"Vương Tử Quân muốn để cho Hào Nhất Phong tán thưởng, muốn bí thư đề bạt sao?"
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng thì Hứa Tiền Giang đã nhanh chóng xóa bỏ, với quan hệ giữa Vương Tử Quân và Hào Nhất Phong, Hào Nhất Phong không rút chức vụ chủ tịch thành phố Đông Bộ của Vương Tử Quân cũng là vì cố kỵ thế cục vào lúc này, sợ ném chuột vỡ bình mà thôi, nào có chuyện đề bạt?
"Nếu không phải là đề bạt thì là gì?"
Hứa Tiền Giang lúc này cực kỳ nghi hoặc, Hào Nhất Phong lại có chút khiếp sợ, Vương Tử Quân đến báo cáo công tác với mình? Trước đó đối phương luôn tìm đến báo cáo với chủ tịch tỉnh mà thôi.
"Lần này hắn đến đây làm gì?"
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Hào Nhất Phong, thế là có nhiều ý nghĩ khác xuất hiện, bầu không khí nhàn nhã trong phòng đột nhiên trở nên khẩn trương.
Tạ Vinh Kim nhìn bộ dạng ngưng trọng của hai vị lãnh đạo mà trong lòng sinh ra chút lo lắng không yên, thầm nghĩ đáng lý ra mình không nên báo cáo chuyện này cho bí thư Hào Nhất Phong thì hay hơn.
Tạ Vinh Kim đã nhiều lần nghe nói về những thông tin liên quan đến vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi kia, nhưng mãi đến lúc này hắn mới rõ ràng cảm nhận được vị trí của tên chủ tịch trẻ tuổi kia trong thế cục tỉnh Sơn Nam. Bình thường đừng nói là một chủ tịch thành phố, dù là bí thư thị ủy, thậm chí là phó chủ tịch tỉnh đến tìm báo cáo công tác, nếu bí thư Hào không vui thì sẽ phất tay trực tiếp không gặp.
Nhưng vị chủ tịch Vương của thành phố Đông Bộ đến báo cáo công tác lại làm cho bí thư Nhất phong tỏ ra cực kỳ cố kỵ. Chẳng lẽ thật sự giống như lời đồn? Bí thư Nhất Phong vừa nhận chức ở tỉnh Sơn Nam, thậm chí còn chưa kịp đốt lửa đã bị người ta dập tắt tất cả, chẳng lẽ nó thật sự có liên quan đến Vương Tử Quân này sao?
- Vương Tử Quân bây giờ đang ở đâu?
Hào Nhất Phong cuối cùng cũng mở miệng, hắn nhìn chằm chằm vào Tạ Vinh Kim rồi trầm giọng nói.
- Bí thư Hào, chủ tịch Vương đang chờ ngoài phòng.
Tạ Vinh Kim nói chờ ngoài phòng chính là phòng thư ký của mình, bình thường người muốn đến gặp mặt báo cáo với bí thư Hào đều phải chờ trong phòng thư ký của hắn.
Hào Nhất Phong vô thức hít vào một hơi thật sâu, sau đó lão đưa mắt nhìn Hứa Tiền Giang:
- Trưởng phòng Hứa, anh nói xem lần này chủ tịch Vương đến tìm tôi là vì vấn đề gì?
Hứa Tiền Giang thật sự không thể nào suy đoán được thái độ của bí thư Hào Nhất Phong vào thời điểm này, đồng thời lão cũng không dám cho rằng ý nghĩ của mình là đúng, thế nên dùng giọng hàm hồ nói:
- Tiểu tử kia làm việc căn bản luôn làm cho người ta cảm thấy khó hiểu, biêt đâu lầ này đến là thật sự có chuyện gì đó quan trọng.
Hào Nhất Phong cười cười, lão biết rõ Hứa Tiền Giang đang nói nhảm, thế nhưng lão cũng không vạch mặt Hứa Tiền Giang mà cười cười nói:
- Bây giờ có mấy người chờ bên ngoài?
- Còn có trưởng phòng Đổng của phòng công thương và bí thư Trình của thành phố La Nam.
Tạ Vinh Kim dùng giọng không chút do dự báo cáo với Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong nghe nói đến thành phố La Nam thì hai hàng chân mày khẽ nhíu lại, lão khoát tay áo với Tạ Vinh Kim:
- Cậu nói cho Trình Tự Học của thành phố La Nam, anh ấy muốn khóc than thì đến tìm chủ tịch Thạch, tôi căn bản không có tiền.
Tạ Vinh Kim khẽ đồng ý, hắn cũng không bất ngờ với kết quả như vậy. Bí thư Trình kia hai ngày qua là khách quen ở nơi này, hắn cũng hiểu rõ ràng thái độ của bí thư Hào. Nếu không phải là vừa rồi bí thư Hào hỏi còn có những ai đang chờ bên ngoài, hắn sẽ dựa theo chỉ thị của thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ, trực tiếp không báo cáo với Hào Nhất Phong.
- Trình Tự Học này không có bản lĩnh phát triển kinh tế, nhưng bản lĩnh kêu khóc lại rất cao siêu. Những năm qua cứ đến dịp lễ tết là suốt ngày chạy đến đây, tôi thiếu chút nữa thì biến thành Thành Hoàng mất rồi.
Hào Nhất Phong nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó nói với Hứa Tiền Giang.
Hứa Tiền Giang cũng không xa lạ gì thành phố La Nam, lão cười cười nói:
- Bí thư Nhất Phong, ngoài của phòng tôi còn có người chờ nói gì là ngài. Tôi nghe nói năm vừa rồi Trình Tự Học sắp xếp nhiệm vụ cho các vị thường ủy trong thành phố rất nặng nề, dùng anh ấy làm đại biểu, tất cả phải thực hành phương án theo sát một chọi một.
- Phương án một chọi một? Hừ, biện pháp như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Hào Nhất Phong mỉm cười mắng một tiếng, nhưng vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ.
Trình Tự Học nà tuy có vị trí kém xa Hào Nhất Phong, thế nhưng lại là cán bộ bản địa tỉnh Sơn Nam, lý lịch rất sâu sắc, trong tỉnh có hơn phân nửa đám phó chủ tịch tỉnh và thường ủy tỉnh ủy có quan hệ với người nà. Đôi khi người này mở miệng đùa giỡn, nếu là cán bộ bình thường trong tỉnh thì thật sự khó thể nào chịu được.
Nói chung bọn họ đều là bạn bè của nhau, cũng không tình nguyện vạch mặt nhau, trong số đó có cả Hào Nhất Phong.
- Anh Trình cũng xem như bị ép mà thôi, thành phố La Nam của bọn họ có bảy huyện một quận, trong số bảy huyện kia có năm huyện nghèo cấp quốc gia, hai huyện nghèo cấp tỉnh, dù là quận nội thành cũng ăn cơm tài chính miễn cưỡng sống qua ngày. Nghe nói năm nay vấn đề khất nợ tiền lương giáo viên ở thành phố La Nam là rất khủng khiếp, anh Trình là lãnh đạo thành phố cũng khó thể nào kháng cự được.
Hứa Tiền Giang nói đến đây thì trên mặt tràn đầy đồng tình.
Hào Nhất Phong nghe lời cảm khái của Hứa Tiền Giang mà không khỏi lắc đầu, lão hỏi: xem tại TruyenFull.vn
- Trưởng phòng Hứa, anh nói thành thật cho tôi xem, có phải anh đã bị khuất phục dưới thế công của anh Trình rồi không?
- Bí thư Nhất Phong, tôi thật sự không gạt anh, thật sự tôi đã khuất phục. Phòng tổ chức chúng tôi tuy không có bao nhiêu tài chính, thế nhưng mỗi năm vẫn tình nguyện giúp bọn họ hai triệu.
Hứa Tiền Giang nói đến đây thì mở miệng cảm khái:
- Nhưng qua năm nay anh Trình có lẽ cũng không cần phải cố sức vì thành phố La Nam, vì anh ấy đã đến tuổi nghỉ ngơi rồi.
Vẻ mặt Hào Nhất Phong chợt trở nên ngưng trọng, bàn tay cũng khẽ đưa lên vuốt tóc.
Phòng làm việc của Tạ Vinh Kim là không lớn nhưng có sáu bảy chiếc ghế sa lông. Vương Tử Quân ngồi trên một chiếc ghế sa lông như vậy, hắn đang tươi cười nghe bí thư Trình Tự Học của thành phố La Nam và trưởng phòng Đổng phòng công thương trò chuyện với nhau.
Vương Tử Quân từng dùng cơm với Đổng Đắc Củng một lần, cũng từng tham gia họp với Trình Tự Học một lần. Trình Tự Học là người có cơ thể cao lớn, gương mặt vuông vức đẹp đẽ, thế nhưng trên người lại mặc một bộ trang phục Trung Sơn bạc màu làm cho hình tượng giảm xuống rõ rệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...