Hai mươi bốn tháng tám âm lịch đối với nhiều người chỉ là ngày bình thường không có gì bình thường hơn, thế nhưng lại là một ngày vui ở khách sạn Kim Ngọc Kỳ Lân nổi tiếng thành phố Giang Thị.
Vương Tử Hoa mặc một trang phục cực kỳ chính thức, trời còn chưa sáng đã đi đến tọa trấn ở cửa khách sạn. Tuy hôm qua hắn ngủ hơi muộn, thế nhưng lúc này vẫn dùng ánh mắt phấn chấn nhìn một lượt cách sắp xếp của khách sạn.
- Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, anh Trần tôi làm việc tuyệt đối không làm ngài mất mặt.
Ông chủ Trần Hồng Lân của khách sạn Kim Ngọc Kỳ Lân tuy có bộ dạng nhỏ gầy nhưng giọng nói lại không nhỏ chút nào. Nghe nói năm xưa ông chủ Trần làm đốc công ngoài công trường xây dựng, tuy là người khôn khéo nhưng cực kỳ có nghĩa khí giang hồ.
Vương Tử Hoa tuy không phải tình nguyện liên hệ với Trần Hồng Lân, thế nhưng hôm nay tổ chức ở khách sạn của đối phương, cũng không thể làm cho đối phương khó thể xuống đài. Thế là hắn cười nói:
- Anh Trần, anh làm việc thì tôi yên tâm, nhưng hôm nay tôi cũng không dám có gì sai lầm, nếu không lão gia ở nhà sẽ không tha cho tôi.
- Chủ tịch Vương, anh cứ yên tâm, chỉ cần là anh Trần tôi làm, tuyệt đối sẽ hoàn thành tốt đẹp.
Trần Hồng Lân nói đến đây thì dùng giọng nghi ngờ nói:
- Chủ tịch Vương, tôi hỏi ngài một câu được không, đây là lễ mừng trăm ngày của con ngài sao?
- Là con của anh tôi, đừng nói bậy.
Vương Tử Quân trầm mặt xuống rồi lạnh giọng nói:
- Anh Trần, anh cần phải chú ý một chút.
Trần Hồng Lân nhìn vẻ mặt căng thẳng của Vương Tử Hoa, hắn chợt có chút oán thầm. Trong lòng thầm nghĩ là phó chủ tịch quận thì có đức hạnh như vậy, con của anh ruột thì thế nào, cũng không phải là bố anh cho anh một đứa em nữa.
- Chủ tịch Vương cũng đừng trách, tôi đây chỉ là quen miệng mà thôi.
Trần Hồng Lân nở nụ cười xin lỗi với Vương Tử Hoa, sau đó cười nói:
- Chủ tịch Vương, tôi đã mở khách sạn ở thành phố Giang Thị được hai năm, sao còn chưa nghe nói ngài có một người anh trai?
- Là anh họ của tôi.
Vương Tử Hoa nhìn thoáng qua Trần Hồng Lân rồi thản nhiên nói.
Trần Hồng Lân thấy Vương Tử Hoa không muốn nói nhiều lời thì cũng không muốn hỏi tiếp. Hắn kinh doanh khách sạn chính là mỉm cười nghênh đón khách tám phương, chủ yếu là giữ hòa khí sinh tài, cũng không quá quan tâm chuyện của người ta.
- Chủ tịch Vương, tôi đã cho bọn họ làm bữa sáng, chúng ta đến dùng cơm sáng nhé?
Trần Hồng Lân tuy có chỗ dựa khác trong thành phố Giang Thị, thế nhưng lại rất tình nguyện phó chủ tịch Vương Tử Hoa.
Vương Tử Hoa lúc này cũng thật sự đói bụng, hơn nữa hắn là người đứng ngoài đón khách nên đến trưa chưa chắc đã được mời dùng cơm. Hắn cũng không từ chối lời mời của Trần Hồng Lân, thế là cùng Trần Hồng Lân đi vào nhà hàng của khách sạn.
Nhân viên phục vụ đã sớm phục vụ tốt, nhanh chóng đưa lên hai phần ăn. Dù là điểm tâm nhưng lại rất phong phú, có đủ món mặn, có bánh bao, bánh quẩy, khá đa dạng.
- Anh Trần, làm rất tốt, bữa trưa hôm nay mong anh có thể nắm chắc mức độ như thế này.
Sau khi dùng xong bữa sáng thì Vương Tử Hoa trầm giọng nói với Trần Hồng Lân.
- Điều này là tất nhiên rồi, còn tốt hơn thế này rất nhiều lần.
Trần Hồng Lân nói rồi chuẩn bị khoe viên đầu bếp mà mình vừa mời về khách sạn, đúng lúc này chợt nghe thấy có tiếng khóc vang lên.
Vương Tử Hoa chợt nhíu mày, khi hắn nhíu mày thì Trần Hồng Lân bước ra ngoài, nhìn về phía phát ra tiếng khóc, sau đó lớn tiếng nói:
- Nói cho cô ấy biết, khóc cũng không có tác dụng gì, dám đánh vỡ thần tài mà tôi khó khăn lắm mới đưa về được, không bồi thường thì đừng hòng bỏ đi.
Sau khi nói xong thì Trần Hồng Lân đi vào bên trong:
- Chủ tịch Vương, là một nhân viên phục vụ đánh bể một món đồ.
Vương Tử Hoa cũng không lấy cớ, hắn trầm giọng nói:
- Hôm nay là ngày vui của chúng tôi, mong sao không có chuyện gì xảy ra.
- Vâng, ngài cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Trần Hồng Lân vỗ vỗ ngực rồi trầm giọng nói lời đảm bảo với Vương Tử Hoa.
Vương Tử Hoa cũng không đặt nặng sự việc này, sau khi nhận được lời đảm bảo của Vương Tử Hoa thì hắn lại đi ra xem xét những sắp xếp của khách sạn, chỉ sợ có vấn đề gì xảy ra. Trần Hồng Lân tuy đi theo nhưng trong lòng có chút khinh thường, thầm nghĩ tôi có mặt ở đây, đừng nói là tiệc mừng trăm ngày, dù là mừng ngàn ngày cũng sẽ dễ dàng mà thôi.
Nhưng niềm tin của Trần Hồng Lân không duy trì được bao lâu, khi hắn đang tràn đầy niềm tin chuẩn bị đón khách thì có vài người đến, thế là lòng tin của hắn thật sự bị đánh vỡ tan tành.
- Thư ký trưởng Đổng.
Khi thấy người đến thì Trần Hồng Lân nhanh chóng chạy ra nghênh đón. Tuy hắn chỉ mới cùng dùng một bữa cơm với thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố Giang Thị, thế nhưng hắn luôn tỏ ra cực kỳ quen thuộc với thư ký trưởng Đổng này.
Mỗi lần gặp mặt Trần Hồng Lân đều luôn ném ra cái giá của mình, thế cho nên cũng được thư ký trưởng Đổng nể mặt, nhưng hôm nay thư ký Đổng chỉ khẽ gật đầu với hắn, sau đó nói với Vương Tử Hoa:
- Tử Hoa, chủ tịch Đỗ nói tôi đến xem có gì cần giúp đỡ không. Đồng thời chủ tịch Đỗ nói, tổ chức ở Chiết Giang thì nhất định phải làm món đặc sản Chiết Giang, vì thế anh ấy nói tôi đưa đến vài đầu bếp của khách sạn Giang Hoa, đặc biệt làm ra những món thức ăn đặc sản trong tỉnh.
Nếu như người khác nói đưa đầu bếp từ nơi khác vào khách sạn của mình thì Trần Hồng Lân sẽ đỏ mặt tía tai đuổi ra, thế nhưng người nói lại là thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố Giang Thị, hắn cũng chỉ có thẻ mỉm cười tiếp nhận mà thôi. Lúc này trong lòng hắn thầm suy đoán, rốt cuộc là bữa tiệc của con ai, sao lại bày ra tình cảnh lớn thế này?
Nhưng ngay sau đó Trần Hồng Lân mới phát hiện những gì mình thấy vẫn còn chưa đáng, thư ký trưởng Đổng bên này vừa đi thì nhân viên của phòng quản lý sự vụ cơ quan tỉnh đã đến. Những nhân viên này bắt chuyện với Vương Tử Hoa một lượt, sau đó bắt tay bận rộn, căn bản quên Trần Hồng Lân là chủ khách sạn.
Con bà nó, đây là quái quỷ gì? Trần Hồng Lân nhìn đám nhân viên phục vụ loay hoay tối mặt mà cảm thấy rất bất mãn, thế nhưng hắn chỉ có thể đặt trong lòng, không dám đắc tội với người của phòng quản lý sự vụ cơ quan tỉnh.
Khi thời gian trôi qua thì người đến hỗ trợ ngày càng nhiều, thế cho nên Trần Hồng Lân là chủ khách sạn cũng xem như bị quên lãng. Thậm chí hắn đi xuống bận rộn một lúc mà không nhận được lời khích lệ, còn bị một vị cán bộ trẻ tuổi cấp bậc trưởng khoa lớn tiếng mắng mỏ. Cuối cùng hắn thật sự không còn tâm tư ở bên dưới phụ giúp công việc.
Trần Hồng Lân ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn nhìn thấy từng chiếc xe dừng ngoài khách sạn, nhìn những người kia đi vào khách sạn mà càng lúc càng cảm thấy bữa tiệc hôm nay không tầm thường. Hắn thấy những người kia căn bản đều là những tồn tại mà mình ngưỡng mộ, thậm chí còn có những người mà hắn chỉ được nhìn thấy qua tivi.
Nguồn: Mê truyện
Nếu như có thể đứng ra chào hỏi những người kia, như vậy làm gì có ai dám động vào khách sạn của mình nữa? Trong lòng bùng lên ý nghĩ như vậy, mặc dù Trần Hồng Lân rất muốn xuống dưới chào hỏi các vị lãnh đạo, thế nhưng lý trí lại nói cho hắn biết mình có độ nặng thế nào.
- Ai vậy nhỉ?
Khi Trần Hồng Lân thấy một cặp nam nữ ôm một đứa bé xuống xe, trong lòng không khỏi suy đoán thân phận của đối phương. Tuy hắn không thấy rõ bộ dạng của cặp nam nữ, thế nhưng nhìn vào khí thế đi lại của người ta, hắn cảm thấy hai người kia không phải hạng tầm thường.
Hai người kia xuất hiện thì đám người túa đến như sao sáng quanh trăng, điều này càng chứng minh ý nghĩ của Trần Hồng Lân. Nhưng khi cặp nam nữ này đến gần, hắn càng bác bỏ ý nghĩ trong đầu mình.
Trần Hồng Lân chưa từng gặp mặt người đàn ông trẻ tuổi kia.
Nhưng Trần Hồng Lân lại nhận ra được bộ dạng của người đàn ông trung niên đi sau người đàn ông trẻ tuổi, đó không phải là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Vương Quang Vinh sao? Trần Hồng Lân nghĩ đến thân phận của Vương Quang Vinh ma không khỏi tỏ ra hâm mộ người đàn ông trẻ tuổi kia, trong lòng thầm nghĩ đối phương dựa lưng vào cây đại thụ nên hưởng phúc trăm năm, có một người cha tốt như vậy, hèn gì tiệc trăm ngày của con lại khí thế như lúc này.
Khi Trần Hồng Lân đang cảm khái thì vang lên tiếng gõ cửa, hắn nói một câu mời vào, sau khi thấy đối phương đi vào thì lạnh giọng nói:
- Anh không ở bên ngoài sắp xếp công tác, chạy đến đây làm gì?
Người đến chính là phó giám đốc khách sạn, hắn cười nói với Trần Hồng Lân:
- Ông chủ, người nhà của Tôn Hiểu Hồng đến.
- Cho anh ta vào đây, ông muốn nói chuyện với hắn.
Trần Hồng Lân vung tay lên với viên phó giám đốc rồi lớn tiếng nói.
Viên phó giám đốc đồng ý một tiếng, sau đó đi ra ngoài. Một lát sau ba người đi theo viên phó giám đốc đến phòng làm việc của Trần Hồng Lân, đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo trắng, tay áo khẽ xắn lên, người ta nhìn qua sinh ra cảm giác đó là cán bộ thôn xóm.
Trần Hồng Lân là ông chủ khách sạn, hắn cũng xem như là người có ánh mắt tinh đời. Sau khi nhìn người kia thì hắn sinh ra phán đoán, đối phương là cán bộ đến từ nông thôn. Hắn căn bản không quá quan tâm, sau khi nhìn thoáng qua hai người có bộ dạng sợ hãi sau lưng người đàn ông trung niên, hắn trầm giọng nói:
- Các người là người thân của Tôn Hiểu Hồng sao?
Người đàn ông trung niên kia nhìn thoáng qua Trần Hồng Lân, sau đó móc thuốc ra nói:
- Chào giám đốc, chúng tôi là người thân của Tôn Hiểu Hồng.
- Đâ là giám đốc Trần của chúng tôi.
Viên phó giám đốc đưa ba người kia đến vội vàng trầm giọng giới thiệu Trần Hồng Lân. xem tại.
Trần Hồng Lân rất thoải mái với lời giới thiệu của viên phó giám đốc, hắn khoát tay áo, cũng không mời đối phương ngồi mà nói:
- Tôn Hiểu Hồng đã đánh vỡ tượng thần tài có giá trị tám trăm ngàn của tôi, các người xem nên làm thế nào? Tôi nói cho các người biết, sức chịu đựng của tôi là có hạn, nếu như các người không có phương pháp xử lý phù hợp, tôi không thể không dùng thủ đoạn đẻ bảo trì quyền lợi của mình.
Hai người đàn ông đứng sau lưng người đàn ông trung niên khi nghe thấy con số tám trăm ngàn thì thật sự có chút mơ hồ, rõ ràng con số kia thật sự quá lớn với bọn họ. Lúc này da mặt tên cán bộ càng thêm căng cứng, chuyện này thật sự cũng quá khó khăn đối với hắn.
- Giám đốc Trần, chúng tôi đều là nông dân, thật sự khó thể nào tìm ra nhiều tiền như vậy vào lúc này, anh xem có nên cho chúng tôi gặp mặt Tiểu Hồng trước, sau đó mới nói đến chuyện bồi thường được không?
- Gặp người thì không có vấn đề, nhưng các anh tốt nhất nên lấy tiền ra trước, nếu không các anh chỉ có thể gặp mặt cô ấy trong tòa án mà thôi.
Trần Hồng Lân nhìn viên cán bộ nông thôn rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói:
- Bây giờ các người nên đi chuẩn bị tiền, nếu không cứ chờ tôi xử lý xong xuôi sự việc lần này, tôi sẽ đi đến tòa án yêu cầu khởi tố.
Sau khi nói vài lời thì Trần Hồng Lân yêu cầu ba người đàn ông đi ra khỏi phòng. Sau khi ba người rời khỏi phòng thì vẻ mặt bọn họ đều cau lại thật chặt.
- Chú Ngân Thương, chú nói xem phải làm sao bây giờ? Hơn tám trăm ngàn, chú nói xem cháu đi đâu mới tìm ra tám trăm ngàn đây?
Người đàn ông đứng bên trái người đàn ông trung niên dùng giọng có chút run rẩy nói.
Lúc này người đàn ông trung niên được gọi là chú Ngân Thương cũng thật sự không có biện pháp nào tốt, dù sao thì số tiền là tám trăm ngàn, hắn cũng không làm gì được.
Sau khi trầm ngâm một lát, một người đàn ông khác chợt mở miệng:
- Chú Ngân Thương, ngài nói xem bây giờ nên làm thế nào? Hiểu Hồng đã lớn rồi, nếu bây giờ bị đưa ra tòa, sau này nó sao có thể còn thể diện gặp mặt người ngoài?
Viên cán bộ trung niên kia tuy đã công tác nhiều năm nhưng xưa nay chỉ liên hệ với người trong xã, nếu anh nói có việc gì cần làm trong xã thì dễ như trở bàn tay, nhưng sự việc lần này đã thoát ly khỏi phạm vi năng lực của hắn. Chẳng qua hắn thấy hai người kia dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn mình, hắn cũng không muốn làm cho người ta phải quá lo lắng.
- Chúng ta cùng nghĩ biện pháp.
- Chú Ngân Thương, lần này cả nhà cháu đều nhờ chú, ngài quen biết nhiều, nhất định phải nghĩ biện pháp. Chúng cháu không thể nào đền được tám trăm ngàn, chú xem có thể tìm người nói vài câu, trước tiên bồi thường một phần, sau đó để chúng ta trả dần dần được không?
Tôn Ngân Thương đưa mắt nhìn hai anh em ở bên cạnh mình, thế là chỉ có thể cười khổ. Hắn thật sự quen biết rộng hơn hai anh em nhà này, thế nhưng nếu nói trong tỉnh thành thì thật sự là quen biết không nhiều.
Lúc này Tôn Ngân Thương có thể làm gì hơn được? Hắn chỉ có thể an ủi hai đứa cháu của mình, sau đó cúi đầu đi về phía trước.
- Con bà nó mày không có mắt sao? Đi đường kiểu gì vậy?
Khi đi đến góc rẽ hành lang, vì có nhiều tâm sự nên Tôn Ngân Thương không chú ý phía trước, thế là đụng vào một người đang đi tới. Người kia thấy bộ dạng của Tôn Ngân Thương thì tỏ ra chán ghét, trong miệng càng quát mắng lớn tiếng.
- Thật xin lỗi, tôi không để ý, mong ngài bỏ quá cho.
Tôn Ngân Thương biết rõ mình ở thành phố Giang Thị nên tỏ ra đáng thương thì người ta sẽ bỏ qua, vì nhìn đối phương ăn mặc bất phàm, chứng tỏ mình không thể trêu vào.
Người thanh niên kia còn định nổi giận, thế nhưng lại bị một người đi sau giữ lại:
- Hỉ Thắng, cậu làm gì vậy, lúc này cậu còn nổi giận lớn tiếng được sao? Bỏ qua đi.
Tên thanh niên được gọi là Hỉ Thắng có chút không cam lòng, nhưng hắn nhìn thoáng qua tình cảnh náo nhiệt bên dưới lầu, vẻ nổi giận chợt tan biến sạch sẽ. Hắn trừng mắt nhìn Tôn Ngân Thương rồi trầm giọng nói:
- Sau này đi đường chịu khó để ý một chút.
Tôn Ngân Thương thở dài một hơi, hắn thầm nghĩ xem như thoát nạn. Khi hắn chuẩn bị xin lỗi bỏ đi thì chợt nghe thấy có người lên tiếng:
- Bên kia có phải là anh Tôn không?
Vốn Tôn Ngân Thương không quay đầu, nhưng giọng nói kia truyền đến làm hắn cảm thấy có chút quen tai. Hắn nghiêng đầu nhìn, chợt thấy một hình bóng trẻ tuổi quen thuộc đang đi về phía mình.
Khi thấy hình bóng mà vài năm qua không có thay đổi gì lớn, Tôn Ngân Thương chợt tỏ ra không thể tin, hắn dùng giọng khó tin nói:
- Ngài...Ngài là bí thư Vương sao?
Vương Tử Quân cũng không ngờ mình gặp mặt Tôn Ngân Thương trong khách sạn này. Tuy đã sáu bảy năm qua đi, thế nhưng hắn vẫn không quên tình huống Tôn Ngân Thương ủng hộ mình ở xã Tây Hà Tử. Những năm qua hắn có chút bận rộn, thế nên cũng không có thời gian quay về xã Tây Hà Tử.
Lúc này thấy Tôn Ngân Thương thì Vương Tử Quân rất vui, hắn tiến lên bắt tay Tôn Ngân Thương rồi cười ha hả nói:
- Không phải là tôi sao? Anh đến Giang Thị lúc nào vậy?
- Tôi đến Giang Thị xử lý chút chuyện.
Tôn Ngân Thương nhìn bí thư Vương càng phong độ hơn dĩ vãng, thế là chợt cảm thấy có chút gò bó.
- Ha ha ha, đến sớm không bằng đến đúng lúc, anh Ngân Thương, không ngờ hôm nay chúng ta gặp mặt ở đây, lại là đúng lúc con trai tôi mừng trăm ngày, vậy mời anh vào uống vài ly chung vui.
Vương Tử Quân cười lớn nói với Tôn Ngân Thương.
- Bí thư Vương ngài đã làm bố rồi sao? Thật sự là đáng mừng.
Tôn Ngân Thương nhớ rõ khi Vương Tử Quân rời khỏi xã Tây Hà Tử thì còn chưa kết hôn, không ngờ mới đó mà đã có con, thời gian xem ra trôi qua rất nhanh.
- Được rồi, anh đi theo tôi uống hai ly cho vui.
Vương Tử Quân nói rồi nhìn qua hai người đàn ông đi theo Tôn Ngân Thương:
- Hai vị này đi cùng anh Ngân Thương sao? Mời hai vị cùng đi uống hai ly chung vui.
Người đàn ông tên là Hỉ Thắng mới đụng vào Tôn Ngân Thương chợt cảm thấy luống cuống tay chân, hắn có thể đi đến khách sạn này, tất nhiên hắn biết rõ địa vị của Vương Tử Quân là thế nào, biết rõ Vương Tử Quân bây giờ là ai.
Tuy bố của hắn cũng là một nhân vật ở thành phố Giang Thị, thế nhưng nếu so sánh với Vương Tử Quân thì thật sự kém xa. Lúc này Vương Tử Quân khách khí với tên cán bộ xã kia như vậy, nếu như mình không nói lời khách khí, chỉ sợ Vương Tử Quân nổi nóng thì mình lợi bất cập hại.
- Bí thư Vương, chào anh, tôi là Đổng Hỉ Thắng.
Hỉ Thắng vừa nói vừa bắt tay Vương Tử Quân rồi cười:
- Chúc mừng, chúc mừng anh.
Vương Tử Quân khẽ cười cười với tên thanh niên khá xa lạ, hắn nói:
- Cám ơn cậu, chút nữa phải uống vài ly mới được.
Đổng Hỉ Thắng nói vài câu chúc mừng với Vương Tử Quân, sau đó nói với Tôn Ngân Thương:
- Anh, lúc nãy tôi đi đường mãi suy nghĩ mà không chú ý, anh xem bây giờ có vấn đề gì không, nếu không thoải mái thì tôi sẽ cùng ngài đến bệnh viện xem xét một chút.
Tôn Ngân Thương nghe thấy Đổng Hỉ Thắng nói như vậy thì chợt ngây cả người.
- Không có việc gì, không có việc gì.
Tôn Ngân Thương kinh ngạc liên tục xin lỗi Đổng Hỉ Thắng, sau đó hai tay lắc lắc lớn tiếng nói.
Vương Tử Quân nghe đối thoại của hai người, trong lòng thầm hiểu, cũng không nói lời nào khác. Có một số việc không nên tìm hiểu sự thật cho rõ ràng, chỉ cần giả vờ hồ đồ cho xong là được.
- Bí thư Vương, các anh cứ bận rộn, tôi đi trước.
Đổng Hỉ Thắng cũng không muốn ở lại lâu, hắn bắt chuyện với Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng bước đi.
Tôn Ngân Thương được Vương Tử Quân kéo đi, hắn cảm thấy cơ thể mình giống như trôi nổi bềnh bồng giữa không trung. Nói thật ra thì hắn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc đối với Mạc Tiểu Bắc đứng bên cạnh Vương Tử Quân. Cô gái này chân mày như vầng trăng, da trắng nõn nà, gương mặt giống như đóa hoa bách hợp, tuy đã làm mẹ thế nhưng má lún đồng tiền trên gương mặt xinh đẹp vẫn làm cho người ta cảm thấy cực kỳ hấp dẫn, gợi cảm phóng khoáng, quả thật là giống như một bức tranh. Hơn nữa trong ngực của cô gái chính là đứa con mập mạp của bí thư Vương, đi phía sau còn có thân bằng hảo hữu của bí thư Vương...
Khi Vương Tử Quân bắt tay Tôn Ngân Thương, nói rằng tất cả đã được sắp xếp xong xuôi, điều này mới làm cho Tôn Ngân Thương giật mình tỉnh táo lại. Khi nhìn Vương Tử Quân vội vàng nghênh đón khách, hắn không khỏi cảm thấy may mắn vì lựa chọn trước đó của mình.
Nhưng khi hai đứa cháu nhìn về phía Tôn Ngân Thương, hắn chợt vỗ mạnh lên đầu, mình sao lại như vậy? Chuyện lớn như vậy sao mình không báo với bí thư Vương một tiếng?
Nhưng khi thấy có người ra vào khách sạn liên tục, Tôn Ngân Thương cũng không muốn tạo thêm phiền toái cho bí thư Vương, hắn khoát tay áo nói:
- Bí thư Vương đang bận, ngày mai chúng ta hãy tìm gặp anh ấy.
Sau khi nghe được câu trả lời thuyết phục của Tôn Ngân Thương thì hai người đàn ông ở bên cạnh chợt lộ ra nụ cười, bọn họ cảm thấy những đại nhân vật như bí thư Vương nhất định sẽ giúp đỡ mình giải quyết vấn đề.
Khi ba người Tôn Ngân Thương được nhân viên phục vụ đưa vào trong phòng, đột nhiên có người gõ cửa, Trần Hồng Lân đi vào với vẻ mặt tràn đầy nụ cười, người đứng phía sau chính là Tôn Hiểu Hồng.
- Chào các anh, tôi đã kiểm tra thật cẩn thận, Tôn Hiểu Hồng không phải là người đánh vỡ tượng thần tài. Thật sự xấu hổ quá, đã làm cho các ngài phải lo lắng.
Trần Hồng Lân vừa vào cửa thì lôi kéo tay Tôn Ngân Thương, hắn dùng giọng chân thành nói lời xin lỗi. Nếu so sánh với tình huống ngạo nghễ trước đó, bây giờ giống như biến thành một người khác.
Tôn Ngân Thương chợt không kịp phản ứng, hắn còn chưa nghĩ nên mở miệng thế nào thì chợt nghe Trần Hồng Lân nói tiếp:
- Lần này rõ ràng làm cho Hiểu Hồng chịu uất ức, vì biểu đạt sự áy náy, chúng tôi đã nghiên cứu và quyết định sẽ thưởng cho đồng chí Hiểu Hồng mười ngàn. Tiền thưởng cũng không nhiều, thế nhưng nó là tâm ý của khách sạn, mong các ngài thu về.
Tôn Ngân Thương nhìn một xấp tiền mới cứng trên mặt bàn, hắn không khỏi trợn mắt há mồm không kịp phản ứng. Sau khi nhún nhường một phen, Trần Hồng Lân khuyên can mãi thì cuối cùng cũng phải nhận.
Trần Hồng Lân ở lại hơn mười phút mới chịu bỏ đi, trước khi đi cũng không quên mời Tôn Ngân Thương một bữa cơm tối, bộ dạng giống như không ăn cơm sẽ không tha thứ cho hắn.
Tôn Ngân Thương nhìn bộ dạng giật mình líu lưỡi của hai người cháu, lại nhìn vẻ mặt vui mừng của Tôn Hiểu Hồng, hắn biết rõ Trần Hồng Lân đến đây nói lời ôn hòa với gương mặt hiền hòa và thái độ thân thiết thân mật giống như một đồng sự cũng không phải là đột nhiên có lòng tốt, thái độ của đối phương thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy, còn không phải nguyên nhân là vì bí thư Vương sao? Không có bí thư Vương thì Trần Hồng Lân kia sao chịu để ý đến một tên cán bộ xã Tây Hà Tử như hắn?
- Ôi, đã quên mang theo lễ vật.
Tôn Ngân Thương nhìn xấp tiền trên mặt bàn, sau đó chợt vỗ đầu nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...