Bí Thư Trùng Sinh

- Bạn học cũ, trên đường phát sinh kẹt xe, ha ha, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.

Nhóm Vương Tử Quân tiến ra nghênh đón, một người đàn ông trung niên đeo mắt kính cười nói với Hà Khởi Duệ.

Hà Khởi Duệ tuy ấm ức đến mức muốn chửi chó má, thế nhưng ngoài miệng hắn vẫn cười ha hả nói:

- Giao thông ở thủ đô vốn nổi tiếng khó đi, nói ra thì cũng là lỗi của chúng tôi vì chọn khách sạn không chu toàn, lần sau sẽ chọn một khách sạn cấp bậc cao và ở gần hơn.

Hà Khởi Duệ vừa nói vừa nói với người đàn ông trung niên mập mạp đi đầu:

- Chào cục trưởng Khương, chúng ta đã nhiều ngày không gặp.

Hà Khởi Duệ vừa nói vừa chỉ vào Vương Tử Quân:

- Cục trưởng Khương, đây là bí thư Vương của thành phố chúng tôi.

Vương Tử Quân đến thủ đô dù sao cũng là cầu người, vì thế hắn đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý. Sau khi Hà Khởi Duệ giới thiệu thì hắn vội vàng duỗi tay ra nói:

- Cục trưởng Khương, tôi là Vương Tử Quân của thành phố La Nam, rất vui khi được gặp mặt anh.

Cục trưởng Khương nở nụ cười với Vương Tử Quân, sau đó miễn cưỡng đưa bàn tay được bảo dưỡng cực tốt của mình ra nhàn nhạt bắt tay Vương Tử Quân, ngay sau đó nhanh chóng buông tay.


Khi đi vào phòng thì cục trưởng Khương ngồi xuống vị trí chủ vị mà không cần nhường ai, sau khi nhân viên phục vụ đến rót nước thì dùng giọng không chút đếm xỉa nói: Bạn đang đọc chuyện tại

- Phòng tốt nhất ở khách sạn Thủy Thượng Nhân Gia hình như là đại sảnh Thái Liên thì phải.

Tuy một câu nói kia không có vấn đề gì cả, thế nhưng dù là nhóm Vương Tử Quân hay bạn học của Hà Khởi Duệ đều hiểu đây là cục trưởng Trương chú ý đến phương diện phòng ốc, cho rằng nhóm người Vương Tử Quân mở tiệc chiêu đãi mình với cấp bậc thấp.

Hà Khởi Duệ có chút sững sốt, sau đó mới nhanh chóng nói:

- Chúng tôi vốn đặt đại sảnh Thái Liên, thế nhưng hôm nay xuống máy bay có hơi chậm nên không đặt được phòng theo dự định. Sau này nếu cục trưởng Khương có thời gian chúng tôi sẽ đến Hoàng Kinh Phạn Điếm mời cục trưởng Khương một bữa tiệc vui vẻ.

- Ha ha ha, chủ tịch Hà, anh nói như vậy thì tôi cũng có hơi ngại.

Cục trưởng Khương đưa tay lên sờ đầu của mình, hắn khẽ lười biếng dựa lưng ra phía sau nói.

Hà Khởi Duệ thật sự có chút mất kiên nhẫn với tính cách lọc xương trong trứng gà của cục trưởng Khương, thế nhưng lúc này hắn đến cầu người, hắn chỉ có thể mỉm cười xin lỗi, sau đó lên tiếng phụ họa:

- Cục trưởng Khương có thể đến dùng cơm là vinh hạnh cho chúng tôi rồi, vì thế chỉ có thể xem cục trưởng Khương có rảnh hay không mà thôi.

Cục trưởng Khương đưa tay sờ đầu, sau đó nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, tôi lớn tuổi hơn cậu, thế cho nên gọi một tiếng cậu, cậu cũng không quá chú ý đấy chứ?

- Cục trưởng Khương gọi tôi la cậu thì thật sự là vinh hạnh, mong rằng sau này cục trưởng Khương sẽ quan tâm nhiều hơn.

Vương Tử Quân cười với cục trưởng Khương rồi dùng giọng nhiệt tình nói.

- Cậu còn trẻ như vậy mà đã là bí thư thị ủy, thật sự làm cho chúng tôi cảm thấy xấu hổ. Cậu xem, tôi đã là người tóc bạc trắng cả rồi, thế mà lúc này mới đồng cấp với cậu, thật sự cảm thấy không bằng.

Cục trưởng Khương nói đến đây thì lại đưa tay sờ tóc của mình.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Cục trưởng Khương, cấp bậc của ngài và tôi là không giống nhau, độ nặng và quyền uy cũng khác nhau. Tôi chỉ là người trông nom một thành phố La Nam như bàn tay, còn ngài thì khác, ngài đứng trên độ cao cả nước, không phải là cách xa vạn dặm, căn bản là không thể nào so sánh được.


- Ha ha ha, bí thư Vương, không gặp cậu thì tôi còn tưởng rằng cậu là một người cá tính quật cường, không ngờ lại ẩn giấu khôi hài như vậy.

Cục trưởng Khương chỉ tay vào Vương Tử Quân rồi mở miệng nói.

Vương Tử Quân cười cười, sau đó bắt chuyện với cục trưởng Khương. Cục trưởng Khương này tên là Khương Mộ Đông, năm nay năm mươi tuổi, xem như là một người có thực quyền trong cục đường sắt. Người này nói chuyện không nhanh không chậm, thế nhưng lại nói gần nói xa, làm cho người ta sinh ra cảm giác ngạo nghễ cao cao tại thượng.

Không chỉ là nhóm người Hà Khởi Duệ, trong mắt Khương Mộ Đông thì dù là một bí thư thị ủy như Vương Tử Quân cũng chỉ là một kẻ đến cầu cạnh mình mà thôi. Lúc mới bắt đầu thì cục trưởng Khương còn gọi một tiếng cậu Vương, nhưng sau khi uống vài ly thì bắt đầu gọi là Tiểu Vương.

- Cục trưởng Khương, thành phố La Nam chúng tôi thật sự hy vọng đã lâu với hạng mục đường sắt Mân Cô, kính mong anh trợ giúp nhiều hơn, vài triệu quần chúng thành phố La Nam sẽ rất biết ơn ngài, sẽ nhớ kỹ công ơn của ngài.

Vương Tử Quân uống vài ly rượu, sau đó tự mình cầm lấy chai rượu rót vào ly cho Khương Mộ Đông.

Khương Mộ Đông nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, cái mông của hắn như dính liền với ghế:

- Tiểu Vương, tôi hoàn toàn hiểu rõ tâm tình của các cậu, thế nhưng sự việc này thật sự không dễ làm. Cậu cũng biết bây giờ tất cả các địa phương trong nước đều biết đường sắt có tác động lớn đối với sự phát triển kinh tế, dù có tăng nhiều thế nào cũng không thể đủ được, không thể nào thỏa mãn được tất cả các nơi. Cậu nói xem có đúng không?

- Đúng vậy, vì thế mới phải làm phiền cục trưởng Khương, mong anh nghĩ biện pháp cho thành phố La Nam chúng tôi một cơ hội, thành phố La Nam có thông tuyến đường xe lửa hay khong đều nhờ vào ngài.

Vương Tử Quân nâng ly rượu lên dùng giọng chân thành nói.

Khương Mộ Đông lại đưa tay sờ đầu, sau đó hắn cười tủm tỉm nói:

- Tiểu Vương, cậu nói những lời này thật sự đúng trọng điểm, nếu như chúng ta không thân cận, chỉ sợ cậu cũng không đến tìm anh đây có phải không?

- Tất nhiên rồi, tất cả đều kính nhờ ngài.


Vương Tử Quân nâng ly rượu lên đưa đến trước mặt Khương Mộ Đông, tỏ ý muốn mời rượu.

Khương Mộ Đông khoát tay chặn lại nói:

- Tiểu Vương, rượu mời cũng không thể như vậy, tôi nói cho cậu biết, tôi uống rượu có quy tắc của mình. Đó chính là người muốn mời phải uống trước ba ly với có tư cách, nếu không thì đừng trách tôi không nể tình.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng Khương Mộ Đông dựa lưng lên ghế, trong lòng có chút căm tức. Hắn biết rõ tư thái của Khương Mộ Đông rõ ràng muốn ép mình. Những chuyện này Vương Tử Quân cũng từng nghe nói qua khá nhiều lần, có một người nắm thực quyền rất thích lên núi kiếm ăn xuống sông kiếm nước, anh không phải tìm sự trợ giúp của tôi sao? Như vậy thì tốt rồi, còn phải xem anh có biểu hiện thế nào cái đã.

Vương Tử Quân đối mặt với tư thái của Khương Mộ Đông thì gương mặt có hơi run rẩy, thế nhưng hắn vẫn nâng ly rượu lên nói:

- Cục trưởng Khương, nếu anh đã nói như vậy, tôi sẽ uống ba ly trước.

Vương Tử Quân có tửu lượng không cao, sau nhiều lần "rèn luyện" thì có tăng tiến đôi chút, thế nhưng còn phải tiếp tục tu luyện. Lúc này hắn uống một lượt ba ly, chợt cảm thấy trong bụng giống như bùng lên sóng dữ, cồn cào khó chịu.

- Tiểu Vương, như vậy cũng đủ sảng khoái, anh đây cũng không làm cho cậu thất vọng, mời cậu một ly.

Khương Mộ Đông nói rồi nâng ly lên với Vương Tử Quân, chờ Vương Tử Quân cụng ly với mình.

Vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn tươi cười, hắn nâng ly rượu khẽ cụng với cục trưởng Khương, sau đó hắn uống một hơi cạn ly. Lúc này hắn thấy Khương Mộ Đông đưa ly lên nhấp một ngụm, sau đó đặt ly xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui