Bí Thư Trùng Sinh

Khoảng thời gian này Đảng Hằng luôn mãi suy nghĩ, đều nói làm đàn ông thật sự khó, thế nhưng muốn làm một người đàn ông thành công lại càng khó hơn. Thật ra nghĩ lại thì thấy đàn ông ở phương diện này rất may mắn, phụ nữ cần phải giữ thân như ngọc, đàn ông thì chẳng cần. Cảm tạ thượng đế khi tạo ra con người đã sớm suy xét đến vấn đề này, vì giữ gìn lợi ích vụng trộm của đàn ông, thượng đế đã chế tạo ra con người cực kỳ hoàn thiện, dù đàn ông có làm thế nào cũng không sinh ra bất kỳ dấu vết gì khác.

Vì thế mà có rất nhiều đàn ông, đặc biệt là loại người ỷ mình có chút bản lĩnh, có chút tướng mạo, có chút chức vụ và khí độ, tất nhiên còn phải có cơ thể cường tráng một chút thường không an phận ở phương diện này. Có hôn nhân dù bình thản thế nhưng cũng phải có thân tình, đó là cảm giác ấm áp không thể nào thiếu đi được; ngay sau đó chính là phải có tình nhân, vì một người phụ nữ sẽ làm cho người đàn ông sinh ra đủ mọi thứ tân kỳ trong cuộc sống, hơn nữa lại có đầy đủ cảm giác khoái hoạt và kích thích.

Đảng Hằng lúc đầu cũng thật sự rất thương cảm với vợ mình, thế nhưng đàn ông là một loại động vật trời sinh giỏi so sánh, nếu so sánh vợ với Ôn Tiểu Ngọc, rõ ràng là vợ mình quá nghiêm trang, mỗi lần động vào đều không rền rỉ, không điên cuồng. Anh làm việc của anh, nàng ngủ là việc của nàng, càng khoa trương chính là đôi khi còn thích nghiêng người đọc sách giống như hai người đang làm gì căn bản là không liên quan, tất cả chỉ là gió thổi bên tai mà thôi. Ôn Tiểu Ngọc là một người phụ nữ dẫn đắt Đảng Hằng đi vào một thế giới mới, hắn cảm nhận được phụ nữ thì ra có hương vị như vậy, đó mới gọi là điên cuòng, có thể nói là điên cuồng và khoái hoạt đến tận xương tủy. Lúc này những cảm giác áy náy với vợ lại biến thành đồng tình với mình, vì sao mình lại không tìm được một người vợ tốt như vậy?

Cơ thể Ôn Tiểu Ngọc thật sự quá đẹp, chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, có lồi có lõm, đầy đặn mà không mập, trắng nõn tinh xảo lại có hương vị khác biệt. Động tác của nàng trên giường rất đặc sắc, phối hợp rất ăn ý, giống như trời sinh một cặp hai người bọn họ là vợ chồng. Mỗi lần như vậy Đảng Hằng đều vã mồ hôi đầm đìa, trong lòng luôn nghĩ đến câu nói lao động là vinh quang. Sau khi có Ôn Tiểu Ngọc thì hắn mỗi lần nghĩ đến câu nói kia đều cảm thấy buồn cười, điều này làm cho hắn ghi khắc trong lòng.


Nhưng sự kiện vừa rồi bùng phát, Đảng Hằng chợt cảm thấy khá vọng chờ mong làm cho người ta cảm thấy lo lắng và nhớ nhung giữa mình và Ôn Tiểu Ngọc căn bản trở nên nhạt nhẽo vô vị, ngoài vài phần thanh xuân da thịt thì chẳng có gì hấp dẫn được mình, giống như cũng có lúc ổ khóa bị rỉ sét và rơi xuống. Đảng Hằng giốn như đã hoàn toàn tỉnh ngộ, trong quan trường có lưu hành một câu như thế này: "Nếu không quản được thắt lưng quần của mình, như vậy còn làm được chuyện gì lớn nữa chứ?"

Đảng Hằng nghĩ như vậy mà tâm tình bùng phát như thủy triều, hắn hầu như cảm thấy rất bức bối. Dù hắn cố gắng an ủi chính mình, nhưng chỉ có tự hăn biết được, tất cả mọi thứ chỉ là cố gắng bày vẻ ra mà thôi. Hắn thầm báo cho chính mình biết phải cố gắng đứng vững, tương lai chính trị của hắn mới là thứ cực kỳ quan trọng, đừng nói là những thứ tình cảm linh tinh, những trò thư giãn ở bên ngoài dù thế nào cũng cần phải che đậy lại. Tình thế trước mắt vô cùng cấp bách, người phụ nữ kia đã không còn gì quan trọng nữa rồi, quan trọng là triệt để giải quyết những vấn đề phát sinh từ cô nàng này là được.

Trong mắt Đảng Hằng thì Vương Tử Quân luôn là người cực kỳ khó thể nào suy xét cho rõ ràng, khó thể nào nhìn được ý nghĩ, người này dù khó chịu cũng có thể nhịn, khó đi có thể làm, dù bị bắt chẹt cũng có thể vượt qua. Chỉ cần nhìn vào phía những điểm này thì có thể thấy Vương Tử Quân là một người cực kỳ có khả năng, chỉ là khi Đảng Hằng rơi vào tình huống nước sôi lửa bỏng thì Vương Tử Quân sẽ có thái độ gì? Bàng quan sao? Hay là bỏ đá xuống giếng? Hay đứng nhìn bằng ánh mắt hả hê?

Đảng Hằng đi vào phòng thư ký của Vương Tử Quân, Triệu Quốc Lương cũng không có bất kỳ biểu hiện gì khác thường, luôn khách khí với hắn. Trong mắt Đảng Hằng thì viên thư ký trẻ tuổi kia gần đây càng thêm trầm ổn, bình thường cũng không nói nhiều, lại là người tai thính mắt tinh, trong lòng tươi sáng. Trong quan trường thì thư ký và lãnh đạo luôn cùng chung vinh nhục, mọi người thường có thói quen suy nghĩ theo kiểu gần mực thì đen gần đèn thì sáng, vì thế mọi người hầu như đều có thái độ nịnh nọt với Triệu Quốc Lương. Thế nhưng tiểu tử Triệu Quốc Lương này rất thông minh, hắn là người cực kỳ an phận, chỉ cần là những gì có liên quan đến công tác thì sẽ cực kỳ cẩn thận và kín miệng, hơn nữa cách đối nhân xử thế lại là khách khí với mọi người, điều này làm cho danh tiếng của hắn trong thành phố Đông Bộ là rất cao.

Có đôi khi Đảng Hằng nghĩ mình căn bản không có cơ hội làm thư ký trưởng cho Vương Tử Quân vài năm, điều này cũng thật sự đáng tiếc. Đừng nghĩ mình lớn hơn Triệu Quốc Lương vài tuổi mà đắc ý, thế nhưng nhìn vào những phương diện khác thì thấy Triệu Quốc Lương căn bản có nhiều tư chất hơn chính mình. Thân phận thư ký của chủ tịch thành phố là rất đặc thù, tiểu tử này lại không phải hạng người hất hàm sai khiến bừa bãi. Dựa vào kinh nghiệm lăn lộn quan trường nhiều năm của Đảng Hằng, hắn thấy tiểu tử kia đang nằm gai nếm mật, đang cố gắng ẩn nhẫn, nhất định trong lòng cũng có ý nghĩ của riêng mình nhưng chẳng qua chưa từng đơn giản biểu hiện ra mà thôi. Vương Tử Quân là một người chú trọng cơ duyên, xưa nay luôn có câu ở gần ban công thì sẽ thấy ánh trăng đầu tiên, Triệu Quốc Lương có được điều kiện tốt như vậy, sau này nhất định sẽ thăng chức, hơn nữa tương lai cũng không phải chỉ là hạng vô danh tiểu tốt.

Trước khi đi vào báo cáo với Vương Tử Quân thì Triệu Quốc Lương đã nói Đảng Hằng cứ trực tiếp tiến vào phòng làm việc của chủ tịch Vương là được, thế nhưng Đảng Hằng dù thế nào cũng yêu cầu Triệu Quốc Lương phải đi vào báo cáo cho chủ tịch Vương.


Một phút sau Đảng Hằng đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này hắn đã khôi phục lại trạng thái ung dung như thường. Hắn dùng giọng cung kính chào hỏi Vương Tử Quân và Tôn Quốc Lĩnh, sau đó lại dùng giọng kính cẩn nói:

- Chủ tịch Vương, tôi đến để nhận nhiệm vụ, ngày mốt trưởng ban Trần sẽ rời khỏi tỉnh Sơn Nam, bây giờ ngài có gì cần tôi chuẩn bị không? Bạn đang xem tại - .

Vương Tử Quân cười cười mở miệng nói:

- Thư ký trưởng Đảng nếu không đến thì tôi cũng sẽ đi tìm, thật sự có việc cần phải làm phiền thư ký trưởng tự mình sắp xếp.


Vương Tử Quân vừa nói vừa lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc của mình ra một bản danh sách vừa viết xong, hắn phân phó:

- Thư ký trưởng Đảng, anh dựa theo bản danh sách này mà cho ra chuẩn bị, đồng thời cũng phải thương lượng với đài truyền hình tỉnh Sơn Nam, phải trực tiếp cho ra phương án tốt nhất.

Đảng Hằng nhìn danh sách nhận từ tay Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng kiên định nói:

- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui