Lục Ngọc Hùng nói rồi mượn ba chiếc ly trên bàn để xếp thành hàng, hắn khẽ cười nói:
- Bí thư Vương, ba ly rượu này cũng không thể đại biểu hết lòng thành kính, nhưng tôi sẽ uống cạn xem như lễ ra mắt với ngài.
Vương Tử Quân đối mặt với tình huống Lục Ngọc Hùng mời rượu mà trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn cũng nâng ly lên uống với đối phương. Lục Ngọc Hùng là phó bí thư thị ủy La Nam, nhưng gần đây người này nổi danh cường thế. Trước kia khi bí thư Trình Tự Học còn đang chủ trì công tác ở thành phố La Nam, trong một hội nghị thường ủy tổ chức để phê duyệt về phương diện nhân sự, phó bí thư Lục đã từng vỗ bàn một lần.
Kết quả cuối cùng tất nhiên sẽ là Lục Ngọc Hùng nhận kiểm điểm, thế nhưng phương diện bổ nhiệm nhân sự kia lại đi theo hướng của phó bí thư Lục. Text được lấy tại
Vương Tử Quân thấy Lục Ngọc Hùng uống một hơi cạn sạch ly rượu, hắn cũng nâng ly rượu lên. Tửu lượng của hắn vốn không lớn, hơn nữa vừa rồi đã uống một ít với Nhan Sĩ Tắc, bây giờ uống vào ba ly và cảm thấy trong dạ dày có hơi cồn cào.
Nhưng có rất nhiều chuyện đều chú ý thua người không thua trận, đặc biệt đây là lần đầu tiên gặp mặt Lục Ngọc Hùng, Vương Tử Quân càng không thể nào tỏ ra yếu thế cho được. Hắn cố gắng áp chế cảm giác khó chịu của mình, sau đó cười nói:
- Bí thư Lục thật sự là người có tửu lượng cao vời, thành phố La Nam chúng ta có bí thư Lục đứng ra nắm công tác tiếp đãi, như vậy tôi cũng sẽ yên tâm nhiều hơn.
Lục Ngọc Hùng thấy Vương Tử Quân uống hết rượu thì trong lòng có chút ngạo nghễ, thế nhưng nghe rõ lời nói của bí thư Vương thì chút cảm giác kiêu ngạo trong lòng còn chưa phóng lên hết đã bị đánh tan. Hắn căn bản không tìm ra được chút vấn đề trong lời nói của Vương Tử Quân, dù sao thì người ta cũng là bí thư thị ủy.
- Chủ tịch Vương, tửu lượng của tôi cũng chỉ là bình thường mà thôi, nhưng vì có ngài ở chỗ này, thế cho nên đành phải liều mình với quân tử.
Lục Ngọc Hùng cười khan hai tiếng, sau đó hắn cười nói với Nhan Sĩ Tắc:
- Sĩ Tắc, bí thư Vương đã nói không phê bình anh, tôi đây chỉ có thể phạt anh hai ly. Bí thư Vương, trong số các vị bí thư của các quận huyện trong thành phố La Nam thì bí thư Sĩ Tắc là người có tửu lượng cao nhất.
Nhan Sĩ Tắc thấy Lục Ngọc Hùng rót rượu cho mình thì chút cảm giác không yên trong lòng cũng tiêu tán đi gần hết, đồng thời hắn cũng thầm tỏ ra bội phục vì lời nói có thể hóa giải sự việc của bí thư Vương. Hắn thầm cảm khái vị bí thư trẻ tuổi kia căn bản không thể nào coi thường được, hơn nữa cũng thầm cảm thấy may mắn vì quyết định vừa rồi của mình.
Sau khi Nhan Sĩ Tắc uống ba ly rượu thì Lục Ngọc Hùng bắt đầu giới thiệu những người bên phía mình. Không cần phải nói đến Trần Mập, người đàn ông trung niên giả vờ say rượu tên là Thẩm Minh Tuấn, là chủ tịch huyện Dương Cương.
Khi Lục Ngọc Hùng giới thiệu Thẩm Minh Tuấn, lúc này thôn Mạnh Trang cũng dugnf hai tay nâng rượu mời Vương Tử Quân, hắn giống như cố gắng dùng thành ý của mình để biểu đạt lòng tôn kính với bí thư Vương.
Vương Tử Quân cũng không quá quan tâm đến Thẩm Minh Tuấn, hắn không muốn tham gia vào xích mích giữa hai người Thẩm Minh Tuấn và Nhan Sĩ Tắc. Đối với hắn thì tất cả bây giờ là quá sớm, hắn phải chậm rãi nhìn rõ thế cục rồi nói sau.
Một bữa tiệc rượu có thể nói là tận hứng, dựa theo sắp xếp của Lục Ngọc Hùng thì bọn họ còn muốn tìm một địa điểm tiếp tục liên lạc cảm tình với bí thư Vương, thế nhưng lại bị Vương Tử Quân lấy lý do ngày mai còn phải đi nhận chức để xin miễn.
Khi đi ra khỏi cổng hội sở thì Vương Tử Quân bắt tay từ biệt Lục Ngọc Hùng, khi hai người đang nói chuyện phiếm thì một người thanh niên đi xuống, khi thấy Lục Ngọc Hùng thì hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Lục, dạo này anh ít đến chỗ tôi, có phải tôi làm gì không tốt để cho lãnh đạo phiền lòng không? Nếu thật sự là như vậy thì mong anh chỉ điểm phê bình nhiều hơn.
Lục Ngọc Hùng cười nói với tên thanh niên:
- Cậu Liêu nói như vậy cũng không được, hội sở này chính là một phần của Sơn Nam, tôi nào có gì không hài lòng? Một tháng qua sở dĩ không đến là vì quá bận. Vài ngày sau rảnh rỗi thì mỗi ngày sẽ đến đây, đến khi đó đừng trách có đuổi tôi cũng không đi.
- Nào dám chứ? Bí thư Lục thật sự rất thích nói đùa.
Tên thanh niên kia lên tiếng, hắn chợt thấy Trương Thiên Tâm đứng bên cạnh Lục Ngọc Hùng, thế là vung tay ôm lấy Trương Thiên Tâm:
- Anh Trương, anh cũng đến mà không chào hỏi tôi một tiếng, tôi nếu biết anh đến thì dù thế nào cũng phải đến chúc vài ly rượu.
Trương Thiên Tâm vỗ vỗ vai của cậu Liêu rồi cười nói:
- Được rồi, cũng đừng nói những lời vô dụng như vậy nữa, nếu cậu thật sự nghĩ đến anh, cậu cần phải bày tỏ một chút, cậu nên đưa ra vài mặt hàng đỉnh cấp cho anh nếm thử xem thế nào.
Tên thanh niên kia nghe lời của Trương Thiên Tâm rồi nở nụ cười thầm hiểu ý, hắn hầu như là vỗ ngực nói:
- Anh Trương cứ yên tâm, tôi không cam đoan những thứ khác, thế nhưng chuyện này tôi sẽ sắp xếp, nhất định sẽ làm cho anh cảm thấy thỏa mãn vừa lòng.
Tên thanh niên nói rồi nhìn về phía Vương Tử Quân, hắn là người kinh doanh thì phải có ánh mắt tinh tường, tuy Vương Tử Quân là người lạ mặt nhưng còn trẻ hơn cả Trương Thiên Tâm. Nếu nhìn vào tư thái của Vương Tử Quân thì rõ ràng là người cầm đầu đoàn người.
Tên thanh niên hiểu rõ bí thư Lục là người thế nào, đây là một người cực kỳ chú trọng thể diện, chỉ cần có thể chiếm thượng phong là sẽ không bao giờ đứng bên dưới, nhưng bây giờ bí thư Lục lại đứng sau lưng Vương Tử Quân, nhìn qua đã thấy có vấn đề.
Nhưng tên thanh niên không biết mặt Vương Tử Quân, không phải là nhân vật nào đến từ thủ đô đấy chứ? Hắn thầm nghĩ như vậy rồi nói:
- Người bạn này thật sự không quen mặt, không biết xưng hô thế nào. Đến đây đều là bạn của tôi, mà con người của tôi rất thích kết giao bằng hữu.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn và cũng thầm nhận ra thân phận của đối phương, biết rõ đây là công tử của phó ban Liêu, thế nên hắn cười nói:
- Tôi họ Vương, là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân? Liêu công tử vừa nghe thấy vậy thì nụ cười càng thêm sáng lạn, hắn duỗi hai tay nói:
- Hèn gì hôm nay hai mí mắt cứ nháy liên tục, xem ra là có quý nhân đến hội sở. Tôi thật sự không biết bí thư Vương đại giá quang lâm, nếu không sẽ tự mình đến kính vài ly.
Vương Tử Quân cười cười, hắn bắt tay với Liêu công tử rồi nói:
- Vậy thì hẹn lần sau!
Vương Tử Quân nói xong thì chiếc xe Mercedes Benz của Trương Thiên Tâm đã chạy đến, khi mở cửa xe, một người đàn ông trung niên mập mạp chạy đến đưa một chiếc thẻ màu vàng vào tay của Liêu công tử.
- Bí thư Vương, đây là thẻ hội viên của hội sở chúng tôi, hy vọng sau này bí thư Vương quan tâm nhiều hơn.
Liêu công tử dùng hai tay cung kính đưa một chiếc thẻ màu vàng không có chữ nào thế nhưng lại điêu khắc hình rồng rất đẹp cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cung kính của Liêu công tử, thế là hắn trầm ngâm giây lát rồi nhận lấy tấm thẻ.
- Tử Quân, hôm nay xem như Tiểu Liêu đã xuất huyết khá nhiều, thẻ vàng bàn long có giá trị một triệu, bất cứ lúc nào có thể dùng thẻ này để rút ra hai triệu tiền mặt từ hội sở. Bình thường tôi lấy thẻ ra thì cậu ấy chỉ cho nhận tám mươi phần trăm, sợ rằng cậu lộ mặt thì sẽ được nhận tất, xem ra người và người khó thể sánh với nhau được.
Vừa lên xe thì Trương Thiên Tâm đã dùng giọng hâm mộ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không nghĩ đến giá trị bất phàm của tấm thẻ vàng trong tay, thế nhưng cũng không ngờ nó có giá trị cao như thế. Hắn rút tấm thẻ ra, trên mặt có chút trầm ngâm.
- Tử Quân, đi đâu đây?
Trương Thiên Tâm thu hồi ánh mắt khỏi tấm thẻ trên tay Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.
- Về phòng.
Vương Tử Quân áp chế cảm giác muốn đi đến chỗ Trương Lộ Giai, lúc này hắn ở trước mặt Trương Thiên Tâm, nên an phận một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...