Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân vừa nói vừa cất bước đi vào khu văn phòng thị ủy.

Kim Điền Lạc cảm thán một tiếng, hắn cũng không nói gì thêm. Dù sao người ta cũng là bí thư thị ủy, chính mình là thư ký trưởng cho ra đề nghị tất nhiên sẽ chưa chắc được tiếp thu. Như vậy trước tiên cứ để cho bí thư Vương thấy rõ bộ dạng của thành phố La Nam, biết đâu đến lúc đó bí thư Vương sẽ ý thức được lời nói của một thư ký trưởng như mình là có tác dụng.

Khi Vương Tử Quân đang định lên lầu thì một tên thanh niên cầm văn kiện trong tay đi xuống lầu, hắn vung vẫy văn kiện trong tay, cơ thể giống như muốn bay lên.

Cửa xe đang đóng cũng chậm rãi mở ra, một cô gái xinh đẹp đi ra, nàng khẽ nói với tên thanh niên:

- Tiểu Nam, làm tốt chứ?

Con đường vốn bị tên thanh niên đi lại cản mất một nửa, bây giờ cô gái kia mở cửa chiếm luôn phân nửa còn lại, Vương Tử Quân đang đi lên lầu tất nhiên sẽ bị cảnh cửa xe chặn đường.

- Tôi đã ra tay thì có gì mà không thành?

Tên thanh niên căn bản không quan tâm đến tình huống tắc đường, hắn đắc ý đưa văn kiện trong tay len, sau đó dùng giọng tranh công nói với cô gái trong xe.

Kim Điền Lạc thấy chiếc xe chặn đường Vương Tử Quân thì cảm thấy da đầu run lên, thầm nghĩ hôm nay ra đường không xem ngày, sao xung đột cứ kéo đến thế này? Vừa rồi mình thiếu chút nữa bị chiếc xe này húc phải, bây giờ lại còn bị chính chiếc xe này cản đường nữa sao? Nguồn tại http://

- Trịnh Khiếu Nam, mau dời xe ra.


Tên thanh niên đang nhìn lên cơ thể mềm mại của cô gái, hắn bị tiếng quát lớn làm cho ngây cả người. Sau đó hắn quay đầu nhìn, ánh mắt rơi lên người Kim Điền Lạc, thế là không khỏi dùng giọng ngọt xớt tràn đầy trêu đùa nói:

- Thư ký trưởng Kim, anh xem kìa, anh đứng đó mà tôi không thấy rõ được, hì hì, xấu hổ quá, tôi sẽ đi ngay.

Trịnh Khiếu Nam vừa nói vừa cất bước rồi cười ha hả, nhưng hắn lại chẩm rãi bỏ văn kiện vào trong xe, sau đó chậm rãi ngồi vào trong xe, lại nói gì đó với cô gái trong xe. Rõ ràng thư ký trưởng Kim căn bản không phải là một tồn tại mà hắn cần quan tâm.

- Trịnh Khiếu Nam, cậu xem kìa, cậu đã chặn đường bí thư Vương, còn không mau tránh đi?

Lúc này Kim Điền Lạc thật sự sinh ra xúc động muốn cho đối phương một tát.

- Bí thư Vương, cái quái gì là bí thư Vương?

Trịnh Khiếu Nam thấy Kim Điền Lạc rống lên thì lửa giận trong lòng bùng phát. Những năm qua hắn luôn vênh váo tự đắc trước mặt đám quan viên, hắn có bao giờ cúi mình chứ? Hắn không có chức quan, thế nhưng hắn có tiền, mà ai không thích tiền? Thế cho nên hắn rất tự tin vào năng lực của mình. Hắn nghĩ đến đây thì nở nụ cười giống như phật Di Lặc, rõ ràng là nụ cười không quan tâm.

Đàn ông cần phải có khí độ, hơn nữa trong chiếc xe này còn có một cô gái mà hắn hâm mộ đã lâu.

Kim Điền Lạc tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hắn nhìn đám nhân viên công tác đi qua lại ở bốn phía, chợt cảm thấy đầu mình phình lớn ra. Ngày đầu tiên bí thư Vương đi làm, tất nhiên không thể nào mất mặt cho được, nhưng Trịnh Khiếu Nam cũng là một người mà hắn căn bản khó thể nào đắc tội được.

Vương Tử Quân không nói gì, hắn nhìn thoáng qua Trịnh Khiếu Nam, sau đó nói với Kim Điền Lạc:

- Ai là trưởng phòng sự vụ cơ quan?

- Bí thư Vương, là Lục Anh Chính.

Kim Điền Lạc do dự một chút, sau đó hắn nói ra tên của viên tâm phúc của mình.

- Đây là văn phòng cơ quan, không phải là chuồng ngựa. Ngay cả chút việc nhỏ thế này mà không quản cho ra hồn, như vậy còn xứng đáng với chức vụ nữa không? Thư ký trưởng Kim, anh xem xét đổi lại là người khác đến đảm nhận công tác đi.

Vương Tử Quân tuy nói không lớn nhưng giọng điệu tràn đầy tự tin kiên quyết, nói xong thì nói với vài tên bảo vệ đang chạy đến:

- Đẩy chiếc xe này đi.

Câu nói đầu tiên đã lột mũ quan của trưởng phòng sự vụ cơ quan, điều này làm cho đám người đang xem náo nhiệt ở chung quanh thầm đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ đã đoán được thân phận của vị lãnh đạo trẻ tuổi kia, thế là không khỏi cảm thấy nuối tiếc cho vị trưởng phòng sự vụ cơ quan suốt ngày cười tủm tỉm kia.


Trịnh Khiếu Nam lúc này mới ý thức được vấn đề, hắn nhìn thoáng qua Kim Điền Lạc, sau đó dùng giọng có chút do dự nói:

- Bí thư Vương, thật sự xin lỗi, tôi có mắt không tròng, không biết ngài, ngài cũng đừng nóng, tôi sẽ lái xe đi ngay.

Vương Tử Quân căn bản kohong quan tâm đến lời nói của Trịnh Khiếu Nam, hắn nhìn về phía Kim Điền Lạc. Lúc này vẻ mặt của Kim Điền Lạc có chút khó coi, hắn nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Vương Tử Quân, sau đó trầm ngâm giây lát rồi nói với đám bảo vệ đang luống cuống tay chân:

- Đẩy xe đi.

Đám bảo vệ khôn biết Vương Tử Quân, thế nhưng bọn họ biết rõ Kim Điền Lạc, sau khi nghe rõ lệnh của thư ký trưởng thì ba chân bốn cẳng chạy đến thực hiện chỉ thị.

Người phụ nữ trong xe đã đi xuống, nàng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Vương Tử Quân, sau đó đưa tay kéo Trịnh Khiếu Nam đang định nổi trận lôi đình.

Chiếc xe thể thao BMW nặng nề giống như một khối sắt bị đẩy ra khỏi ủy ban thành phố La Nam. Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến Trịnh Khiếu Nam đang định nói chuyện với mình, hắn trực tiếp cất bước đi về phía khu văn phòng thị ủy.

Trịnh Khiếu Nam nhìn chiếc xe BMW của mình bị đẩy đi, gương mặt hắn cực kỳ khó coi. Xưa nay chưa từng có ai ở thành phố La Nam này không nể mặt hắn, bây giờ xe của hắn lại bị đẩy ra khỏi thị ủy trước mặt bao nhiêu người, rõ ràng giống như cho hắn một cái tát trước bàn dân thiên hạ.

Trịnh Khiếu Nam là một người chú trọng sĩ diện, hơn nữa lúc này còn có người phụ nữ mà mình thích. Hắn thẹn quá hóa giận, thế là hai mắt giống như muốn phun lửa.

- Khiếu Nam, đừng gây chuyện, vị này chính là bí thư thị ủy mới đến nhận chức.

Người phụ nữ đi theo bên cạnh chợt mở miệng khuyên nhủ Trịnh Khiếu Nam.


- Bí thư thị ủy thì thế nào, bí thư thị ủy...

Trịnh Khiếu Nam vùng ra khỏi cánh tay của cô gái, hắn còn chưa nói hết lời thì thấy Vương Tử Quân đi lên lầu mà không thèm nhìn lại.

Kim Điền Lạc đi theo sau lưng Vương Tử Quân lên lầu, thế nhưng trước khi đi Vương Tử Quân cũng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Kim Điền Lạc, ánh mắt tràn đầy ý nghĩ cảnh cáo.

Đám nhân viên công tác của thị ủy thấy Vương Tử Quân rời đi thì cũng nhanh chóng túa về phòng của mình, đối với bọn họ thì hai người kia căn bản không thể động vào, tốt nhất là không nên động đến ai.

Một ngọn gió thổi qua, tình huống náo nhiệt đã bị quét sạch, Trịnh Khiếu Nam cảm thấy nổi bực tức khó thể phát tiết, hắn dùng giọng căm tức nói:

- Con bà nó, dám động đến ông, mày cho rằng đây là nhà mày sao?

- Xin hỏi xe này là của anh phải không?

Khi Trịnh Khiếu Nam đang tỏ ra hùng hổ thì thấy hai tên cảnh sát giao thông đi đến, một tên cảnh sát khá lớn tuổi khẽ đưa tay chào rồi trầm giọng hỏi.

Trịnh Khiếu Nam vốn có tâm tình không tốt, hắn thấy cảnh sát giao thông đi đến thì vẻ mặt càng thêm khó coi, hắn nghiêm mặt trầm giọng mắng:

- Cút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui