nhưng chỉ là một câu đơn giản của Vương Tử Quân lại làm cho vẻ mặt của Lữ lão tươi sáng như hoa. Lão khẽ phất tay cười cười nói:
- Bí thư Vương, ngài quá khách khí rồi, tôi đã già lão rồi, cũng không dám nhận những lời khích lệ của ngài.
Vương Tử Quân vừa nói những lời khiêm tốn với Lữ lão vừa nhanh chóng suy nghĩ, bây giờ Lữ lão xuất hiện ở thành phố Đông Bộ, tuyệt đối không phải là trùng hợp, lão đến làm gì?
Vương Tử Quân và Lữ Chinh Bình có phát sinh tình huống không thoải mái với nhau, nhưng đó cũng không tính là cừu hận sâu sắc. Lúc này Lữ lão xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là đến trợ chiến cho Nguyễn Chấn Nhạc.
Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ lung tung thì chợt nghe Hào Nhất Phong nói:
- Tử Quân, mục đích của Lữ lão đến đây lần này, thứ nhất là bàn chuyện đầu tưu kinh doanh, thứ hai là có hạng mục cần trao đổi với thành phố Đông Bộ.
Nguyễn Chấn Nhạc nghe lời nói của Hào Nhất Phong thì càng cảm thấy ngại ngùng, nếu như Vương Tử Quân không có mặt ở đây thì không có vấn đề, nhưng bây giờ hai bên đều có mặt. Tuy Hào Nhất Phong không nói lời nào quá lố, thế nhưng hành vi tô son thiếp vàng của lãnh đạo với Vương Tử Quân lại làm hắn cảm thấy quẫn bách.
Vương Tử Quân chưa đến còn chưa nghe được lời của Lữ lão trước đó, tất nhiên sẽ không nhìn ra được vấn đề bên trong. Lúc này nghe thấy Hào Nhất Phong nói bằng giọng điệu chính thức như vậy, trong lòng thầm suy đoán xem đó là hạng mục gì, sao lại đáng giá Lữ lão phải tự đến đây? Phải biết rằng những năm qua Lữ lão căn bản đã không quan tâm đến phương diện kinh doanh nữa rồi.
Vương Tử Quân thầm suy đoán lại cười nói:
- Hoan nghênh Lữ lão đến đầu tư ở thành phố La Nam, thành phố La Nam chúng tôi nhất định sẽ cho ra chính sách ưu đãi tốt nhất.
Vương Tử Quân nói rất đường hoàng, thái độ khách khí nhưng lại ẩn giấu khá nhiều ý nghĩa. Dù sao bây giờ hắn còn chưa biết Lữ lão muốn đầu tư cái gì, hơn nữa đối phương lại đến với khí thế rất lớn, nếu như mình nói lời quá vẹn toàn, như vậy thu hồi cũng khó khăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...