Vương Tử Quân nhanh chóng vươn hai tay tiến lên bắt chặt hai tay của phó chủ tịch Cát, trong miệng càng cười nói:
- Chủ tịch Cát, chào mừng anh đến thành phố Đông Bộ kiểm tra chỉ đạo công tác. Đáng lý ra bí thư Đổng muốn cùng tôi đến đón ngài, thế nhưng anh ấy cần phải lên tỉnh tham gia một hội nghị quan trọng, không thể không đi. Vì vậy khi đi đến đây đón anh, anh ấy nhờ tôi chuyển lời, nói rằng mong anh ở lại thành phố Đông Bộ thêm một ngày, đến tối anh ấy sẽ quay về uống vài ly với lãnh đạo.
Vương Tử Quân nói làm cho phó chủ tịch Cát cảm thấy rất hưởng thụ. Hắn là phó chủ tịch tỉnh, hắn biết rõ vị trí hiện tại của mình, đừng nói là hai người Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân đến chào đón, thực tế chỉ một mình Vương Tử Quân đi đến cũng là vượt quá quy cách rồi. Dựa theo quy tắc ngầm trên quan trường, hắn là phó chủ tịch tỉnh, vì vậy mà hai vị lãnh đạo địa phương không thể nào cùng đến nghênh đón cho được.
- Chủ tịch Tử Quân, tôi cũng hy vọng có thể ở lại thành phố Đông Bộ lâu hơn một chút, chỉ là những người như chúng ta đều là như vậy, thật sự là thân bất do kỷ, vì thế chuyện cơm nước buổi tối cứ để sau rồi tính. Nhưng có một chuyện tôi phải nói trước, hôm nay là ngày vui của thành phố Đông Bộ, trưa nay chúng ta phải uống vài ly, tôi nghe nói tửu lượng của chủ tịch Vương cũng khá tốt phải không?
Vì nơi này cũng không phải địa phương nói chuyện, thế nên hai người nói vài câu khách khí, sau đó Cát Chấn Điền kéo Vương Tử Quân lên xe.
Chiếc xe hai mươi bốn chỗ nhìn từ bên ngoài có vẻ rất bình thường nhưng trang thiết bị bên trong lại rất tốt, ghế da cực kỳ thoải mái làm cho người ta nhìn qua và biết đó là đặc biệt trang bị thêm. Cát Chấn Điền ngồi lên một chiếc ghế da như vậy, sau đó hắn vỗ tay lên chiếc ghế bên cạnh nói:
- Chủ tịch Tử Quân, mời anh ngồi, chiếc xe này của sở giao thông công chánh tuy đã có niên hạn thế nhưng vẫn sử dụng rất thoải mái.
Vương Tử Quân cũng không khách khí, hắn đặt mông người xuống bên cạnh Cát Chấn Điền. Lúc này vị giám đốc vừa nhận chức ở sở giao thông công chánh là Trần Diệu Thăng cũng đang ngồi một bên, sau khi nghe được lời của Cát Chấn Điền thì nhanh chóng cười nói:
- Chủ tịch Cát, chiếc xe này càng ngày càng kém, hai ngày trước sở giao thông công chánh mở hội nghị ban ngành, chúng tôi còn thương lượng ngày nào đó mong lãnh đạo ký bút duyệt cho chúng tôi *một chiếc xe mới.
Vì nói đến những chuyện ngoài lề nên bầu không khí trên xe rất thuận hòa, Vương Tử Quân hạ thấp tư thái của mình, điều này làm cho phó chủ tịch Cát Chấn Điền cảm thấy rất vui.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt phó chủ tịch Cát, thế là hắn cũng có chút thỏa mãn vì thái độ của chính mình, càng cảm thấy con người nên là như vậy, ăn nói nhỏ nhẹ, không quá cao ngạo kiêu căng. Có đôi khi muốn nói cho hay thì phải có thái độ bình thản, hơn nữa thái độ này chẳng những có thể gia tăng hảo cảm của người khác, lại càng làm cho người ta đẩy mạnh độ nặng lời nói của mình.
Tất nhiên độ nặng lời nói cần phải chèo chống, Vương Tử Quân biết mình có thể chèo chống như vậy, thế cho nên hắn luôn cố gắng hạ thấp tư thái của mình ở trước mặt Cát Chấn Điền.
Vì hôm nay đến tham gia nghi thức thông xe nên Cát Chấn Điền cũng không đi vào trung tâm thành phố Đông Bộ, trực tiếp chạy xe đến huyện Cảnh Tùng. Trên đường đi, thái độ nhiệt tình của Vương Tử Quân làm cho Cát Chấn Điền càng thêm ôn hòa, liên tục nở nụ cười.
Nói thật, trước khi đến Cát Chấn Điền cũng đã nghĩ về chuyện liên hệ với một vị phó chủ tịch trẻ tuổi như Vương Tử Quân. Hắn đã nghe được nhiều tin đồn về Vương Tử Quân, trong số đó có rất nhiều tin tức nói về sự bá đạo của chủ tịch Vương, người này ngạo mạn xảo trá, cực kỳ trầm ổn, cay nghiệt khó chơi. Vì thế lần này hắn đến thành phố Đông Bộ đã chuẩn bị tâm lý rất đầy đủ, nếu như đối phương căn bản không dễ tiếp xúc, như vậy ngoài những tình huống bắt buộc đôi bên phải tiếp xúc, hắn sẽ không quá đi sâu và đi sát chủ tịch Vương.
Tuy Cát Chấn Điền là phó chủ tịch tỉnh, thế nhưng dù sao thì hắn cũng không phải là thường ủy tỉnh ủy, nói ra cũng chỉ là một người chấp hành ý đồ chính trị của tỉnh ủy mà thôi. Vương Tử Quân là một đại tướng ngoài biên cương của tỉnh Sơn Nam, địa vị của Cát Chấn Điền căn bản chưa thể nào quyết định được vận mệnh của người này.
Nếu đã không thể làm gì được người ta, như vậy muốn chặn họng người ta thì cũng rất khó khăn. Đặc biệt đối phương lại là cán bộ lãnh đạo tuổi trẻ tài cao, đang xuân phong đắc ý, là nhân vật phát triển mạnh mẽ, chắc chắn sẽ là kẻ kiêu ngạo không phục bất kỳ ai, vì vậy Cát Chấn Điền nghĩ rằng mình không thể trêu chọc vào thì có thể tránh đi. Nguồn tại http://
Nhưng Cát Chấn Điền không ngờ một Vương Tử Quân được người ta đồn thổi nóng hôi hổi cũng không giống như những gì mình tưởng tượng. Người này không những tự mình đến đường cao tốc đón mình, trên đường đi còn ra sức phục vụ lãnh đạo, tư thái cực kỳ khiêm tốn, cực kỳ ẩn nhẫn. Điều này làm cho Cát Chấn Điền cảm thấy rất có thể diện, đồng thời cũng tăng hảo cảm với Vương Tử Quân.
Cát Chấn Điền cảm thấy thoải mái cũng không quên đi mục đích của mình ngày hôm nay, tuy hắn biết rõ trong đó có chút vấn đề, thế nhưng có một số việc không thể không xử lý cho xong.
Càng tiến lên trong quan trường thì Cát Chấn Điền càng cảm thấy các mối quan hệ quan trọng và rắc rối như mạng nhện. Lần này hắn cũng không ngờ có quá nhiều người kéo đến tấn công, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể chọn phương án thỏa hiệp mà thôi.
Cát Chấn Điền nghĩ đến mục đích của mình, thế là đưa mắt nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, trong lòng khẽ động.
- Chủ tịch Tử Quân, thành phố Đông Bộ thật sự biến đổi rất lớn, vài ngày qua tôi đã xem một bài viết về việc đẩy mạnh phát triển các quận huyện trong thành phố, khi đó tôi cảm thấy rất thừa nhận quan điểm của tác giả. Vì vậy tôi cho người xem xét, để xem có thể kéo vị tài tử kia về văn phòng khối chính quyền tỉnh hay không. Anh đoán xem, tôi cho người đi nghe ngóng cho ra kết quả gì?
Cát Chấn Điền là một lãnh đạo có kinh nghiệm và khá cao tay, thế cho nên những gì nói ra khỏi miệng nhất định là bảy cong tám lượn, sẽ không bao giờ chịu nói thẳng vấn đề.
Giám đốc sở giao thông công chánh Trần Diệu Thăng ngồi bên cạnh nở nụ cười nói:
- Có thể được phó chủ tịch Cát coi trọng thì, hì hì, người kia xem như bước lên mây.
Ngồi đây ngoài Vương Tử Quân và Cát Chấn Điền thì còn có Trần Diệu Thăng, lúc này hai người bọn họ nói vài lời vui đùa, không khỏi làm cho đám người trong xe cũng ồn ào theo, thế là trong xe liên tục vang lên tiếng cười nói vui vẻ.
Cát Chấn Điền chỉ chỉ vào Trần Diệu Thăng rồi nói:
- Anh Trần, rõ ràng là anh muốn làm cho tôi xấu mặt. Tôi nói cho anh biết, tôi cho người đi hỏi thăm, sau đó mới biết bài viết đó chính là tác phẩm của chủ tịch Vương. Chủ tịch Tử Quân là người có quan điểm mới lạ độc đáo làm cho người ta không thể nào không vỗ tay cảm thán. Lúc này thành phố Đông Bộ ở vào giai đoạn xã hội ổn định, giao thông phát đạt, tất cả là nhờ ý nghĩ của chủ tịch Vương được áp dụng đúng chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...