Bí Thư Trùng Sinh

Nhưng lúc này chủ nhân của gương mặt vuông vức kia đang cười tươi hớn hở hóa duyên với Đổng Đắc Củng, hy vọng trưởng phòng công thương có thể coi trọng công tác xây dựng phát triển kinh tế của vùng giải phóng cũ, giúp đỡ một lần.

Đổng Đắc Củng cũng là một kẻ dối trá, tuy trong miệng nói những lời dễ nghe, thế nhưng vừa động vào vấn đề tiền thì nhanh chóng di chuyển chủ đề, chạy xa đến vạn dặm. Dù Trình Tự Học có ba hoa chích chòe như thế nào thì cũng căn bản không thể đi vào trọng điểm, không làm gì được.

- Trưởng phòng Đổng, tôi đến cửa nhà ngài xin cơm, ngài cũng không thể nào để cho chúng tôi đói bụng rồi chết đi được, dù ít dù nhiều thì ngài cũng phải giúp thành phố La Nam chúng tôi một chút, nếu không thì những ngày sau tôi sẽ đến phòng công thương dùng cơm đấy.

Trình Tự Học tuy đã nói hết lời thế nhưng so ra vẫn kém với một Đổng Đắc Củng luôn khôn khéo chạy đi xa ngàn dặm.

Đổng Đắc Củng căn bản không sợ những uy hiếp nho nhỏ của Trình Tự Học, hắn nâng ly nước ở bên cạnh lên uống một ngụm, sau đó cười nói:

- Bí thư Trình, nếu như ngài đến phòng công thương chúng tôi dùng cơm, thật sự là tôi cầu còn chưa được. Tôi nói cho ngài biết, vài ngày trước phòng công thương có tìm được một đầu bếp nấu món Tứ Xuyên rất ngon, đặc biệt là món cá, có thể nói là ngon nhất tỉnh Sơn Nam. Tôi xem hay là thế này, khó có được cơ hội gặp một lãnh đạo địa phương như ngài, dứt khoát hôm nay mở tiệc, tôi làm chủ mời khách, ngài mài dao sắc một chút, coi như hai bên đều vui vẻ.

Trình Tự Học nhìn gương mặt cáo già của Đổng Đắc Củng mà trong lòng sinh ra cảm giác bất đắc dĩ vì đánh vào bông, khi thấy không thể tác động gì được Đổng Đắc Củng, thế là ánh mắt lão nhìn về phía Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vương, kinh tế của thành phố Đông Bộ năm nay phát triển rất mạnh. Tôi đã xem qua số liệu của cục thống kê, tăng trưởng kinh tế của thành phố Đông Bộ vào sáu tháng cuối năm thật sự dẫn đầu toàn tỉnh, nghe nói tài chính thu vào còn có dấu hiệu sắp vượt mặt thành phố An Dịch?

Vương Tử Quân cũng hiểu vài chuyện về Trình Tự Học, hắn cũng rất đồng tình với vị bí thư thị ủy này. Dù Trình Tự Học là bí thư thị ủy, thế nhưng lại là một bí thư thị ủy nổi tiếng khắp tỉnh Sơn Nam, sở dĩ nổi tiếng cũng là vì cực kỳ giỏi khóc than.

Thành phố La Nam quá nghèo, thật sự rất nghèo, toàn thành phố có hai phần ba đất đai là núi. Thành phố La Nam giao thông kém, kinh tế càng kém. Vương Tử Quân chưa từng đến thành phố La Nam, thế nhưng có lần nói chuyện với Chúc Vu Bình, khi đó Chúc Vu Bình có nói đến La Nam, thành phố này có nội thành, thế nhưng đừng nói là so sánh với nội thành của thành phố Đông Bộ, dù so sánh với một huyện thành thì vẫn còn kém một chút.


Thành phố La Nam thật sự quá nghèo, thế cho nên Trình Tự Học là một bí thư thị ủy, những năm qua cũng cố gắng cho ra nhiều phương án thúc đẩy phát triển kinh tế nhưng vì điều kiện hạn chế nên vẫn như lấy trứng chọi đá, căn bản không có gì khởi sắc.

Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ lời nói của Trình Tự Học, hắn cười cười nói:

- Bí thư Trình, những người làm quan dưới địa phương như chúng ta không phải là đại ca cũng là nhị ca, ai cũng phải quản lý một khối công tác rối loạn mà thôi.

Trình Tự Học hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, lão đưa mắt nhìn thoáng qua vị chủ tịch thành phố bằng một nửa tuổi của mình rồi cười nói:

- Chủ tịch Vương, anh nói vậy là quá khiêm nhường rồi, với năng lực công tác của anh, có lẽ sau này sẽ là xuân phong đắc ý, phát triển lên đến trời xanh.

Khi Trình Tự Học chuẩn bị nói tiếp thì Tạ Vinh Kim đi đến, hắn nhìn về phía Trình Tự Học rồi cười cười nói:

- Bí thư Trình, bí thư Nhất Phong mời ngài vào.

Trình Tự Học chợt sững sờ, lão đã nhiều lần bị bắt phải chờ đợi, cũng không ngờ lần này bí thư Hào lại sảng khoái cho mình vào gặp mặt như vậy. Trước kia khi Hào Nhất Phong còn là chủ tịch tỉnh, lão cũng không ít lần đấu trí đấu dũng với chủ tịch Hào, năm xưa nếu không ép lão chờ vài ngày thì chủ tịch Hào sẽ căn bản không cho vào gặp mặt.

Không phải lần này chủ tịch Hào tiến lên làm bí thư thì lòng dạ khoáng đạt hơn đấy chứ? Trình Tự Học thầm nghĩ về lãnh đạo trực tiếp của mình, sau đó lão cất bước đi vào phòng làm việc của Hào Nhất Phong.


Tạ Vinh Kim châm trà cho Đổng Đắc Củng và Vương Tử Quân, sau đó đi ra khỏi phòng. Đổng Đắc Củng nhìn Trình Tự Học đi vào phòng làm việc của Hào Nhất Phong, hắn lắc đầu nói:

- Anh Trình là một bí thư thị ủy cũng không dễ dàng gì.

Vương Tử Quân cười cười, hắn và Đổng Đắc Củng tuy từng uống rượu chung với nhau một lần, thế nhưng chỉ là quan hệ sơ giao. Hai người có quan hệ như vậy mà mở miệng bàn luận sau lưng một người khác cũng không hay, thế cho nên hắn chỉ mở miệng dùng giọng pha trò nói:

- Thật sự không dễ dàng.

Đổng Đắc Củng cười cười, cũng không vì sự qua loa của Vương Tử Quân mà bỏ qua đề tài này. Hắn nói tiếp:

- Anh Trình năm nay đã sáu mươi, sau nhiệm kỳ lần này sẽ về nghỉ ngơi, cũng không biết sang năm ai sẽ là người tiếp nhận vị trí của anh ấy.

Sáu mươi nên về nghỉ ngơi, đề tài này thật sự còn xa vời với Vương Tử Quân, thế nhưng đối với những cán bộ như Đổng Đắc Củng và Trình Tự Học thì lại là khá cấp bách, thật sự cần phải suy xét.

Ai tới tiếp nhận vị trí của Trình Tự Học? Vương Tử Quân thật sự không quan tâm đến vấn đề này. Hắn là chủ tịch thành phố Đông Bộ, nếu quan tâm đến chuyện của thành phố La Nam, chẳng khác nào chó đi bắt chuột.


Tuy thành phố La Nam rất nghèo, thế nhưng Vương Tử Quân biết vị trí bí thư thị ủy cũng không phải khó tìm. Dù sao trong quan trường cũng có rất nhiều người muốn cầu tiến, thế cho nên vị trí bí thư thị ủy La Nam sẽ có nhiều người tranh giành nhau vỡ đầu chảy máu.

- Sẽ luôn có người tiếp nhận.

Vương Tử Quân dùng giọng nhàn nhạt nói một câu, sau đó thay đổi chủ đề:

- Trưởng phòng Đổng, ngài có quan hệ khá tốt với bí thư Trình thì phải?

- Hai người chúng tôi năm xưa từng công tác với nhau.

Đổng Đắc Củng cười cười nói tiếp:

- Anh Trình là người rất tốt, thế nhưng lại có chút cứng nhắc, vì vậy mà những năm qua thật sự gặp nhiều chuyện xấu.

Đổng Đắc Củng nói xong những lời này cũng không tiếp tục nhắc đến Trình Tự Học, hắn cùng bàn bạn với Vương Tử Quân về những chuyện khác. Khi hai người đang sinh ra cảm giác gặp mặt quá muộn thì Trình Tự Học đã đi ra với nụ cười trên môi.

- Cảm tạ cậu Tiểu Tạ, thật sự cám ơn cậu, lần này bí thư Hào đồng ý sảng khoái, có lẽ đã làm phiền nhiều đến cậu. Khi nào cậu đến thành phố La Nam thì anh nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt.

Trình Tự Học vừa kéo tay Tạ Vinh Kim nói lời cảm tạ vừa nói với Đổng Đắc Củng:

- Trưởng phòng Đổng, trưa nay tôi sẽ đến khách sạn phòng công thương ăn món cá Tứ Xuyên, đến lúc đó hai anh em chúng ta lảm nhảm vài câu cho vui.


- Được, bí thư Trình cứ đi trước mở đường, sau khi tôi gặp mặt bí thư Nhất Phong sẽ đến khách sạn tìm anh.

Đổng Đắc Củng tuy nói đến tiền thì chạy xa vạn dặm, thế nhưng trên phương diện dùng cơm lại đồng ý cực kỳ sảng khoái, nhanh chóng gật đầu mà không nói hai lời. Sau khi đồng ý với Trình Tự Học thì hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân giống như muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng hắn lại không mở miệng. xem tại TruyenFull.vn

Vương Tử Quân đã sống hai kiếp người, hơn nữa những năm qua còn lăn lộn chốn quan trường, nếu nói về khả năng suy đoán tâm tư con người cũng không kém so với đám cán bộ lão thành như Trình Tự Học và Đổng Đắc Củng. Lúc này hắn nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Đổng Đắc Củng, tất nhiên hắn hiểu rõ ý nghĩ của đối phương là gì.

Đổng Đắc Củng lúc bắt đầu cũng muốn kéo mình đi dùng cơm cho vui, thế nhưng cuối cùng lại bỏ qua, có lẽ nguyên nhân là vì vị chủ nhân của gian phòng kia.

Nếu nói chuyện với Vương Tử Quân trong phòng của Tạ Vinh Kim thì căn bản không có gì đáng trách, thế nhưng nếu cùng nhau uống rượu, bị Hào Nhất Phong nghe được thì không biết sẽ phát sinh vấn đề gì. Đổng Đắc Củng cũng không muốn mình bị bí thư Hào suy đoán lung tung, vì thế hắn dù có tâm tư muốn kết giao với vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi tài cao như Vương Tử Quân, thế nhưng nghĩ đến Hào Nhất Phong thì đành áp chế ý nghĩ kia vào sâu trong lòng.

- Chủ tịch Vương, bí thư Nhất Phong mời anh vào.

Sau khi tiễn chân Trình Tự Học, Tạ Vinh Kim khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng không khách khí, hắn trực tiếp đứng lên, nói một câu hẹn gặp lại với Đổng Đắc Củng, sau đó đi về phía phòng làm việc của Hào Nhất Phong.

Đổng Đắc Củng nhìn Vương Tử Quân đi vào trong phòng làm việc của Hào Nhất Phong, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác nghi hoặc. Chưa nói đến phương diện thứ tự trước sau, bây giờ có rất nhiều người nói Vương Tử Quân không được bí thư Hào Nhất Phong chào đón, chẳng lẽ điều này có gì đó giả sao? Vì sao mình đến sớm hơn đối phương, lại có quan hệ tốt với bí thư Hào Nhất Phong, thế nhưng bí thư lại tiếp kiến Vương Tử Quân trước, bắt mình chờ ở chỗ này?

Khi Đổng Đắc Củng đang cảm thấy cực kỳ khó hiểu thì Vương Tử Quân đã đi vào phòng làm việc của Hào Nhất Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui