Khi Địch Điền Ngũ chuẩn bị đi ra khỏi cửa phòng bệnh, một người cao lớn chợt đi vào phòng, khi còn chưa đi vào trong thì đã lớn tiếng nói:
- Chủ tịch Trình, thành phố La Nam chúng ta cũng không thể cho anh ta làm như vậy được.
Khi thấy người này thì Địch Điền Ngũ vội vàng nhường đường, Trình Tự Học là người hắn không thể đắc tội, mà bí thư Lục này cũng là đối tượng mà hắn phải tỏ ra cung kính.
- Ngọc Hùng, có gì cậu cứ từ từ nói, nhìn dáng vẻ của cậu kìa.
Trình Tự Học khoát tay chặn lời Lục Ngọc Hùng, sau đó dùng giọng có vài phần nghiêm khắc nói.
Lục Ngọc Hùng lúc này cũng thấy Địch Điền Ngũ, hắn cũng xem như quen thuộc Địch Điền Ngũ, vì thế khẽ gật đầu với giám đốc Địch. Sau đó hắn dùng giọng không chút e dè nói:
- Bí thư Trình, ngài nói xem có việc gì xảy ra? Đi về thủ đô chạy quan hệ lại phát sinh xung đột với lãnh đạo cục đường sắt. Anh ấy rõ ràng không phải là chạy hạng mục cho thành phố La Nam chúng ta, mà rõ ràng là chạy tai họa cho chúng ta.
Địch Điền Ngũ không dám tiếp tục ở lại nghe ngóng, hắn hiểu anh ấy trong miệng Lục Ngọc Hùng là ai. Khi hắn bước ra khỏi cửa phòng thì cảm thấy trong lòng có chút sảng khoái, thầm nghĩ mặc kệ có trách nhiệm gì, chỉ cần phát sinh đủ mọi tin đồn này nọ cũng đủ chụp mũ đối phương rồi.
Dù có chút bất bình nhưng Địch Điền Ngũ thật sự không dám nói ra, hắn đi lên lầu. Dù sao thì đây là chuyện lớn, không phải một vị giám đốc bệnh viện như hắn có thể tham dự vào, lựa chọn tốt nhất của hắn bây giờ chính là không liên quan đến mình thì đừng nên quan tâm.
- Ôi, giám đốc Địch, anh đi kiểm tra phòng à?
Địch Điền Ngũ vừa mới đi xuống lầu thì có người cười tủm tỉm chào hỏi, hắn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung.
Địch Điền Ngũ gần đây luôn cung kính với những người lãnh đạo đơn vị có thực quyền như thế này, dù sao thì đây cũng là đơn vị quan trọng nhất, không những có thực quyền còn liên hệ rộng, không biết khi nào thì có gì đó liên quan đến mình. Chưa nói đến hoàn cảnh chính trị không tốt, bị phê bình không có vấn đề, thế nhưng chủ yếu là rất mất mặt.
- Cục trưởng Hà, anh xem tôi kìa, đúng là dạo này mắt kém hẳn đi, anh muốn lên lầu sao?
Địch Điền Ngũ nhiệt tình bắt tay với Hà Tiến Chung, sau đó chỉ lên trên nói.
Hà Tiến Chung vỗ vỗ vai của Địch Điền Ngũ rồi nói: mới nhất ở TruyenFull.vn
- Cũng không phải như vậy, tôi đây không phải gần ban công hưởng nhiều ánh trăng như anh Địch, sau này có chuyện gì kính mong anh Địch cho biết một chút.
- Chúng ta quan hệ như thế nào, sao lại nói như vậy? Cục trưởng Hà cứ yên tâm, chỉ cần có tin tức gì tôi sẽ nói cho ngài đầu tiên.
Địch Điền Ngũ dù không vỗ ngực lên tiếng nhưng lời nói của hắn lại coi Hà Tiến Chung là anh em sinh tử vậy.
- Đúng rồi, cục trưởng Hà, ngài chờ một chút, bí thư Lục vừa mới đi vào phòng.
Địch Điền Ngũ khẽ hạ thấp âm thanh nói với Hà Tiến Chung.
Hà Tiến Chung vừa mới định đi lên thì lập tức dừng lại, rõ ràng ba chữ bí thư Lục cực kỳ có tác dụng.
- Bí thư Lục vừa mới đi vào sao? Vậy thì phải chờ một lát.
Hà Tiến Chung sờ lên đầu giống như tự nói với chính mình.
Địch Điền Ngũ nghĩ đến tình huống một người thân thích trong nhà sắp được đề bạt làm phó đồn trưởng, cảm thấy đây là thời điểm phù hợp, thế là hắn cười híp mắt nói:
- Nếu đã phải chờ một chút, như vậy mời anh đến phòng làm việc của tôi một lát, chỗ đó của tôi có trà ngon thuốc thơm hầu hạ anh.
- Tôi biết rõ anh không những có trà ngon, còn có những cô em xinh đẹp. Nhưng hôm nay thật sự không được, anh cũng không phải không biết chỗ này có nhiều người, tôi nếu không chờ ở chỗ này, chỉ sợ sáng nay sẽ không được gặp mặt lãnh đạo.
Hà Tiến Chung lắc đầu rồi dùng giọng điệu trêu chọc nói với Địch Điền Ngũ.
Địch Điền Ngũ không giận câu nói trêu chọc của Hà Tiến Chung, hắn cười hì hì nói:
- Cục trưởng Hà cứ yên tâm, có tôi ở chỗ này, tôi sẽ cho người ta nhìn vào thật chặt, tuyệt đối sẽ sắp xếp thời gian thật tốt cho anh. Hơn hai người chúng ta cũng có thể uống vài ly trà, anh cũng được nêm thử tay nghề của căn tin bệnh viện.
Hà Tiến Chung rất động lòng với lời đề nghị của Địch Điền Ngũ, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu nói:
- Anh Địch, hay là thôi đi, hôm nay tôi phải chờ, còn nhiều việc cần hoàn thành. Anh có biết không, chủ tịch Lý đã xuất viện rồi.
"Chủ tịch Lý đã xuất viện?"
Địch Điền Ngũ tuy lần đầu tiên nghe được tin tức này thì cũng không cảm thấy bất ngờ, một tuần qua chủ tịch Lý đã ở trong bệnh viện thành phố Sơn Viên, hắn có thể loáng thoáng thấy được lãnh đạo có bệnh nặng gì không. Lần này lãnh đạo xuất viện, rõ ràng là sắp có động tác gì đó.
Lý Quy Niên, chữ Quy này cũng không chỉ có nghĩa là co đầu rụt cổ như rùa, có đôi khi duỗi đầu ra sẽ mở miệng cắn người. Chủ tịch Lý bây giờ muốn mở miệng cắn ai thì hầu như không cần nói cũng biết.
Địch Điền Ngũ nói thêm vài ba câu với cục trưởng Hà Tiến Chung, sau đó hắn vội vàng đi xuống lầu. Tuy hắn luôn ở bên cạnh ngắm bầu không khí quan trường ở La Nam, thế nhưng lúc này lão chợt cảm thấy một cơn lốc sắp cuốn lên, mục tiêu của nó chính là một người đang ở thủ đô.
Đánh đòn cảnh cáo, không biết vì sao trong đầu Địch Điền Ngũ lại xuất hiện bốn chữ này. Hắn cảm thấy bốn chữ kia miêu tả rất thỏa đáng, những người kia cũng không phải đang đánh đòn cảnh cáo với vị bí thư trẻ tuổi này sao?
Thủ đô vẫn nóng nực như trước nhưng Nhan Sĩ Tắc lại ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt Vương Tử Quân, hắn nhìn vị bí thư trẻ tuổi trước mặt, trên mặt là nụ cười nịnh nọt.
So sánh với Nhan Sĩ Tắc thì hình tượng của Vương Tử Quân lúc này là rất kém, hắn đang ôm đứa con mập mạp của mình, một tay cầm lấy bình sữa cho con trai đang dùng ánh mắt trong sáng nhìn thế giới hỗn độn bên ngoài bú chùn chụt.
- Bí thư Vương, vừa rồi các vị hương thân đã gọi điện thoại đến nói các vị thủ trưởng đã đồng ý giúp chúng ta chạy hạng mục.
Nhan Sĩ Tắc dù biết lúc này không hợp để bàn chuyện công tác, thế nhưng hắn biết rõ lúc này bí thư Vương đang cần điều gì.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Tuy những ông lão kia đã rời khỏi quê hương từ lâu, thế nhưng dù thế nào thì mọi người cũng có cảm tình với quê hương của mình. Bọn họ chắc chắn sẽ không mặc kệ đối với những hành động vi phạm nguyên tắc áp đặt lên quê hương mình, bây giờ quê hương lại bị người ta vô duyên vô cớ cướp đi một hạng mục quan trọng, bọn họ tất nhiên sẽ không thoải mái.
Tình huống lúc này cũng giống như có một đứa con, mình nói nó không tốt thì không sao, ai nói nó không tốt thì có chuyện xảy ra.
- À, Sĩ Tắc, anh đã khổ cực rồi. Sau khi sự việc này được xử lý ổn thỏa, như vậy sẽ có nhiều chuyện tốt đến với thành phố La Nam chúng ta.
Vương Tử Quân khẽ rút bình sữa lại, cái miệng nhỏ nhắn của đứa bé vốn đang bù chùn chụt chỉ còn lại khoảng không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...