Bí Thư Trùng Sinh

Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, Triệu Lộc Xuyên ngồi trên ban công một biệt thự ba tầng ở đường Tây Giao thành phố Đông Bộ, trong tay là một ly rượu đỏ. Hắn vừa nhìn về phương xa thông qua cửa kính vừa uống rượu, bộ dạng lắc lư tự đắc.

Thế nhưng lúc này trong lòng Triệu Lộc Xuyên lại không được ung dung bình tĩnh như những biểu hiện bên ngoài, trong lòng hắn vẫn nghĩ về việc khởi công đặt nền móng hạng mục được trù bị rất lâu vào vài ngày trước. Sau một thời gian dài vận tác, hắn không ít lần đế chỗ Đổng Quốc Khánh, làm chuyện lớn thì thứ gì cũng cần tiền, dù sao cũng phải cúi người xuống thấp một chút, thế nhưng nếu không được lợi lộc gì thì điều này sẽ làm cho Triệu Lộc Xuyên khó thể tiếp nhận.

Trong lòng khó chịu còn có thể giấu đi không nói, thế nhưng sự thật cuộc sống lại không thể không đối mặt. Triệu Lộc Xuyên là tổng giám đốc của tập đoàn Trấn Phi, thế nhưng điều này không phải nói rằng trong tập đoàn Trấn Phi chỉ có một mình hắn. Tập đoàn đầu tư quá dàn trải, tất cả vấn đề phải căn cứ vào hội nghị hội đồng quản trị, cũng vì sự việc này mà có người đã tỏ ra bất mãn với hắn.

Có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Trấn Phi, mà hạng mục ở thành phố Đông Bộ lại là lần đầu tiên đưa Triệu Lộc Xuyên vào hoàn cảnh khó khăn từ sau khi làm lãnh đạo tập đoàn Trấn Phi.

Ngã ở chỗ nào phải đứng lên từ chỗ đó, Triệu Lộc Xuyên gần đây luôn thờ phụng câu nói này biết mình nhất định phải tìm ra ích lợi ở thành phố Đông Bộ, chỉ như vậy mới có thể chặn miệng được đám cổ đông. Đối với thương nhân thì cái gì cũng là giả, chỉ có vàng bạc tiền tệ mới có sức thuyết phục mà thôi.

- Giám đốc Triệu, Tiểu Lô đã đi qua, tôi tin chắc vị chủ tịch Vương kia sẽ căn bản ngồi không yên được nữa.

Phó giám đốc Trần đứng cách đó không xa khẽ nhấc tay đưa ly rượu về phía Triệu Lộc Xuyên, trên mặt hắn là nụ cười tự đắc.

- Ừ!

Triệu Lộc Xuyên khẽ gật đầu, hắn nhấc ly rượu lên nói:

- Anh Trần, nếu như chuyện này thành công, tôi sẽ thỉnh công cho anh với ban giám đốc.

- Không dám, giám đốc Triệu, đây đều là tôi làm việc theo chỉ thị của ngài, nếu như không có ngài tạo dựng cơ sở tốt, cho dù tôi có nghĩ đủ biện pháp thì chủ tịch Vương của thành phố Đông Bộ cũng không nghe. Nói trắng ra thì công lao trên sự việc lần này phải thuộc về giám đốc Triệu.

Giám đốc Trần kính cẩn lắng nghe và dùng giọng cẩn thận nói.

Triệu Lộc Xuyên nhìn gương mặt tươi cười của giám đốc Trần thì trên mặt cũng có chút vui vẻ, nhưng lại không vì nó mà cởi mở, vì giọng cười có vài phần lạnh lẽo.

Hai người đều có tâm sự, bọn họ cười làm cho không gian trở nên khá vui vẻ. Khi hai người bọn họ chuẩn bị tiếp tục mở miệng thì một người phụ nữ đi vào nói:

- Giám đốc Triệu, Tiểu Lô đã về.

- Cho cậu ta đến đây, để xem có tin tức tốt gì cho chúng ta.

Không đợi Triệu Lộc Xuyên mở miệng thì giám đốc Trần đã dùng giọng không chờ đợi được nói.

Người phụ nữ dùng ánh mắt có chút do dự nhìn thoáng qua Triệu Lộc Xuyên, khi thấy Triệu Lộc Xuyên khẽ gật đầu thì mới nhanh chóng đi ra ngoài. Một phút sau tên thanh niên trước đó đi đến ủy ban thành phố Đông Bộ đã đi lên ban công.

- Chào giám đốc Triệu, giám đốc Trần.

Tên thanh niên đi đến đứng cách Triệu Lộc Xuyên không xa, sau đó khẽ lên tiếng chào hỏi.

- Tình huống thế nào?

Triệu Lộc Xuyên đặt ly rượu trong tay xuống bàn, sau đó trầm giọng hỏi tên thanh niên.

Tên thanh niên có chút do dự, cuối cùng mới trầm giọng nói:

- Tôi đến thành phố Đông Bộ được gặp thư ký trưởng khối chính quyền, vị thư ký trưởng Thái kia nói hoan nghênh chúng ta thi công theo hợp đồng đã ký.

Tên thanh niên nói đến đây thì ngẩng đầu tiếp tục:

- Vị thư ký trưởng Thái kia không biết có phải là cố ý hay không, thế nhưng khi nói đến câu "thi công theo hợp đồng" thì cường điệu hơn một chút.


- Hừ, hắn ta có cường điệu thế nào cũng toi công, chúng ta cứ thực hiện theo hợp đồng, để cho bọn họ rơi vào tình huống rối loạn.

Phó giám đốc Trần vung ly rượu trong tay lên rồi dùng giọng ngạo nghễ nói.

Giám đốc Trần cảm thấy thành phố Đông Bộ đã không còn gì để bấu víu nữa rồi, nếu như thật sự thực hiện theo hợp đồng, như vậy Vương Tử Quân sẽ đi theo lối mòn của Đổng Quốc Khánh. Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố Đông Bộ, chỉ sợ sẽ không bao giờ chịu đi trên con đường chết này.

Khác biệt với biểu hiện tự đắc của giám đốc Trần, Triệu Lộc Xuyên lại rơi vào trầm ngâm. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Tiểu Lô, cậu có được gặp chủ tịch Vương của bọn họ không?

- Giám đốc Triệu, tôi không được gặp chủ tịch Vương.

Tiểu Lô dùng ánh mắt không rõ nhìn hai vị lãnh đạo, hắn không dám nói nhiều lời, vì sao hắn cũng là một nhân viên mới, hắn phải cực kỳ cẩn thận.

- Giám đốc Triệu, ngài cảm thấy trong sự kiện này có vấn đề sao?

Giám đốc Trần nhìn thấy Triệu Lộc Xuyên không nói gì, thế là trong mắt có chút khinh thường, hắn lên tiếng hỏi. Hắn là phó tổng giám đốc phụ trách hạng mục với ban giám đốc, gần đây hắn luôn tỏ ra không phục Triệu Lộc Xuyên, bây giờ thấy hành vi do dự của đối phương thì càng thêm xem thường.

Giám đốc Trần cảm thấy Vương Tử Quân trả lời như vậy rõ ràng là có ý muốn kéo dài thời gian, nếu bên mình tiếp tục đẩy mạnh thi công, chỉ sợ vị chủ tịch Vương kia sẽ phải đến khóc lóc cầu xin mà thôi. Khi đó thì nhà máy Tâm Hương Y sẽ là vật nằm trong túi của tập đoàn Trấn Phi bọn họ.

- Tiểu Lô, cậu đọc lại bản hợp đồng một lần nữa cho tôi xem.

Triệu Lộc Xuyên không quan tâm đến lời nói của phó tổng giám đốc Trần, hắn trầm giọng phân phó Tiểu Lô.

- Về hạng mục Xp, bên A là tập đoàn Trấn Phi, bên B là...

Giọng đọc của Tiểu Lô rất trong, rất thoải mái. Khi hắn đọc từng chữ một kết thúc hợp đồng thì Triệu Lộc Xuyên rơi vào trầm ngâm.

- Trong quá trình xây dựng và sản xuất, bên A phải tuân thủ nghiêm khắc quy định bảo vệ môi trường của quốc gia, thiết thực thự hiện nghĩa vụ bảo vệ môi trường, nếu có...

Khi Tiểu Lô đọc đến đây thì Triệu Lộc Xuyên nhắm mắt tưởng chừng như đang ngủ chợt mở mắt ra.

- Chờ chút, dừng lại.

Triệu Lộc Xuyên đứng lên khỏi ghế rất thất thố, sau đó hắn đưa tay cầm lấy hợp đồng trên tay Tiểu Lô.

Khi thấy Triệu Lộc Xuyên thất thố như vậy thì phó tổng giám đốc Trần giống như nghĩ ra vấn đề gì đó, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh Triệu Lộc Xuyên, hắn nhìn bản hợp đồng mà hai hàng chân mày nhíu lại thật chặt.

Lúc này trên ban công cực kỳ yên tĩnh, bầu không khí trở nên cực kỳ đè nén, điều này làm cho Tiểu Lô lần đầu tiên được tiếp xúc gần với hai vị lãnh đạo tập đoàn cảm thấy áp lực rất lớn. Tuy hắn không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, thế nhưng nhìn gương mặt hai vị lãnh đạo thì sự việc không phải chỉ là lớn như bình thường. Hai vị lãnh đạo không biết sẽ hành động thế nào, thế nhưng có một điều có thể khẳng định, chính là giám đốc Triệu đang có chút biểu hiện không đúng.

Chẳng lẽ hợp đồng đã ký với thành phố Đông Bộ có vấn đề gì sao? Tiểu Lô suy tư về nụ cười trên mặt thư ký trưởng Thái, thế là trong đầu chợt lóe lên vô vàn ý nghĩ.

- Thì ra vấn đề ở chỗ này, hèn gì Vương Tử Quân có thể dám để cho chúng ta khởi công hạng mục, chỉ sợ chúng ta còn chưa kịp làm cho xong thì đã bị tờ hợp đồng này ép chết rồi.

Triệu Lộc Xuyên khẽ gõ tay lên mặt bàn dùng giọng âm trầm nói.

Phó tổng giám đốc Trần cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc này vẻ mặt hắn rất khó coi, hắn đã không còn nắm chắc thắng lợi trong tay như lúc vừa rồi, trên trán càng vã mồ hôi. Hắn biết rõ nếu thực hiện theo đúng hợp đồng đã ký, Vương Tử Quân thế nào thì bọn họ không cần biết, thế nhưng tập đoàn Trấn Phi, sẽ có khả năng suy sụp.

- Giám đốc Triệu, làm sao bây giờ?


Phó tổng giám đốc Trần chợt giống như chó nhà tang, hắn lớn tiếng hỏi Triệu Lộc Xuyên, bây giờ hắn thật sự chẳng có ý nghĩ gì cả.

Triệu Lộc Xuyên nhìn gương mặt kinh hoảng của phó tổng giám đốc Trần, trong lòng chợt có chú cảm giác sảng khoái, nhưng hắn lại căn bản không nở nụ cười. Hơn nữa lúc này tình thế quá nguy cấp, hắn căn bản không thể cười nổi. Con bà nó, đây không phả là dùng dây tự buộc mình sao? Triệu Lộc Xuyên nhìn những dòng chữ màu đen trên bản hợp đồng, hắn cười khổ một tiếng nói:

- Làm sao bây giờ? Còn làm sao nữa? Đi tìm chủ tịch Vương, mong anh ấy giơ cao đánh khẽ.

- Vậy anh ta co giơ cao đánh khẽ không?

Phó tổng giám đốc Trần lúc này thật sự luống cuống hoảng hốt, nếu không cũng sẽ chẳng cho ra một câu hỏi không ra gì như vậy.

Triệu Lộc Xuyên vốn xem vị phó tổng giám đốc là nhân tài từ nước ngoài về nước này là đối thủ cạnh tranh của mình, thế nhưng lúc này nhìn bộ dạng hoảng hồn của đối phương, trong lòng thầm khinh bỉ. Thầm nghĩ mình xem như trông gà hóa cuốc, vì sao lại coi một tên khốn như thế này là đối thủ cạnh tranh cho được?

Trong đầu Triệu Lộc Xuyên chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn cười nhạt một tiếng nói:

- Hẳn là có thể, thế nhưng chủ tịch Vương cũng không phải hạng người dễ hầu hạ, chúng ta cần phải có thành ý mới được.

"Phải có thành ý?"

Tất nhiên phó tổng giám đốc Trần hiểu rõ thành ý đó là gì, hắn nghĩ đến tình huống mình không những không lấy được lợi ích gì từ thành phố Đông Bộ, hơn nữa còn phải cúi đầu thấp kém đi tìm Vương Tử Quân để chấm dứt hợp đồng, thế là tinh thần chợt ỉu xìu.

"Sao lại là như vậy?"

Vẫn là phòng khách của ủy ban thành phố, giám đốc Trần lúc này đang đi tới đi lui nơi góc cầu thang, ngoài vài nhân viên công tác lễ phép đến châm trà rót nước, căn bản không thấy bóng dáng của đối phương ở nơi đâu.

- Này đồng chí, chủ tịch Vương khi nào mới tiếp kiến chúng tôi?

Khi giám đốc Trần thấy tên cán bộ thanh niên đến châm trà một lần nữa thì không nhịn được phải nói.

Tên cán bộ trẻ tuổi cười cười nói:

- Ngài không cần phải gấp, lát nữa chủ tịch Vương sẽ tiếp đón ngài. Tôi đã báo cáo lên trên rồi, tôi tin chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có tin tức.

Tuy chỉ là phó tổng giám đốc thế nhưng anh Trần trước nay nào bao giờ phải chờ người ta? Trước đó vì một hạng mục đầu tư mà có một vị bí thư thị ủy phải chờ hắn cả ngày.

Bây giờ giám đốc Trần lại rơi vào tình huống như vậy, đúng là không ngờ.

Triệu Lộc Xuyên cùng đi với giám đốc Trần, nhưng lúc này giám đốc Triệu lại nhà nhã ngồi trên ghế sa lông, lẳng lặng hút thuốc, bộ dạng không nóng không vội.

- Ha ha ha, giám đốc Triệu, phó giám đốc Trần, hoan nghênh, hoan nghênh hai vị đến thành phố Đông Bộ chúng tôi.

Đảng Hằng tươi cười đi vào trong phòng khách, khi thấy mặt Triệu Lộc Xuyên thì nhanh chóng đưa tay ra từ xa.

Triệu Lộc Xuyên đứng lên khỏi ghế, khi Đảng Hằng đi vào phòng, hắn quan sát thư ký trưởng Đảng rất cẩn thận. Hắn thấy thư ký trưởng tinh thần rất tốt, nếu so với dĩ vãng khi Đổng Quốc Khánh còn tại vị thì căn bản càng có phong thái. Sau khi Đổng Quốc Khánh gặp chuyện không may thì đáng lý ra người khốn khổ nhất phải là Đảng Hằng, phải nói rằng người này số mệnh không tốt và lại đi theo sai người, nếu ngay từ đầu đi gần Vương Tử Quân sẽ không có vấn đề. Nhưng chính trị thường tàn khốc như vậy, tư duy của mọi người lúc nào cũng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Đổng Quốc Khánh xảy ra chuyện thì Đảng Hằng xem như xong đời.

Nhưng bây giờ nhìn vào bộ dạng tươi cười của Đảng Hằng, xem ra người này đang phát triển rất thuận lợi bên cạnh Vương Tử Quân.

Trước khi quyết định đầu tư thì Triệu Lộc Xuyên đã nghiên cứu qua bố cục chính đàn thành phố Đông Bộ, vì kinh doanh không thể nào xa rời chính trị được. Triệu Lộc Xuyên đến thành phố Đông Bộ để kiếm tiền, cũng không hứng thú với những chuyện liên quan đến chính trị, thế nhưng hắn phải hiểu về bố cục chính trị nơi này, vì hắn muốn tìm lợi tránh hại. Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh là hai vị lãnh đạo tuy không thể nói là như lửa với nước, nhưng xu thế bất hòa của hai người như thế nào thì mọi người đều biết rõ. Bạn đang xem tại - .


Lúc này Đổng Quốc Khánh ảm đạm rời khỏi thành phố Đông Bộ, Đảng Hằng chẳng những không bị ghét bỏ tẩy chay, ngược lại còn phát triển mạnh mẽ và thoải mái hơn trước, điều này quá mức khác thường. Chỉ cần nhìn vào điểm này thì Triệu Lộc Xuyên cũng đủ bội phục Vương Tử Quân. Trong quá trình liên hệ với Đảng Hằng, Triệu Lộc Xuyên biết rõ người này rất có năng lực.

Trong quan trường không có quân tử hay tiểu nhân, chỉ có người thắng kẻ bại, kẻ thắng là vua mà kẻ thua là giặc. Nhưng Vương Tử Quân mặc kệ đó là quân tử hay tiểu nhân, tất cả đều có thể sử dụng, đồng thời phải khăng khăng bán mạng cho tôi, như vậy mới xem như thật sự là bản lĩnh. Bây gời Đổng Quốc Khánh rơi đài, đáng lý ra người trong phe phái của hắn sẽ tan đàn xẻ nghé, không ngờ phương pháp của Vương Tử Quân lại trái ngược. Hắn chẳng những không chèn ép binh tướng của đối phương, ngược lại còn trọng dụng Đảng Hằng, tiếp thu lực lượng đang lung lay sắp đổ của Đổng Quốc Khánh, điều này làm cho địa vị của hắn ở thành phố Đông Bộ càng thêm vững như bàn thạch.

Dù Vương Tử Quân có thanh danh rất tốt, thế nhưng chỉ có thể là người giỏi quản việc nhà, chưa tính là chính trị gia. Sau khi Đổng Quốc Khánh rời khỏi thành phố Đông Bộ, vì nguyên nhân người ngoài cuộc tỉnh táo người bên trong u mê, thế cho nên nhìn vào các mặt phản hồi, nhìn vào lực ảnh hưởng, tất cả đều vượt mặt Đổng Quốc Khánh.

- Thư ký trưởng Đảng, anh quá khách khí rồi, hy vọng chúng tôi đến cũng không làm cho anh và chủ tịch Vương thêm phiền toái.

Triệu Lộc Xuyên vừa bắt tay Đảng Hằng vừa khẽ cười nói.

Đảng Hằng đã được Vương Tử Quân nói rõ vấn đề, vì vậy lúc này hắn cực kỳ ung dung, hắn cười nói với Triệu Lộc Xuyên:

- Giám đốc Triệu quá khách khí rồi, ngài là khách quý của chúng tôi, sao có thể nói là phiền toái cho được?

Đảng Hằng vừa nói chuyện với Triệu Lộc Xuyên vừa ngồi xuống ghế, sau khi mời thuốc Triệu Lộc Xuyên và phó giám đốc Trần, hắn nói tiếp:

- Đáng lý ra chủ tịch Vương sẽ đến, nhưng thật sự không khéo là trong tỉnh có một tổ kiểm tra xuống Đông Bộ, chủ tịch Vương phải đi cùng, thế cho nên trước tiên đành phải cho tôi ra mặt tiếp đón hai vị lãnh đạo.

Triệu Lộc Xuyên là người có kinh nghiệm đối nhân xử thế, tất nhiên hiểu rõ cái gọi là tổ kiểm tra chỉ là một cách chối từ, nguyên nhân chính là Vương Tử Quân không muốn gặp bọn họ vào lúc này.

- Thư ký trưởng Đảng, chủ tịch Vương là người bận rộn, lúc này cả thành phố Đông Bộ đặt trên vai anh ấy, thật sự không thể phân thân được. Chúng ta là bạn bè cũ, tôi cảm thấy gặp ngài cũng quá tốt rồi.

Triệu Lộc Xuyên nói hai câu rồi nâng Đảng Hằng lên cao, sau đó còn nhanh chóng kéo gần quan hệ.

- Giám đốc Triệu nói đúng, rất đúng!

Giám đốc Trần ở bên cạnh cũng nhanh chóng mở miệng hát đệm.

Đảng Hằng nhìn bộ dạng của giám đốc Trần mà trong lòng có chút sảng khoái, nói rất hay, không phải trước đó muốn nuốt nhà máy Tâm Hương Y, bây giờ lại quên hết rồi sao? Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Đảng Hằng trầm giọng nói:

- Giám đốc Triệu, giám đốc Trần, trưa nay hai anh cũng nên ở lại, chúng ta uống vài ly cho vui. Tôi vốn cho rằng hai bên đã ngừng hợp tác với nhau, nhưng không ngờ hai anh lại có lòng như vậy. Điều này là rất tốt, hai vị đầu tư ở thành phố Đông Bộ thì chúng ta là người một nhà, có câu nói người một nhà không nói hai lời, hai vị cũng đừng nên khiêm tốn trên bàn rượu.

Vẻ mặt phó tổng giám đốc Trần chợt biến đổi, hắn chợt ý thức được nếu tiếp tục đầu tư ở thành phố Đông Bộ theo đúng điều khoản hợp đồng thì sẽ tạo nên tổn thất rất lớn, thế cho nên hắn nào dám nghĩ đến phương diện đầu tư? Hắn há hốc miệng, sau đó dùng giọng run rẩy nói:

- Thư ký trưởng Đảng, chuyện hợp tác, điều này...

Triệu Lộc Xuyên nghe thấy giám đốc Trần muốn giải thích thì khẽ khoát tay áo nói:

- Thư ký trưởng Đảng, anh đã coi tôi là bạn bè, tôi cũng không nói nhiều lời. Lúc này tôi đến để nhận đòn chịu tội, kính mong thư ký trưởng Đảng và chủ tịch Vương đại nhân đại lượng thả ra cho chúng tôi một con đường.

Đảng Hằng vốn có ý muốn nói thêm vài câu với phó giám đốc Trần, chưa nói đến điều gì khác, ít nhất làm như vậy cũng sung sướng thoải mái hơn. Thế nhưng hắn không ngờ Triệu Lộc Xuyên lại trực tiếp như vậy, nói trắng ra vấn đề. Hắn nhìn vẻ mặt thành khẩn xin lỗi của Triệu Lộc Xuyên, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói:

- Giám đốc Triệu, chuyện này nên cho vào quá khứ, nhưng quý công ty thật sự có hơi quá.

- Vâng, phía chúng tôi có vài người ăn óc heo nên làm việc không ra gì, thế mới sinh ra ý nghĩ không hay, kính xin thư ký trưởng Đảng thông cảm. Ngài yên tâm, tập đoàn Trấn Phi chúng tôi nhất định có thành ý ở phương diện này.

Triệu Lộc Xuyên đứng lên trầm giọng nói lời kiểm điểm với Đảng Hằng.

Đảng Hằng cười cười nói:

- Giám đốc Triệu, chuyện này tôi cũng không làm chủ được. Thế này nhé, tôi sẽ giúp ngài báo cáo sự việc với chủ tịch Vương.

- Vậy thì làm phiền thư ký trưởng Đảng rồi.

Triệu Lộc Xuyên tỏ thái độ rất thành khẩn, hắn đứng lên khỏi ghế, sau đó khẽ nói với Đảng Hằng.

Đảng Hằng rời khỏi phòng khách, hắn đi đến phòng làm việc của chủ tịch Vương. Lúc này Vương Tử Quân đang nói chuyện với Chúc Vu Bình, trưởng phòng tổ chức Tưởng Tuệ Minh cũng có mặt.

Tưởng Tuệ Minh trước đó thay thế vị trí của Đảng Hằng trong lòng bí thư Đổng Quốc Khánh, bây giờ lại ngồi nghiêm chỉnh hí hoáy gì đó với bộ dạng cực kỳ biết vâng lời, nếu người ngoài không biết gì còn tưởng hắn chỉ là một vị chủ nhiệm trong văn phòng khối chính quyền thành phố.


Đảng Hằng nhìn Tưởng Tuệ Minh, thầm nghĩ năng lực thích ứng của người này xem ra không phải chỉ là hùng mạnh bình thường, mới chưa bao lâu đã dấn thân vào nơi này rồi.

Trong lòng dù có chút khinh thường nhưng Đảng Hằng vẫn khẽ gật đầu với Tưởng Tuệ Minh, kiếp sống quan trường nhiều năm đã biến hắn thành một người cực kỳ khéo đưa đẩy, dù nghĩ một đằng nhưng biểu hiện lại là một nẻo.

- Chủ tịch Vương, Triệu Lộc Xuyên và giám đốc Trần của tập đoàn Trấn Phi đã đến. Thật sự không nằm ngoài dựa đoán của ngài, bọn họ biết hợp đồng có vấn đề, bây giờ Triệu Lộc Xuyên hy vọng có thể dừng hợp đồng.

Đảng Hằng đi đến trước bàn làm việc của Vương Tử Quân rồi khẽ lên tiếng báo cáo.

- Đảng Hằng, cũng dừng đứng đấy, mau ngồi xuống đi.

Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo với Đảng Hằng, lúc này mới cười nói:

- Anh có ý kiến gì?

- Chủ tịch Vương, đám người kia quá ghê tởm, nếu như không phải nhìn rõ trong hợp đồng có điều khoản bảo vệ môi trường, chỉ sợ bây giờ còn đang uy hiếp chúng ta. Theo tôi thì không nên đơn giản bỏ qua cho bọn họ, phải cho bọn họ một bài học nhớ đời.

Đảng Hằng trầm ngâm giây lát rồi lớn tiếng nói.

- Tôi đồng ý với ý kiến của thư ký trưởng Đảng. Chủ tịch Vương, chúng ta tuyệt đối không nên để cho đám người kia thoải mái như vậy, bọn họ còn muốn nuốt nhà máy Tâm Hương Y của chúng ta vào bụng, đúng là đầu lưỡi không sợ gió lớn.

Tưởng Tuệ Minh lúc này ngẩng đầu dùng giọng đầy căm phẫn nói.

Vương Tử Quân cười cười, hắn đưa mắt nhìn về phía Chúc Vu Bình. Trước kia Chúc Vu Bình từng là phó chủ tịch thường vụ, hắn do dự một chút rồi mới nói:

- Chủ tịch Vương, chuyện này cũng có thể là lớn hóa nhỏ, tôi cảm thấy hành vi của tập đoàn Trấn Phi tuy đáng giận nhưng nếu cứ níu mãi không tha, không đánh chết không chịu bỏ qua thì cũng sẽ sinh ra những ảnh hưởng không tích cực đến hình tượng của thành phố Đông Bộ.

Vương Tử Quân cười cười rồi nói với Đảng Hằng:

- Bí thư Chúc nó rất đúng, chúng ta nếu vung gậy đánh chết người thì sẽ để lại danh tiếng không hay, sau này thương nhân đến đầu tư ở thành phố Đông Bộ sẽ bị dọa cho bỏ chạy. Nhưng chúng ta cũng không nên buông tha cho bọn họ, thế này đi, anh nói với bọn họ biết, thành phố Đông Bộ chúng ta đang thiếu tài chính tu sửa trường tiểu học, vì chuyện này mà chủ tịch Vương ăn không ngon ngủ không yên.

"Cải tạo trường tiểu học?"

Đảng Hằng nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân thì trong lòng khẽ động. Hắn là thư ký trưởng văn phòng thị ủy của thành phố Đông Bộ, hắn biết rõ trong thành phố có bao nhiêu trường tiểu học, nếu như dựa theo lời của chủ tịch Vương, như vậy một dao lần này của thành phố Đông Bộ cũng quá sắc, cắt được miếng thịt lớn.

- Thư ký trưởng Đảng, nếu như anh cảm thấy quá ít, như vậy có thẻ tăng thêm trường trung học vào đó.

Vương Tử Quân giống như cảm nhận được tâm tư của Đảng Hằng, hắn khẽ dựa lưng lên ghế rồi mỉm cười nói.

Xuân qua trăm hoa tàn, khi thời tiết ngày càng nóng thì thành phố Đông Bộ đã tiến vào mùa hạ, nhiệt độ nhanh chóng lên đến ba lăm ba sáu độ, điều này không khỏi làm cho các cô gái cởi bỏ trang phục dày cộp mùa đông để diện vào những chiếc váy mỏng mát mẻ.

Gần đây thành phố Đông Bộ chú tâm xây dựng công viên, có thể thấy người tập thể dục ở khắp nơi, dù là những ông bà lão cầm gậy tập dưỡng sinh hay thanh niên nam nữ chạy bộ, tất cả đều tô điểm bầu không khí bừng bưng sức sống trong thành phố.

Sau khi luyện tập xong bài thể dục dưỡng sinh, lại lấy đầy bụng bằng bữa sáng nóng hổi thì rõ ràng là một hưởng thụ rất tuyệt. Ở một quán điểm tâm gần công viên, có vài ông lão ngồi dưới bóng cây vừa ăn sáng vừa trò chuyện.

- Anh Ngô, tôi đã ăn sáng cả đời người, đến bây giờ mới thấy chất lượng tốt như vậy.

Một ông lão hơn sáu mươi có bộ dạng trí thức đang đưa miếng bánh rán vào miệng rồi vừa cười vừa nói với ông chủ quán mới hơn bốn mươi tuổi.

Ông chủ quán cười cười nói:

- Bác sĩ Lý, lời này của anh cũng thật sự có tính tổn hại, nhưng tôi cũng thật sự thừa nhận trước kia tôi chú ý đến vệ sinh, thế nhưng lúc bận rộn quá cũng không mấy chú tâm. Bây giờ thì ban ngành vệ sinh mỗi ngày đều đến kiểm tra, nếu như không làm tốt thì sẽ bị tịch thu giấy phép kinh doanh.

- Tiểu tử cậu miệng lưỡi trơn tru, ai mà lấy được giấy phép trong tay cậu?

Bác sĩ Lý vừa nói vừa uống một ngụm nước, lại nói tiếp:

- Tôi cảm thấy bữa ăn sáng gần đây trong thành phố là rất tốt, chất lượng đảm bảo, nếu không thì đám chủ quán như cậu đã bị đuổi đi từ lâu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui