Bí Thư Trùng Sinh

Hai người nói với nhau rồi cười lớn, khi tiếng cười vang lên thì Hà Tiến Chung đi đến. La Thường Minh thấy Hà Tiến Chung thì vội vàng tiến lên dùng giọng cung kính chào cục trưởng Hà.

Hà Tiến Chung khẽ gật đầu với La Thường Minh, sau đó đưa mắt nhìn Trịnh Khiếu Nam. Lúc này Trịnh Khiếu Nam tuy vẫn xưng anh em với người khác rất nhiệt liệt, thế nhưng khi đối mặt với Hà Tiến Chung thì cũng phải cung kính gọi một tiếng cục trưởng Hà.

Hà Tiến Chung nhìn Trịnh Khiếu Nam, sau đó trầm giọng nói:

- Khiếu Nam, tuy cậu đã bước qua cánh cửa lần này, thế nhưng cậu cần phải cẩn thận, có biết không?

- Cục trưởng Hà cứ yên tâm, tôi biết phải làm sao.

Trịnh Khiếu Nam nói rồi nói với người đàn ông trung niên ở bên cạnh mình:

- Anh Trương, anh ở đây đón khách, tôi đưa cục trưởng Hà đến gặp anh tôi cái đã.

Hà Tiến Chung khoát tay chặn lại bộ dạng nhiệt tình của Trịnh Khiếu Nam:

- Tôi tự đi vào là được, cậu nên thành thật ở chỗ này đón khách, lát nữa bí thư Lục, chủ tịch Lý, chủ tịch Trình đều sẽ đến, tiểu tử cậu nên biểu hiện sao cho tốt một chút.

Trịnh Khiếu Nam thấy Hà Tiến Chung đi vào cửa chính khách sạn thì mới khôi phục lại diện mạo trước đó, hắn tiếp tục vênh váo đắc ý, nói chuyện với người ta vẫn không quên mở miệng mắng tên khốn dám bắt mình.

- Khiếu Nam, cậu đang mắng ai vậy?


Khi Trịnh Khiếu Nam đang nói chuyện vui vẻ với một vị phó viện trưởng viện kiểm sát, chợt nghe thấy một âm thanh đông cứng vang lên phía sau. Khi nghe được âm thanh này thì hắn có chút sứng sờ, sau đó trên mặt nhanh chóng lộ ra nụ cười:

- Bí thư Lục, tôi cũng không mắng ai cả, chỉ là một câu nói thuận miệng thôi.

Chút tâm tư kia của Trịnh Khiếu Nam sao có thể che giấu được Lục Ngọc Hùng, thế nhưng Lục Ngọc Hùng cũng không nói ra, hắn chỉ cười cười nói:

- Lúc này đang đề xướng nói chuyện văn minh, tiểu tử cậu đến bây giờ vẫn ăn nói không sạch sẽ, tốt nhất là cậu nên sửa lại.

- Tôi sửa, nhất định sẽ sửa.

Trịnh Khiếu Nam nói rồi khẽ gật đầu với người bên cạnh, người nọ được phái đến giúp đỡ Trịnh Khiếu Nam, tất nhiên là kẻ thông minh, hắn nhanh chóng chạy vào bên trong khách sạn.

Lục Ngọc Hùng cũng thấy những động tác của hai người Trịnh Khiếu Nam, thế nhưng hắn vẫn tỏ ra như không thấy. Hắn trầm giọng nói với Trịnh Khiếu Nam:

- Khiếu Nam, ngã một lần thì sẽ khôn hơn một chút, tiểu tử cậu trải qua sự kiện lần này thì nhất định phải ghi nhớ thật lâu. Tôi nói trước cho cậu biết, cậu không nên tái phạm vào sai lầm trước đó.

- Bí thư Lục cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dựa theo yêu cầu của ngài, sẽ tuyệt đối không phạm vào sai lầm.

Tuy trong lòng không thích những lời này, thế nhưng Lục Ngọc Hùng lên tiếng, Trịnh Khiếu Nam cũng không dám nói trái lời.

- Biết rõ sai lầm là tốt, tôi nói với cậu nhé, nếu tiếp tục phạm sai lầm thì căn bản sẽ không ai cứu cậu được nữa đâu.

Lục Ngọc Hùng đen mặt dùng giọng cảnh báo nói với Trịnh Khiếu Nam.

Trịnh Khiếu Nam ngoài sợ anh ruột của mình thì cũng thật sự e ngại Lục Ngọc Hùng mặt đen, thế nhưng hắn vẫn cười nói:

- Có bí thư Lục ở đây, tôi cũng không tin thành phố La Nam này có mấy người làm gì được tôi.

Lục Ngọc Hùng cũng không nói gì thêm, hắn khẽ vỗ vỗ vai Trịnh Khiếu Nam, rõ ràng rất thỏa mãn vì câu nói vừa rồi của Trịnh Khiếu Nam.

- Bí thư Lục, mời ngài vào bên trong.

Khi hai người đang nói chuyện vui vẻ với nhau thì Trịnh Khiếu Đống được một đám người vây quanh đi đến, hắn vừa cười vừa bắt tay với Lục Ngọc Hùng, lại lớn tiếng mời Lục Ngọc Hùng đi vào bên trong.

Lục Ngọc Hùng cười ha hả cùng Trịnh Khiếu Đống đi vào trong khách sạn, những người đến hơi trễ cũng tự động xếp thành hai hàng sau lưng hai người, giống như sao sánh vây quanh trăng đi vào khách sạn.

- Bí thư Lục, anh nói xem người kia hôm nay có đến không?


Sau khi đi vào khách sạn thì Trịnh Khiếu Đống khẽ hỏi Lục Ngọc Hùng.

Lục Ngọc Hùng cười cười với những người đang chào hỏi khắp bốn phía, sau đó khẽ nói:

- Hắn đến hay không có khác gì nhau sao?

Trịnh Khiếu Đống cười ha hả, hắn bừng bừng hào khí nói:

- Bí thư Lục nói rất đúng, hắn đến hay không cũng là như vậy mà thôi, thế nhưng tôi vẫn hy vọng hắn đến, vì tôi là thương gia, tôi là người mong muốn vui vẻ phát tài.

Khi hai người bọn họ đang nói cười thì chủ tịch Lý Quý Niên và chủ tịch Tề Trình Hào trước sau đi đến, khi hai vị lãnh đạo này đi đến thì xem như các vị khách đã tụ tập đông đủ.

Lục Ngọc Hùng nhìn đám người náo nhiệt khắp bốn phía, hắn nhìn Trịnh Khiếu Đống và khẽ cười, xem như lần này hốt gọn một mẻ lưới tất cả đơn vị ban ngành hiểm yếu của thành phố La Nam. Dựa vào khí thế như thế này, sau này ở thành phố La Nam có ai dám làm gì bọn họ?

Tuy Trịnh Khiếu Đống đã nói rất rõ ràng, hơn nữa tất cả mọi người đều hiểu bữa tiệc hôm nay chính là chúc mừng Trịnh Khiếu Nam được phóng thích, thế nhưng thật ra cũng không phải nói ra bên ngoài như vậy. Thế cho nên Trịnh Khiếu Đống mới đặt một cái tên cho bữa tiệc hôm nay, chính là bữa tiệc từ thiện giúp đỡ xây dựng trường học cho học sinh vùng núi. Nguồn tại http://

Khi đồng hồ chỉ vào đúng tám giờ, Trịnh Khiếu Đống nâng ly rượu lên nói:

- Các vị lãnh đạo, các vị đồng nghiệp, hôm nay tôi chủ trì bữa tiệc từ thiện hôm nay mà cảm thấy cực kỳ kích động. Tôi là người sinh trưởng ở thành phố La Nam, tôi có một tình cảm đặc biệt với vùng đất chôn nhau cắt rốn của mình...

Trịnh Khiếu Nam đứng trong đám người nhìn anh trai chậm rãi lên tiếng, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo. Tuy hắn cảm thấy anh mình chủ yếu là nói nhảm, thế nhưng đôi khi những lời nói nhảm như vậy lại cực kỳ phát huy tác dụng.

Khi Trịnh Khiếu Đống lên tiếng sẽ quyên tiền xây dựng mười ngôi trường cho các xã vùng sâu của thành phố La Nam, tiếng vỗ tay chợt vang lên như sấm, âm thanh vỗ tay càng làm cho đại sảnh của khách sạn Tinh La trở nên náo loạn.

Trịnh Khiếu Đống nghe thấy tiếng vỗ tay mà gương mặt đỏ ửng, hắn biết rõ tiếng vỗ tay đó không phải là vì mình bỏ tiền xây dựng mười ngôi trường tiểu học cho thành phố La Nam, mà là vì Trịnh Khiếu Đống hắn đứng phát biểu ở chỗ này.

Trịnh Khiếu Đống cảm thấy trong lòng tràn đầy mê say, hắn chậm rãi vung tay áp chế tiếng vỗ tay, thế nhưng dưới thao tác của người hữu tâm thì tiếng vỗ tay càng vang lên mạnh mẽ và vang dội.


Một phút sau tiếng vỗ tay mới dừng lại, Trịnh Khiếu Đống nhìn đám người đã bình tĩnh trở lại, hắn vừa định mở miệng tuyên bố mời chủ tịch Tề Trình Hào lên phát biểu vài lời thì thấy một vị phó giám đốc chịu trách nhiệm giữ cửa đi đến.

Trịnh Khiếu Đống gọi tên phó giám đốc đến bên cạnh, người kia khẽ ghé tai hắn nói:

- Giám đốc Trịnh, bí thư Vương đến.

Nụ cười trên mặt Trịnh Khiếu Đống càng thêm sáng lạn, hắn vung tay vỗ lên người tên phó giám đốc, sau đó lớn tiếng nói:

- Anh nói gì, lớn tiếng lên, tôi không nghe rõ.

Tên phó giám đốc cũng là một kẻ có ánh mắt tinh anh, khoảnh khắc này hắn đã hiểu ý nghĩ của lãnh đạo. Hắn sao lại không làm cho lãnh đạo của mình hài lòng? Thế là hắn lớn tiếng nói:

- Giám đốc Trịnh, bí thư Vương đến.

- Anh nói bí thư Vương đến sao?

Trịnh Khiếu Đống lớn tiếng hỏi ngược lại, thế là thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn về phía mình.

Sau khi nghe được câu trả lời thuyết phục thì Trịnh Khiếu Đống dùng ánh mắt bao quát nhìn khắp bốn phía, lúc này mới cười nói:

- Thật không ngờ bí thư Vương lại nhiệt tình vì sự nghiệp công ích như vậy, các vị, chúng ta cùng nhau đi ra nghênh đón bí thư Vương, các vị thấy thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui