Đã nhiều năm qua tình cảm của Lâm Dĩnh Nhi với người đàn ông kia luôn sâu như biển, nàng đứng tránh ở góc tối nhìn hắn kết hôn, cảm nhận được nổi đau khi Vương Tử Quân cứ mãi tránh né mình. Nàng biết rõ quan hệ giữa Vương Tử Quân và chính mình vào lúc này, thế nhưng mỗi lần nghĩ đến người đàn ông làm cho mình khắc cốt ghi tâm, nàng lại cảm thấy mình căn bản không thể nào thờ ơ được.
Trong mắt Lâm Dĩnh Nhi lóe lên những cảm giác vui buồn thất thường, nhưng dưới tình huống trăm mối cảm xúc ngổn ngang như vậy thì nàng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười:
- Anh Tử Quân, anh đã trở lại rồi.
Nhìn ánh mắt ai oán của Lâm Dĩnh Nhi, Vương Tử Quân chợt sinh ra xúc động muốn ôm nàng vào lòng. Thế nhưng hắn lại không có phản ứng, như vậy sẽ là làm hại nàng. Vì thế hắn cố gắng trấn định tâm thần rồi cười nói:
- Anh đã về, các em cứ chơi đùa, anh đi ra chỗ khác một chút.
Những ngày này Vương Tử Quân luôn trốn tránh Lâm Dĩnh Nhi, cho dù đến gặp Lâm Trạch Viễn cũng thừa dịp Lâm Dĩnh Nhi không có ở nhà. Điều này làm cho hắn cảm thấy có chút đau đớn, nhưng hắn không thể không mặc kệ cảm tình của Lâm Dĩnh Nhi. Quan hệ giữa hắn và nàng căn bản là không thể giải thích được, nếu nói mập mờ thì có mập mờ, nói không hay thì cực kỳ không hay. Lâm Dĩnh Nhi là một cô gái tốt, đi theo hắn sẽ căn bản là một bất hạnh và không công bằng với nàng. Vì thế sau khi mở miệng thì Vương Tử Quân nhanh chóng đi về một phía khác.
- Này, Vương Tử Quân, chúc mừng năm mới.
Lâm Dĩnh Nhi thấy Vương Tử Quân quay đầu bước đi thì cảm thấy trái tim như bị xiết chặt, nàng ý thức được hắn đang cố ý tránh mặt mình.
Vương Tử Quân nghiêng đầu đi chỗ khác, hắn cũng nói một câu chúc mừng năm mới rồi chuẩn bị tiếp tục đi về phía khác.
- Anh Tử Quân, hè năm nay em sẽ kết thúc hoạt động tình nguyện ở thành phố Đông Bộ, anh có thể sắp xếp cho đám học sinh kia một giáo viên tốt hay không?
Lâm Dĩnh Nhi cố gắng áp chế để nước mắt không tràn ra, nàng hỏi Vương Tử Quân.
- À, không có vấn đề, anh biết rồi.
Vương Tử Quân đồng ý một tiếng, sau đó chợt hỏi theo bản năng:
- Dĩnh Nhi, em định đến đơn vị nào? Anh sẽ sắp xếp cho em.
- Không cần, dượng của em kinh doanh ở nước Anh, dượng đang liên lạc với nhà trường, em sẽ sang đó học tập hai năm.
Lâm Dĩnh Nhi cười cười, nàng khẽ nói.
Đi đến Anh? Vương Tử Quân nhìn vào hai con ngươi đen trắng rõ ràng của Lâm Dĩnh Nhi, hắn đột nhiên cảm thấy ánh mắt của nàng tràn đầy chờ mong, một cảm giác chờ đợi mình mở miệng giữ lại.
Vương Tử Quân rất muốn mở miệng, rất muốn giữ Lâm Dĩnh Nhi ở lại, thế nhưng hắn căn bản là không thể. Hắn nghĩ đến Mạc Tiểu Bắc đang ngủ ở nhà, nghĩ đến Y Phong và Tần Hồng Cẩm ở phương nam, thế là hắn lại lắc đầu. Kinh nghiệm hai đời đã cho hắn biết rõ mình mở miệng sẽ làm cho Lâm Dĩnh Nhi cực kỳ vui sướng, thế nhưng cuối cùng lại đẩy nàng vào một hố sâu cạm bẫy.
Đúng vậy, Vương Tử Quân cần phải nhìn vào mình. Hắn là một người đàn ông đã kết hôn, một người đàn ông có địa vị, một người đàn ông không thể nào tiếp tục ném tình cảm ra khắp nơi được nữa. Nếu như hắn cho Lâm Dĩnh Nhi một hy vọng, như vậy chẳng khác nào trói buộc nàng. Dù sao thì hắn cũng không thể cho nàng một gia đình toàn vẹn, chẳng lẽ sau này cứ để nàng phải sống lẻ loi một mình như vậy sao?
- Khi nào thì em đi? Bạn đang xem tại - .
Vương Tử Quân cố lấy dũng khí để cuối cùng cho ra một câu hỏi như vậy.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn ánh mắt nhàn nhạt của Vương Tử Quân, những giọt lệ trong mắt cuối cùng cũng rơi xuống. Nhưng nàng cũng nhanh chóng ngẩng đầu, nàng giả vờ nở nụ cười điềm nhiên như không nói:
- Qua hè, có lẽ là tháng chín sẽ đi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nói đến lúc đó sẽ tiễn chân Lâm Dĩnh Nhi, sau đó xoay người bỏ đi. Lúc này đám trẻ vẫn nô đùa rộn rã, thế nhưng khoảnh khắc này hắn chợt cảm thấy tất cả cảm xúc trước đó đã bị phá tan. Lâm Dĩnh Nhi phải đi, biết đâu cơn đau ngắn này sẽ là chuyện tốt với nàng?
Vương Tử Quân giẫm lên lớp tuyết dày dưới chân, hắn hít vào một hơi khí lạnh thật sâu, lúc này hắn chỉ có thể làm được như vậy mà thôi. Nếu so với Lâm Dĩnh Nhi thì hắn cũng rất khó chịu, thế nhưng hắn biết lựa chọn của mình là tốt nhất, đó chính là hung hăng chặt đứt cảm tình giữa hai bên. Những lời hứa hẹn của hắn với Mạc lão chỉ là một phương diện mà thôi, hắn lại nghĩ xa hơn một chút, nghĩ đến tương lai của Lâm Dĩnh Nhi. Biết đâu bây giờ nàng hận hắn, thế nhưng vài chục năm sau nàng lại cảm ơn mình thì sao?
Những lời an ủi như vậy thật sự không làm tiêu tán đi cơn đau trong lòng Vương Tử Quân, nhưng dù đau đớn thế nào thì hắn cũng không để mình tùy ý dính vào.
- Chị Tiểu Bắc, chị đi chậm một chút, đường này trơn lắm.
Tiếng cười của Lâm Dĩnh Nhi lại truyền đến, lúc này Mạc Tiểu Bắc mặc áo bầu, cơ thể tuy có biến đổi lớn nhưng giẫm chân lên tuyết đứng cùng với Lâm Dĩnh Nhi vẫn là xuân lan thu cúc, thật sự xinh đẹp. Vương Tử Quân cũng không ngờ hai người lại đi cùng với nhau, hắn chợt ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng đi đến tiếp đón.
- Tử Quân, trò đắp người tuyết này cũng vui đấy chứ, chúng ta cũng đắp một cái đi.
Mạc Tiểu Bắc thấy Vương Tử Quân mỉm cười đi trở lại thì nói lời thỉnh cầu. Vương Tử Quân nhìn hai người Lâm Dĩnh Nhi và Mạc Tiểu Bắc đang nghịch tuyết, thế là chợt buông lỏng thể xác và tinh thần nói:
- Được thôi, nhưng em cũng không được đi lung tung, nền tuyết rất trơn, nếu lỡ may ngã xuống thì anh sẽ biến thành tội nhân. Em có thể thành thật ở chỗ này được không?
Lâm Dĩnh Nhi luôn chú ý đến Vương Tử Quân, luôn chú ý đến người đàn ông làm cho mình ngày nhớ đêm mong này. Hắn có gương mặt góc cạnh, có sự kiên nghị, có khí chất, lại giống như hơi nước, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán. Vừa rồi hắn có biểu hiện rất nhạt với mình, bây giờ lại cực kỳ ân cần đi đến bên cạnh đỡ lấy Mạc Tiểu Bắc, trong lòng không khỏi bùng lên cảm giác chua xót. Lúc này nàng thật sự hy vọng người có thể sóng vai với người đàn ông này chính là mình. Nhưng nguyện vọng này biết đâu cũng chỉ là nguyện vọng mà thôi.
Tết đến có thể nói là những ngày bận rộn với Vương Tử Quân, hắn ở lại nhà hai ngày, sau đó cùng Mạc Tiểu Bắc bay đến thủ đô. Sau những ngày đi thăm hỏi người thân, hắn sinh ra cảm giác cực kỳ mệt mỏi. Mạc lão gia tử tỏ ra rất vui vẻ với hai người Vương Tử Quân, để cho hai người bọn họ ở lại trong khu nhà của mình. Đãi ngộ như vậy của Mạc lão gia tử căn bản làm cho thế hệ trẻ ở Mạc gia tỏ ra cực kỳ hâm mộ, nhưng bọn họ căn bản không thể nào chọc vào một Mạc Tiểu Bắc luôn được Mạc lão sủng ái, vì thế chỉ có thể ném ghen ghét vào trong rượu, dùng đủ biện pháp rót rượu Vương Tử Quân.
Chỉ là nguyện vọng của đám người này cũng không được thực hiện, Mạc lão gia tử ra mặt làm cho bọn họ phải tự uống rượu mời của mình. Vương Tử Quân sao có thể uống rượu? Hắn còn phải chăm sóc cho Tiểu Bắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...